TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 20 // Đã từng

Biết Lâm Thần ở ngay trong trạm dừng chân, hơn nữa cũng sẽ không chạy thoát được, Hình Tòng Liên lại không vội.

Anh hiểu rõ người bạn này thông minh tài trí, chắc chắn cũng biết bản thân đã bại lộ.

Vậy thì có thể nhìn một người nổi tiếng bình tĩnh điềm đạm trở nên lo lắng bất an đúng là một điều rất thú vị.

Trên đường Bắc Hòa Bình, cảnh sát giao thông hỗ trợ chặn chiếc xe chở học sinh cỡ nhỏ đang chuẩn bị chạy từ phía nam lên bắc, rẽ vào đại lộ Xương Bình.

Khi Hình Tòng Liên đến nơi, bác tài của chiếc xe chở học sinh kia đang phân bua không ngừng với cảnh sát giao thông đã chặn mình.

“Bác tài à, bác không phạm luật gì cả, chỉ có đồng chí cảnh sát muốn hỏi thăm vài vấn đề thôi.” Anh cảnh sát giao thông kia đứng bên cạnh xe chở học sinh kiên nhẫn khuyên giải.

“Nhưng các học sinh còn phải vào lớp nữa!” Tài xế xe chở học sinh vỗ vỗ tay lái.

Hình Tòng Liên đi vòng quanh chiếc xe chở học sinh màu vàng sáng.

Học sinh trên xe đều đã xuống để kiểm tra, các cô cậu học sinh mặc đồng phục trường tư thục, đứng rải rác bên đường.

Chiếc váy thủy thủ của nữ sinh dài vừa đến trên đầu gối, gió thoáng qua liền để lộ đường cong đầy sức sống tuổi trẻ của đôi chân; nhóm nam sinh cũng không hề có vẻ kiêu căng, dù bị làm trễ giờ cũng vẫn yên lặng đứng đó chờ được hỏi.

“Trường Phong Cảnh à?” Hình Tòng Liên nhìn thoáng qua huy hiệu trường tổ hợp từ lá phong vàng kim và cành cây quế màu bạc được in phía bên trái xe chở học sinh.

“Trường tư thục nổi tiếng cả thành phố, có đủ các cấp lớp từ mẫu giáo đến cấp ba, học phí đắt đỏ!” Vương Triêu chỉ vào một bé gái cắt tóc ngắn trông như cây nấm nhỏ, cô bé mặc váy đồng phục màu xanh Navy, được một nam sinh cao lớn bế trên tay.

“Đứa bé nhỏ như vậy mà phụ huynh cũng yên tâm để nó tự đi học à?” Hình Tòng Liên chép miệng.

“Ở trường Phong Cảnh, các bé mẫu giáo sẽ được các đàn anh đàn chị lớp lớn hơn phụ trách đưa đón, sao lại không an toàn?” Nghe thấy câu hỏi của anh, giám đốc công ty vận chuyển hành khách đứng bên cạnh lên tiếng giải thích.

“Nhà anh cũng có trẻ con học ở Phong Cảnh?”

“Em trai út của tôi học cấp ba ở đây.”

“Thật giàu có.”

Nghe anh nói vậy, Dương Điển Phong nhìn anh đầy thâm ý, cười cười nhưng rồi chỉ nói: “Chất lượng giáo dục tốt mà, bỏ nhiều tiền cũng đáng giá, nếu đội trưởng Hình muốn đưa con vào học thì tôi có thể giới thiệu anh làm quen với hiệu trưởng.”

“Cảnh sát hình sự như bọn tôi rất nghèo, không trả nổi tiền học phí đâu.”

Hình Tòng Liên cứ nói loanh quanh với Dương Điển Phong như thế, bỗng nhiên cảnh sát hỗ trợ xử lý hiện trường dường như tìm được gì đó trong cặp sách của một nữ sinh.

“Em không biết tại sao nó lại ở đây!” Nữ sinh ôm chặt cặp sách của mình, nói năng lại rất bình tĩnh.

Cảnh sát cho thứ kia vào túi vật chứng, đưa sang cho Hình Tòng Liên.

Hình Tòng Liên nhìn thứ đồ trong túi, sau đó đến trước mặt nữ sinh kia: “Em gái nhỏ……” Anh vừa mở miệng thì đã bị Vương Triêu đứng bên cạnh đá cho một cái.

“Em học sinh này, em nói cái này không phải của em?” Anh lập tức đổi giọng, đưa túi vật chứng đến trước mắt nữ sinh, trong đó chính là chiếc máy tính được gắn trên xe đã bị thiếu niên kia cướp đi cách đây không lâu.

Nữ sinh gật đầu: “Sáng nay khi em dọn sách vở thì không có cái này.”

“Vậy tức là em chưa từng chạm vào nó?”

Hai mắt nữ sinh sáng lên: “Em nghĩ các anh có thể kiểm tra dấu vân tay.”

“Có lý.” Anh giơ tay xoa xoa chiếc cằm đầy râu của mình.

“Hôm nay em vẫn luôn đeo cặp trên lưng, trừ khi có người cho vào trên đường em đi đến trạm xe, nhưng mà khả năng không lớn đâu.” Nữ sinh nhìn cặp sách của mình một cái, khóa kéo trên đó vẫn được cài chặt.

“Có lý.” Anh tiếp tục sờ râu, “Mấy giờ em ra khỏi nhà?”

“7 giờ 35.”

“Nhà em ở đâu?”

“Đường Nhược Thủy.”

“Ừm?” Hình Tòng Liên đánh giá nữ sinh, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì khác.

“Vậy thì, em có thể đi chưa?” Nói xong, nữ sinh liền đi về phía xe chở học sinh.

“Thú vị.” Hình Tòng Liên nhìn theo bóng lưng cô bé cột tóc đuôi gà, lẩm bẩm một mình.

Vương Triêu sắp không thể nhìn được nữa rồi: “Sếp, anh đưa cái máy cho em mau, còn phải đi trạm dừng chân tìm A Thần nữa mà, xin anh đó!”

Ngài đội trưởng đội cảnh sát hình sự chuẩn bị bắt ba ba trong rọ không thèm để ý đến lời cầu xin của cấp dưới, anh chậm chạp đưa máy tính bảng ra, thong thả ôm tay đứng chờ bên cạnh.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của Hình Tòng Liên, Vương Triêu nghẹn cả bụng lửa giận, nhưng vẫn chỉ có thể câm lặng làm việc.

Cậu nhanh chóng kết nối máy tính bảng kia với máy của mình, gõ một loạt những dòng code trông mà hoa mắt.

Trên bản đồ dần hiện ra một con đường màu đỏ cực kỳ phức tạp, hiển thị vị trí cụ thể mà chiếc máy tính bảng này từng đi qua kể từ sau khi nó bị cướp khỏi xe khách.

Con đường rối như mạng nhện khiến người ta khó lòng phân biệt được, Vương Triêu đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu rút điện thoại trong túi ra nhập vào hai vị trí.

“Có ma ấy……” Vương Triêu nhìn điện thoại rồi lại nhìn sang bản đồ đường đi trên máy tính, vô thức gọi Hình Tòng Liên: “Sếp, GPS trên máy tính này có vấn đề, chuyện này không thể xảy ra đâu!”

Nghe vậy, tổng giám đốc công ty Đồ An biến sắc: “Ngài cảnh sát, hệ thống gắn trên xe này là loại mới do công ty chúng tôi lắp đặt, không thể có vấn đề!”

“Vậy anh nhìn đi, tôi vừa dùng chức năng chỉ đường trên điện thoại tính toán đơn giản một chút, quãng đường từ kilomét thứ mười trên cao tốc Hoành Cảnh đến chỗ chúng ta hiện tại tổng cộng là 165km, phải tốn hai tiếng đồng hồ lái xe.” Cậu vừa nói vừa xoay điện thoại ra cho Dương Điển Phong nhìn, sau đó chỉ chỉ vào thời gian hiển thị trên góc phải, “Nhưng mà bây giờ chỉ mới 8 giờ thôi, mới có nửa giờ tính từ khi xe khách bị cướp, hơn nữa con đường mà cậu ta đi lại quá phức tạp, làm sao có thể đi đến đây trong thời gian ngắn như vậy được.”

“Hoặc là dùng đường tắt thì sao, cậu phân tích con đường này một chút xem, biết đâu có manh mối?”

Vương Triêu muốn phản bác, nhưng cậu nghĩ lại thì Hình Tòng Liên nói cũng có lý. Thế là cậu lại mở một tấm bản đồ toàn thành phố Hoành Cảnh, vùi đầu nghiên cứu một cách nghiêm túc.

Hình Tòng Liên cũng cân nhắc cả tấm bản đồ, đường đi lối lại đan xen nhau chẳng khác nào mạch máu trong cơ thể người.

“Vừa rồi cô bé kia nói 7 giờ 35 ra khỏi nhà, cô bé rất chắc chắn trước đó thì cái máy tính bảng này không nằm trong túi mình, cho nên cậu nghiên cứu xem trong khoảng thời gian thần kỳ từ 7 giờ 25 đến 8 giờ, cái máy đáng yêu này của chúng ta đã đi qua những nơi nào rồi làm sao mà lại chạy vào cặp sách của cô bé kia.”

Mắt Vương Triêu sáng lên, cậu làm theo lời Hình Tòng Liên, bắt đầu lấy số liệu, nhưng rất nhanh sau đó lại không hiểu được rồi.

“Giám đốc Dương, nói thật là hệ thống của các anh có vấn đề đó.” Nhóc kỹ thuật mặt mày ủ ê, “Tại sao hệ thống định vị GPS của các anh lại không có lịch sử ‘vị trí – thời gian’ chứ.”

“Nghĩa là sao?” Hình Tòng Liên hỏi.

“Tức là hệ thống này chỉ ghi lại vị trí và hành trình mà cái máy đi qua, chứ không có lưu lại thời gian khi nó đi qua những nơi đó.”

Dương Điển Phong bất đắc dĩ xòe tay: “Đối với chúng tôi thì GPS chỉ để thuận tiện trong quản lý hành trình xe mà thôi, thật xin lỗi.”

“Vậy thì chỉ có thể kết hợp với máy quay để loại trừ thôi, tôi đi hỏi thử tài xế xe chở học sinh xem đường đi thường ngày của ông ta như thế nào, cậu đối chiếu thử xem.” Hình Tòng Liên cũng hơi thất vọng, anh vỗ vai Vương Triêu như để an ủi.

“Nhưng làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả đâu sếp!” Vương Triêu xoa tay, “Dù so sánh ra được, biết nó làm sao lại chui vào cặp sách của cô bé kia thì cũng chứng minh được cái gì đâu?”

“Chứng minh cái gì?” Hình Tòng Liên lạnh giọng, “Chứng minh một tên tội phạm có khả năng làm được chuyện mà bình thường chúng ta không làm được, chứng minh chúng ta bị nó dắt mũi chạy lòng vòng, chứng minh chúng ta không biết mục đích của nó, cậu còn định chứng minh cái gì nữa?”

Hình Tòng Liên nói xong thì không thèm liếc đến cậu một cái, tự mình đi về phía tài xế.

Vương Triêu nhìn theo bóng lưng sếp mình, cứ cảm thấy từ khi mùa thu đầy bão tố và máu tanh đó trôi qua, đội trưởng của mình dường như đang lặng lẽ thay đổi, nhưng lại không rõ khác biệt nằm ở đâu.

“Đội trưởng Hình, xin chờ một lát.”

Hình Tòng Liên đi chưa được hai bước thì bị Dương Điển Phong gọi lại.

“Chỗ tôi có bản đồ Hoành Cảnh mới nhất, loại giấy đây.” Dương Điển Phong chạy đến xe mình, lấy trong thùng xe ra một tấm bản đồ rồi chạy trở lại, đưa cho anh, “Anh bảo ông ta vẽ tuyến đường lên đây, như vậy có thể nhìn rõ hơn.”

Tài xế xe chở học sinh dường như cũng phát hiện ra sắc mặt không đẹp của đội trưởng đội cảnh sát hình sự nên vô cùng biết điều phối hợp với anh, ông ta vẽ ra tuyến đường hàng ngày của mình trên bản đồ Hoành Cảnh, còn ghi chú rõ ràng mỗi một điểm dừng xe, Hình Tòng Liên nhìn bản đồ một cái rồi mang cho Vương Triêu.

Vương Triêu đối chiếu tuyến đường trên bản đồ, nhập nó vào máy tính, một đường kẻ màu vàng đơn giản hiện lên, bắt đầu giao thoa với vạch đỏ là tuyến đường của chiếc máy tính bảng.

“Đúng là có ma mà.” Hình Tòng Liên sau cùng cũng không nén được, lặp lại câu nói vừa rồi của Vương Triêu.

Vì giao điểm đầu tiên của hai con đường kia chính là cổng trường Phong Cảnh, tiếp theo đó, hai đường vàng và đỏ nhiều lần tách ra lại hợp vào, càng xem càng không hiểu ra sao.

“Nếu kết hợp với trục thời gian thì sẽ rất đơn giản.” Vương Triêu chán nản nói.

“Tôi đi thử đoạn đường này một lần xem sao.” Hình Tòng Liên chỉ vào con đường của xe chở học sinh.

“Tôi đi cùng anh.” Dương Điển Phong cười nói.

Ngoài cửa xe, biển chỉ đường không ngừng thay đổi, Dương Điển Phong ngồi trên ghế phó lái, thấy Hình Tòng Liên chỉ nhìn bản đồ có một lần nhưng không hề đi sai đường.

“Đội trưởng Hình có trí nhớ tốt thật.” Giám đốc công ty xe khách điển trai dựa vào cửa xe, một tay chống cằm, để mặc gió xuân hất tung mái tóc mình.

Hình Tòng Liên ngậm điếu thuốc, lười trả lời.

Trên ngã rẽ cách trường Phong Cảnh rất gần, Hình Tòng Liên dừng xe lại, đang lúc vào học, các cô cậu học sinh xuống xe từ bên ngoài, đi bộ vào trường.

Dương Điển Phong cũng xuống xe, cùng anh đi chậm rãi trên con đường rợp bóng cây cây long não.

Hình Tòng Liên đi rất chậm, hai tay đút túi.

Gió xuân hơi lạnh và tiếng ồn ào rộn rã lướt qua, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đến.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Dương Điển Phong cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

“Trước kia, có một người bạn nói với tôi rằng nếu không thể nghĩ thông suốt một việc nào đó, thì cứ cảm nhận.” Hình Tòng Liên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Vậy anh cảm nhận được gì sao?”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mở mắt ra, không đáp.

~*~