Tâm Hữu Bất Cam

Chương 61: Hàn Tranh phiên ngoại (nhất) Hoa Câu hiếu kỳ hỏi anh “Song phi cảm giác thế nào?”

Hàn Tranh từng có thời kỳ phản nghịch, bởi vì thời kỳ trưởng thành hormone phân bố phá lệ thịnh vượng, hơn nữa hé ra khuôn mặt chọc hoa đào, thời kỳ phản nghịch của anh so với mấy cậu con trai khác khó tránh khỏi sẽ càng thêm đào sắc một ít.

Vị bạn gái đầu tiên của Hàn Tranh là hồi sơ nhất, đối tượng là một cô bé đặc biệt mắc cỡ, thế nào là một cái hay mắc cỡ đây, bình thường ở trong trường học căn bản không dám nói chuyện với anh, nhưng mà thành tích học tập tốt, nói chuyện giọng nói nhỏ nhẹ.

Khi đó bọn Áp tử đều rất kỳ quái anh làm thế nào lại coi trọng cô gái như vậy, tuyệt không biết chơi, Hàn Tranh cười cười, anh mới không nói cho người khác tình nhân trong mộng của mình khi đó là một nữ minh tinh Nhật bản đâu, anh thích loại hình con gái nhu thuận.

Anh cũng không phải Hoa Câu, sẽ không ngu ngốc đần độn khắp nơi thì thầm tình nhân trong mộng của mình là Tiểu Long Nữ.

Hàn Tranh vừa mới lên sơ trung, đối với con gái đã có ý thức nhất định, cũng có yêu cầu nhất định, nói phải mềm mỏng, tính cách phải dịu dàng, cười rộ lên khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt phải lớn một chút, lúc nhìn mình phải chớp chớp.

Vừa lúc, người bạn gái đầu tiên hoàn toàn phù hợp yêu cầu của anh, chỉ là hơi nhát gan chút.

Đây là mối tình đầu của Hàn Tranh, từ nắm tay đến nụ hôn đầu tiên, toàn bộ cho cô gái này, chỉ là hiện tại, anh đều không nhớ rõ cái bộ dáng cô gái này là cái gì nữa, chỉ nhớ rõ cô ấy kêu là Tĩnh đi.

Hàn Tranh năm rồi có lần đụng mặt tới mối tình đầu Tĩnh, Tĩnh chủ động gọi lại anh, hàn huyên một lúc, Tĩnh đã thành vợ người khác, cô ấy cười hỏi anh kết hôn hay chưa.

Khi đó Hàn Tranh còn vì Chu Thương Thương thương thân thương tâm, lắc đầu.

Hàn Tranh với Tĩnh, đại khái gặp gỡ ba tháng, chia tay nguyên nhân rất đơn giản, là bị giáo viên biết, chọn quả hồng mềm mà bóp, giáo viên tìm Tĩnh tiến hành giáo dục tư tưởng.

Kết quả là Tĩnh tuyển chọn tiếp tục làm một học sinh tốt không yêu sớm, sau đó cùng Hàn Tranh đưa ra lời chia tay, Hàn Tranh cũng không nói cái gì, cũng không nói “Mình sẽ chờ bạn” mấy loại lời rắm thúi linh tinh, cũng không có bởi vì bị bỏ thẹn quá thành giận mất phong độ.

Lúc Tĩnh nói phải chia tay, Hàn Tranh đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt chân thành nói: “Vậy bạn phải học tập thật tốt a.”

Sau đó ngày thứ hai, bạn gái thân của Tĩnh chạy tới chất vấn Hàn Tranh, nói anh phụ Tĩnh, Hàn Tranh cà lơ phất phơ vểnh chân, tùy ý vị bạn gái thân này mắng anh.

Nguyên nhân không gì khác, bởi vì nghĩ là một người đàn ông phải có phong độ.

Có vài ý nghĩ bởi vì lúc đó tuổi nhỏ, có phần ấu trĩ, Hàn Tranh khi đó không có biện pháp lý giải vì sao Tĩnh sau khi đưa ra lời chia tay lại khóc sướt mướt, sau đó đến độ tuổi anh có thể lý giải được, anh lại không có tâm tư đi lý giải.

Một cô gái đưa ra lời chia tay, có đôi khi không nhất định muốn thực sự chia tay, mà là nói cho người con trai này, xin anh càng thêm dũng cảm chút-

Hàn Tranh sơ nhất, Tô Dần Chính sơ tam, có một ngày tan học cùng nhau chơi bóng trên đường, Tô Dần Chính lấy thư trở về, anh một phen từ trong tay Tô Dần Chính đoạt lấy bức thư, thời điểm phong thư màu làm bị anh giơ lên cao nhất, một tấm ảnh chụp từ bên trong rớt ra.

Tô Dần Chính nhặt lên ảnh chụp, thổi thổi bụi trên mặt.

Hàn Tranh đưa mặt qua, trong ảnh chụp là một cô bé mặc váy màu lục, bởi vì chì nhìn thoáng qua, ảnh chụp đã bị Tô Dần Chính thu được bỏ vào trong túi sách, Hàn Tranh cũng không nhìn kỹ, nhưng mà liếc mắt sơ sơ như vậy, dáng dấp không tệ, anh bỡn cợt cười cười: “Bạn gái?”

Tô Dần Chính khẽ cười, dùng ngữ khí mờ ám không rõ nói chuyện đứng đắn: “Một người bạn mà thôi.”

Hàn Tranh khoác lên vai Tô Dần Chính, thấm thía mà nói: “Tô Dần Chính, tao vẫn nghĩ mày rất dối trá ôi chao, không phải là bạn gái thôi sao, thừa nhận cũng không ít đi miếng thịt nào.”

Tô Dần Chính bỏ rớt tay anh, một bộ dáng tao đây dối trá thì làm sao -

Đều nói mối tình đầu là ghi nhớ trong lòng, mối tình đầu của Hàn Tranh tựa như một cụm mây trắng nhẹ nhàng bay qua trong lòng, “mây gió thoảng qua”, thế nhưng cho dù nhất thời, cũng đã từng ở trong lòng anh thoảng qua.

Cho nên anh vẫn cho rằng mình từng có thời kỳ thiếu nam hồn nhiên tươi đẹp, về sau anh cưỡi ngựa xem hoa đổi bạn gái, bị bọn Áp tử Hoa Câu lôi chuyện ra nói, lại làm ra một bộ dáng dấp từng gặp qua biển xanh khó muốn làm sông nhỏ.

“Mày sẽ không phải là đối với Tĩnh còn nhớ mãi không quên chứ?”

Hàn Tranh thở dài, anh làm thế nào lại nói cho bọn nó mình mỗi một lần đều rất có cảm giác mới mẻ, bạn gái hoặc đáng yêu, hoặc hoạt bát, hoặc dã man, trăm hoa đua nở, đều kiều diễm.

Mỗi một lần bắt đầu, Hàn Tranh đều nghĩ cái lần này hẳn là nên bàn chuyện lâu một chút, sau đó thời điểm chia tay, lại bắt đầu may mắn cũ không đi cái mới sao tới.

Đàn ông, phong lưu chút không mất mặt. Đây là Hàn Tranh 15 tuổi đối với việc nam nữ tự nhủ.

Hàn Tranh sơ tam được khen tụng là “Thạch Lân sát thủ thiếu nữ”, đối với cái phong hào này, Hàn Tranh thực ra không cảm giác gì nhiều, sáng sớm rời giường săm soi trước gương, mang nguyên nhân quy thành tướng mạo anh tuấn của mình.

Hàn Tranh là tự kỷ, lời này có thể chải chuốt êm tai chút, ví dụ như người thiếu niên trong “Kiêu dương như ngã” kia. Kỳ thực nói trắng ra chính là tự kỷ, rắm thúi, tự đại. (Kiêu dương tự ngã: sreach thì ra bộ phim Good Will Hunting, phim này chưa coi nên hổng biết nhân vật trong đó thế nào http://baike.baidu.com/view/187930.htm?subLemmaId=6077402&fromId=397670 )

Hàn Tranh nghĩ Tô Dần Chính cũng là tự kỷ, hoặc là có thể nói, Tô Dần Chính so với anh càng tự kỷ, trước đây có một bạn gái từng theo đuổi Tô Dần Chính cùng Hàn Tranh oán giận, cô ấy nói Tô Dần Chính quá khó đeo đuổi.

Hàn Tranh suy xét một chút, anh đứng ở góc độ nam tính phân tích, Tô Dần Chính thằng nhãi này quá tự kỷ.

“Nó cự tuyệt bạn lý do là cái gì?”

“Cậu ấy nói cậu ấy phải học tập cho tốt.”

Hàn Tranh cười ha ha, cũng không có không biết mắc cỡ nói cho bạn học nữ Tô Dần Chính căn bản là chướng mắt cô ấy, Tô Dần Chính luôn luôn có yêu cầu cao với tiêu chuẩn của chính mình, chuyện yêu đương cũng như thế, êm tai chút kêu là không muốn chấp nhận, khó nghe chút, cô không xứng.

Về điểm ấy, Hàn Tranh nghĩ mình mạnh hơn so với Tô Dần Chính, nói văn nghệ chút, chính là anh so với Tô Dần Chính rất có một đôi mắt phát hiện cái đẹp, con gái đều có chỗ đáng yêu của mình, đàn ông phải học cách phát hiện, vóc người khuôn mặt khí chất tính cách, luôn có chỗ mê người, ví dụ như vóc người không tốt thì có thể có khuôn mặt đẹp, khuôn mặt tầm thường có thể có vóc người ma quỷ, hai cái đều không có, còn có thể có lộ tuyến khí chất.

Đương nhiên, Hàn Tranh nói chuyện yêu đương với bạn gái nhiều như vậy, anh đối với vóc người và khuôn mặt của giới nữ yêu cầu càng ngày càng cao, bởi vì cái dạng này, dẫn đến có lần đôi con mắt giỏi phát hiện cái đẹp của anh bắt đầu có chút thị lực tụt giảm.

Cho nên khi huấn luyện quân sự Hàn Tranh nhìn thấy Chu Thương Thương, là ánh mắt anh sáng lên, kết quả ánh mắt quần chúng cũng đều là sáng như tuyết, không chỉ mỗi một mình anh ánh mắt sáng lên, trong đó hưng phấn nhất chính là Hoa Câu.

Hoa Câu đang ôm tim mình: “Thập Nhất làm sao bây giờ a, Tiểu Long nữ của tao xuất hiện rồi.”

Hàn Tranh nhai kẹo cao su: “Đuổi theo đi.”

Rất nhiều người, bao gồm cả Áp tử, thậm chí Tô Dần Chính đều cho rằng Hoa Câu không từng thật sự thích Chu Thương Thương, kỳ thực cũng chỉ có Hàn Tranh biết, Hoa Câu có yêu Chu Thương Thương.

Chỉ là khi đó Chu Thương Thương với Tô Dần Chính nói chuyện yêu đương nói đến thế giới đều không còn màu sắc nào, Hoa Câu người này ngay cả nam phụ cũng không được tính, ai sẽ để ý đây.

Năm thứ hai Hàn Tranh tham gia công tác, Hoa Câu chạy tới Bắc Kinh tìm anh uống rượu, Hàn Tranh nói một câu: “Thương Thương với Dần Chính bọn họ cũng ở chỗ này, không thì gọi bọn họ đi ra?”

Hoa Câu lắc đầu: “Kêu ra làm cái gì, chúng ta uống của chúng ta thôi.”

Đêm đó Hoa Câu uống say, trong miệng kêu tên Chu Thương Thương, Hàn Tranh thuê một phòng cho Hoa Câu, sau khi mang Hoa Câu nhét vào trên giường, mình chạy ra ngoài hút thuốc.

Ngồi xổm trên hành lang, hút là thuốc từ chỗ Hàn bộ trưởng cầm tới, Gấu Mèo đặc biệt -

Hoa Câu theo đuổi Chu Thương Thương, kết quả là không bệnh mà chết, bởi vì trên đường nhảy ra một Tô Dần Chính.

Khi đó, Chu Thương Thương ngồi ở đằng trước Hàn Tranh, Hàn Tranh dùng bút chọc chọc Chu Thương Thương, Chu Thương Thương quay đầu: “Chuyện gì?”

Chuyện gì? Không có việc gì a, chỉ chọc chọc bạn vậy thôi.

Đương nhiên Hàn Tranh sẽ không nói như vậy, mà là giả vờ đoan chính: “Tống Thương Thương, cậu che khuất mình.”

Tống Thương Thương, Chu Thương Thương rất không thích người khác gọi cô như vậy, đáng tiếc trước cao trung, anh với Hoa Câu đều “Tống Thương Thương” “Tống Thương Thương” mà kêu cô, khi đó cũng chỉ có Tô Dần Chính, chưa bao giờ gọi họ của Thương Thương.

Cho nên có một số việc, nhất là mặt cảm tình, vĩnh viễn không có khả năng đứng cùng một hàng bắt đầu nghe tiếng súng mà xuất phát.

Tô Dần Chính chiếm tiên cơ, là may mắn của hắn.

Đương nhiên, khi đó Hàn Tranh cũng không có cái giác ngộ này, bởi vì anh cũng chỉ là nghĩ Chu Thương Thương rất đẹp một chút, anh tự nói với mình: mày là nhìn trúng một người hời hợt, nhưng tuyệt đối mày không phải là một người chỉ nhìn người hời hợt.

Tô Dần Chính bắt đầu cùng Chu Thương Thương yêu đương, chầm chậm, Tô Dần Chính còn mang Chu Thương Thương vào vòng giao tiếp của mình, đây là phương thức trực tiếp nhất khi một người đàn ông nhận thức một phụ nữ.

Bởi vì Hàn Tranh cùng Chu Thương Thương là bàn trước bàn sau, có lần Tô Dần Chính đánh cầu xong với anh, phá lệ nói một câu: “Thập Nhất, giúp tao chiếu cố Thương Thương một chút, tao vẫn sợ cô ấy thích ứng không được hoàn cảnh mới.”

Hàn Tranh lại kỳ quái, Tô Dần Chính chỉ lo lắng Chu Thương Thương thích ứng không được hoàn cảnh, cũng không lo lắng anh sẽ đi đào góc tường, Tô Dần Chính là đối với phẩm cách con người anh rất có lòng tin, hay là đối với Chu Thương Thương quá tin tưởng đây, hay là đối với bản thân rất tin tưởng?

Hàn Tranh lại lần nữa khẳng định, Tô Dần Chính thằng nhãi này so với anh còn tự kỷ hơn a -

Hàn Tranh với Chu Thương Thương ngồi bàn trước bàn sau ba năm, anh một ngày 24 tiếng, 12 tiếng ở trong trường học, trừ bỏ lên WC, chơi bóng, tiết thể dục. . .Mỗi ngày anh bình quân 6 tiếng đồng hồ sẽ thấy cái ót của Chu Thương Thương, nhìn nhìn, không có xuất hiện thẩm mỹ mệt nhọc, trái lại thuận mắt hơn rất nhiều.

Sau lại anh phát hiện mình tìm bạn gái thêm một cái tiêu chuẩn, đó chính là cái ót phải đẹp.

Đặc biệt lớn, đặc biệt nhỏ, lùn, méo, nhọn. . . Giống nhau không đáng suy nghĩ, nhưng phải có đường nét duyên dáng, sau gáy phải trắng nõn, khi cột tóc đuôi ngựa thì, tóc tơ mềm mại cột không hết dán ở sau gáy, sẽ làm người ta tâm ngứa khó nhịn muốn vươn tay kiểm tra.

Khi đó, Hàn Tranh cũng không nghĩ bản thân là thích Chu Thương Thương, nhưng mà anh nhìn Chu Thương Thương càng ngày càng thuận mắt là sự thực.

Khi mới tiếp xúc thì, anh nghĩ Chu Thương Thương người này khi thì có chút lạnh, khi thì lại có chút mộc, không thường nói chuyện, anh còn không có đạo đức hoài nghi cô có phải tâm lý có vấn đề hay không.

Sau lại tiếp xúc, trong lòng thật là càng lúc càng tốt đến không thể vãn hồi.

Đàn ông yêu một phụ nữ, bắt đầu từ hứng thú -

Hàn Tranh rất thích cùng Chu Thương Thương thảo luận đề bài, sau đó anh phát hiện cô cũng không có “mộc” như thoạt nhìn vậy, cách cô giải đề rất linh hoạt, đầu óc xoay chuyển lại nhanh, có đôi khi phương thức tự hỏi còn rất đặc biệt riêng biệt.

Đại khái cũng là từ lúc này, Hàn Tranh cảm thấy học tập cũng là một chuyện tình có thú vị, đối với việc anh thi vào Trung Quốc đệ nhất học phủ, công lao của Chu Thương Thương không thể không nhắc tới.

Khi một phụ nữ đối với một người đàn ông sản sinh ra ảnh hưởng, có một số việc phải ngẫm lại là vì sao.

Khi đó Tô Dần Chính với Chu Thương Thương thật là một đôi nổi danh trong trường học, lúc đó nam hy vọng như Tô Dần Chính, nữ hy vọng là Chu Thương Thương, nói chung là tình yêu của bọn họ làm người ta ước ao muốn chết.

Tuấn nam mỹ nữ, rất là đăng đối a.

Hàn Tranh sau đó còn kết giao mấy người bạn gái, khi đó anh đã khai trai, nói chuyện yêu đương cũng không phải chỉ là nắm tay một chút, hôn môi một chút, mấy chuyện đơn thuần này.

Anh âm thầm hỏi qua Tô Dần Chính: “Mày với bạn gái mày trên dưới ba lần không?”

Tô Dần Chính có chút khó chịu nhìn anh một cái, hình như ngôn ngữ của anh làm bẩn Chu Thương Thương vậy, Hàn Tranh không thể nói gì cười cười.

Hàn Tranh với Tô Dần Chính không giống nhau, tình yêu của bọn họ cũng không giống nhau.

Sau đó Hàn Tranh đã nghĩ, anh với mấy người bạn gái này trong lúc đó có tình yêu sao?

Đương nhiên đây cũng gần như là tự mình hoài nghi mà thôi, Hàn Tranh làm sao cũng sẽ không thừa nhận mình nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy còn không có cảm thụ qua cái gì là ái tình.

Anh gặp gỡ bạn gái không có hai tá cũng có nửa chục, kinh nghiệm phong phú như vậy, giờ nói mình yêu đương tất cả đều là yêu nhau không có tình yêu? Đây không phải là tự mình vả miệng mình sao? -

Ba năm, bởi vì mỗi lần tụ hội Tô Dần Chính đều kêu cả Chu Thương Thương, Chu Thương Thương theo chân bọn họ trong vòng tròn này lăn lộn cũng quen thuộc, cô giống Tô Dần Chính gọi anh “Thập Nhất”, Hàn Tranh kỳ thực không mấy thích người không quen thân gọi anh Thập Nhất, nhưng anh lại rất tiếp thu Chu Thương Thương gọi anh Thập Nhất, rất êm tai, nếu như phía sau thêm một tiếng “Lang” phỏng chừng sẽ rất dễ nghe —— “Thập Nhất Lang “

Trong ba năm này, Chu Thương Thương tính tình cũng biến hóa rất nhiều, trước trong ấn tượng là một cô gái có chút “Mộc”, làm thế nào lại kiêu ngạo như vậy đây, đương nhiên cô cũng chỉ kiêu ngạo với Tô Dần Chính.

Có lần đoàn người cùng đi hát, Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương song ca, hát một bài tiếng Quảng 《 hợp cửu tất hôn 》, bài hát này là ca khúc bọn họ mỗi lần đều nhất định hát, Chu Thương Thương rất thích, Tô Dần Chính vì Chu Thương Thương, còn cố ý khổ luyện tiếng Quảng.

Bài song ca kết thúc, lúc Chu Thương Thương đi tới không cẩn thận vướng chân, cả người té về phía trước, Hàn Tranh ngồi ở hàng đầu, cho nên kết quả là Chu Thương Thương ngã xuống trên đùi anh.

Trong nháy mắt, Hàn Tranh thấy cả người như là bị điện giật, nhưng mà cảm thụ bị điện giật này chỉ duy trì liên tục ba giây, bởi vì Tô Dần Chính lập tức kéo Chu Thương Thương lại, sau đó nói với anh: “Ngại quá, Thập Nhất.”

Sau đó Chu Thương Thương với Tô Dần Chính hai người ồn ồn ào ào, không chút nào xấu hổ, chỉ có anh, cảm giác điện giật trôi qua, xấu hổ đến rối tinh rối mù.

Hàn Tranh đi một chuyến WC, khi trở về ở góc cầu thang thấy Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương đang hôn môi.

Cái buổi tối kia, Hàn Tranh uống nhiều, trực tiếp tại Ngu Nhạc Thành mướn một gian phòng, việc này rất đúng dịp, anh do bạn gái đỡ về phòng, trên đường gặp gỡ bạn gái cũ.

Ngày đó Hàn Tranh say ghê gớm, ngày hôm sau tỉnh lại hai người bạn gái đều còn đang ở trong phòng, ầm ĩ đến sôi tim.

Việc này bị bọn Áp tử biết, túm lấy sự kiện đào sắc nói, nhưng mà cũng chỉ mấy người quen thân mới biết, Hoa Câu hiếu kỳ hỏi anh: “Song phi cảm giác thế nào?”

Anh híp híp mắt, còn bóp méo thơ ca: “Mộng lý bất tri thân thị khách, xuân phong tống noãn nhập la trướng.”

Đây là ngoài miệng anh nghiện nói, trong ngực độc thoại là: say không còn biết gì còn có thể song phi, anh tính ra cũng muốn phi, nhưng phi nổi sao? Có đầu óc chút đi được hay không?