Tầm Hung Sách

Quyển 7 - Chương 3: Địa thượng phần (2)

Chuyện này vẫn không khiến Tư Mã Phượng và A Tứ để ý đến. Hiện tại khiến hai người càng khẩn trương, đương nhiên là yến hội sinh thần sắp tới của Lỗ Vương phi.

Ngày tổ chức tiệc mừng sinh nhật của Lỗ Vương phi, Tư Mã Lương Nhân đã thức dậy từ sớm ở trong sân luyện kiếm.

Hoa hải đường đã tàn, ý thu dần dần lan khắp vườn, từng chiếc lá tung bay trong gió.

Ông diễn luyện bộ kiếm pháp mình biết đến mấy lần, nghĩ nghĩ, đặt bội kiếm sang bên, xoay người đi lấy đao.Quay đầu lại trông thấy Tư Mã Phượng không biết đã ngồi trên cành dưới cây hải đường từ khi nào, trong tay chính là thanh đại đao của ông.

“Cha, con và cha thử mấy chiêu?”

Tư Mã Lương Nhân nhất thời vui vẻ: “Thử thử thử. Lấy ngươi luyện tập trước, đêm nay xảy ra chuyện gì cũng coi như có chuẩn bị.”

Đây là một buổi tư yến, bắt đầu từ lúc chạng vạng, liên tục mấy canh giờ. Tư Mã Lương Nhân không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, ông cảm thấy cái gì cũng có thể xảy ra, nhưng lại càng mong sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả. Cho tới bây giờ, Lỗ Vương như cũ là một vị Vương gia nhàn tản tự tại, không quyền không thế, nhưng có tiền, sau lưng lại có quan hệ dây mơ rễ má với rất nhiều đại nhân vật trong triều – mối liên hệ này là cha hắn để lại cho hắn, hắn ngoại trừ kế thừa danh hào “Lỗ Vương”, còn nhân tiện tiếp nhận mạng lưới quan hệ phức tạp này.

Tư Mã Lương Nhân luôn luôn tránh liên quan tới triều đình, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cho Tư Mã Phượng ra mặt. Ông không biết Lỗ Vương có cùng chung suy nghĩ với mình về triều đình hay không: kiêng kị, sợ hãi, cộng thêm chút chán ghét.

Tư Mã Phượng vứt cây đao cho ông, Tư Mã Lương Nhân đón lấy, bỗng dưng nhớ tới một sự kiện: Lỗ Vương đến tột cùng đã chết như thế nào?

Tư Mã Phượng nhảy từ trên cây xuống, đứng ngay bên cạnh hồ nước, thân hình lay động.

“Hạ bàn không ổn!” Tư Mã Lương Nhân quát lên.

Ông vừa dứt lời, Tư Mã Phượng đã ổn định thân thể, cực nhanh lao lên tấn công.

A Tứ lôi từ dưới đáy hòm ra bộ quần áo mình yêu thích nhất, khiếp sợ phát hiện trên eo thế mà bị thủng một lỗ nhỏ.

Cái lỗ này nói lớn không lớn, vừa vặn có thể vói ngón tay út vào, quần áo màu xanh đen, không để ý thì cũng không thấy rõ.

Nhưng hắn không muốn mặc, chán nản nhét quần áo vào lại hòm.

Tư Mã Phượng đầu đầy mồ hồi tiến vào: “Ngươi còn lề mề làm gì? Mau xuất phát.”

“Ngươi và lão gia đánh xong rồi?”

“Đánh xong lâu rồi.” Tư Mã Phượng lau mồ hôi. Hai cha con buổi sáng đánh một trận, ăn xong cơm trưa lại đánh một trận nữa, Tư Mã Lương Nhân cuối cùng thần thanh khí sảng, tràn đầy tự tin.

Tư Mã Phượng nhìn thấy bộ quần áo xannh đen trong hòm, vui vẻ nói: “Bộ này chẳng phải ngươi mặc lúc Tết đây sao? Hôm nay định mặc nó à?”

“Bị thủng một lỗ, không dễ nhìn.” A Tứ nghiêng đầu, “Quên đi, ta sẽ mặc quần áo bình thường.”

Tư Mã Phượng nhìn hắn cười cười.

“Ngươi sợ bị Sương Hoá thấy ngươi mặc quần áo rách?”

A Tứ đỏ mặt: “Không có không có không có.”

Tư Mã Phượng vẻ mặt nghiêm túc: “Sương Hoa sẽ không cười ngươi.”

A Tứ: “Ta hiểu….Bởi vì Sương Hoa cô nương rất tốt.”

Tư Mã Phượng: “Không phải, bởi vì nàng sẽ không nhìn thấy ngươi.”

A Tứ: “?”

Tư Mã Phượng cầm cây quạt trong tay gõ lên đầu hắn: “Vị trí của ngươi ở đâu vị trí của Sương Hoa ở đâu? Có thể trông thấy sao? Cho dù thấy được, cách xa như vậy, có thể thấy quần áo ngươi rách bao nhiêu lỗ?”

A Tứ: “Thiếu gia ngươi đi đi.”

Tư Mã Phượng thấy hắn nhăn nhó, không nhịn được, túm lấy bộ quần áo trong hòm ném lên người A Tứ.

“Mặc cái này, tinh thần sẽ tốt hơn.” Hắn nói, “Chỗ nào rách, để ta xem nào? Ôi nơi này, nơi này chẳng phải rất dễ giải quyết sao, ngươi đợi đấy, ta mang đai lưng cho ngươi.”

Tư Mã Phượng nói chính là một chiếc đai lưng màu xanh nhạt hoa văn mây trôi cực kỳ xinh đẹp, hắn hấp tấp lấy đến, lại hấp tấp đeo vào cho A Tứ. A Tứ đã dần trưởng thành, hiện tại đã cao gần bằng hắn, mặc quần áo vừa người vào, thắt đai lưng, nghiễm nhiên thành một tiểu thị vệ cao ráo dễ nhìn.

A Tứ chớp chớp mắt,hiểu được cái gì gọi là “Người đẹp vì lụa”.

Cũng hiểu được vì sao nữ tử sau khi ăn diện xong, luôn thích soi gương gần một canh giờ mà không thấy chán.

“Đi đi đi.” Tư Mã Phượng lại thúc giục hắn.

A Tứ ngượng ngùng nói lời cảm tạ hắn, Tư Mã Phượng kéo hắn ra bên ngoài chạy như điên. A Tứ chạy trong chốc lát, đột nhiên đầu óc vụt sáng, quay đầu nói: “Thiếu gia, ta và lão gia không ở nhà, ngươi đừng ra khỏi thành đi tìm Trì đương gia.”

Tư Mã Phượng: “….Nói cái gì vậy? Ta sẽ không đi.”

A Tứ: “Lão gia và ta chạng vạng xuất phát, ngươi theo sát chúng ta rời đi, khi chúng ta đến Lỗ Vương phủ, đại khái ngươi cũng đã ra khỏi thành. Đợi ngươi ra khỏi thành, tới Ưng Bối Xá rồi, cho dù lão gia tức giận muốn ngươi quay về, ít nhất cũng phải gây sức ép hai ba ngày.”

Tư Mã Phượng: “….Nói cái gì vậy? Ta không định làm thế.”

Hai người lôi kéo đến cửa, Tư Mã Lương Nhân cũng đang từ trong phủ đi ra. Hắn thấy Tư Mã Phượng ăn mặc như muốn ra ngoài, trên lưng còn đeo bội kiếm, mày rậm khẽ nhíu: “Thằng nhóc chết tiệt, ta và A Tứ không có ở nhà, ngươi đừng có mà rời thành đi tìm Mục Nhai. Còn ngại chưa khiến người ta thêm đủ phiền toái sao?”

Tư Mã Phượng: “….Các ngươi sao ai cũng biết ta nghĩ gì làm gì.”

Tư Mã Lương Nhân cười khẩy, A Tứ cười đểu. Hai người lên ngựa đang định rời đi, chợt thấy góc đường phía trước có một chiếc xe ngựa vừa hay rẽ vào, chính là chiếc xe mà ngày đó Điền Khổ cho Trì Dạ Bạch và Tống Bi Ngôn sử dụng.

Trên xe chính là Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn, hai người trở về so với tưởng tượng sớm hơn.

Mấy người vội vàng ân cần thăm hỏi, lại vội vàng nói lời từ biệt. A Tứ và Tống Bi Ngôn bên cửa xe lưu luyến không rời, dùng ánh mắt ước định sau khi về nhà sẽ chia sẻ những hiểu biết trên đường.

Tư Mã Phượng thấy hai người Cam Nhạc Ý thế mà đã trở lại, liền biết thân thể Trì Dạ Bạch đã không còn gì đáng ngại.

“Trì Dạ Bạch bảo ta nói với người, ngươi không cần qua đó, hắn rất nhanh sẽ đến Bồng Dương, ngươi đừng chạy tới chạy lui,lãng phí khí lực.” Cam Nhạc Ý từ trên xe xách xuống một cái túi lưới lớn tản ra mùi cá, ngay cả Tống Bi Ngôn trong tay cũng có một cái.

Tư Mã Phượng: “Các ngươi sao ai cũng như con giun trong bụng ta vậy, hiểu được ta suy nghĩ gì!”

“Ta cũng không hiểu ngươi nghĩ cái gì.” Cam Nhạc Ý khịt mũi, nhét hai túi lưới vào tay Tư Mã Phượng, “Mau mau mau, đều rất tươi mới vừa bắt được, mang đến nhà bếp, đêm nay ăn tôm cá lớn!”

Tư Mã Phượng từ bỏ ý định dạ tập vào Ưng Bối Xá, ngoan ngoãn ở lại trong nhà.

Sở dĩ Cam Nhạc Ý mang Tống Bi Ngôn về nhà trước, là vì muốn làm cho Tống Bi Ngôn ít thuốc.

Sau khi lấy mấy cây châm kia ra, Tống Bi Ngôn có lẽ là vì nhất thời chưa kịp thích ứng, có lẽ là vì đường xá xóc nảy lợi hại, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở Ưng Bối Xá, cậu nhiều lần nói đau đầu.

Cam Nhạc Ý mặc dù có muôn vàn không tình nguyện, nhưng vẫn phải mang cậu đến tìm Cam Hảo xem bệnh. Cam Hảo nói bản thân giỏi dùng độc, đối với loại bệnh kỳ dị không liên quan tới độc này không có cách nào, chỉ từ trong sách thuốc phơi đầy sân sao chép mấy hòm cho hắn.

“Được rồi, chúng ta coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa đi.” Cam Nhạc Ý nói với Tống Bi Ngôn.

Tống Bi Ngôn: “Ai là ngựa chết???”

Tóm lại, hai người về tới thành Bồng Dương so với trấn Vân Dương lớn hơn, Cam Nhạc Ý ở trong viện của mình nhanh chóng lật tung tìm kiếm dược liệu có trong phương thuốc.

Đầu bếp đã làm xong một bàn cá tôm cua, Cam Nhạc Ý ngựa không dừng vó đi sắc thuốc, Tống Bi Ngôn và Tư Mã Phượng cầm đi nửa bàn đồ ăn, ở trong tiểu viện của hắn đánh chén.

Cam Nhạc Ý che mặt sắc thuốc, ngẩng đầu lại thấy Tống Bi Ngôn và Tư Mã Phượng đang đua nhau xem ai lột cua nhanh hơn, vì thế nhíu mày, nháy mắt với Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng cầm hai cái càng to đi tới, ngồi xuống bếp lò bên cạnh hắn: “Bị hun mờ mắt?”

“Không phải.” Cam Nhạc Ý kéo khăn che mặt xuống, hạ giọng, “Kỳ thực ta vội vã dẫn cậu ấy trở về, còn có một việc khác.”

Tư Mã Phượng hút thịt cua trắng bóng trơn nhẵn: “Việc gì?”

“….Ngươi ăn xong đã rồi nói.” Cam Nhạc Ý nuốt nước miếng.

Tư Mã Phượng nhanh chóng ăn xong, xoay người lại trộm lấy hai cái càng mới vừa gỡ xong ở trước mặt Tống Bi Ngôn: “Ngươi nói.”

Cam Nhạc Ý khó thở, đành phải chuyên chú nhìn chằm chằm nồi thuốc trên bếp, cánh mũi phập phồng: “Tống Bi Ngôn cậu ấy có một số việc không nhớ gì cả.”

Tư Mã Phượng sửng sốt: “Cái gì?”

Cam Nhạc Ý: “Sau khi rút châm, ta phát hiện cậu ấy có một việc không nhớ rõ. Ngươi còn nhớ những ngày chúng ta ở Thiếu Ý Minh không? Ta hỏi cậu ấy có nhớ A Giáp và A Ất không, cậu ấy ngay cả tên của họ cũng không nhớ được, còn hỏi ta A Giáp A Ất là tên ai.”

Tư Mã Phượng: “…Rất kỳ quái.”

“Ta cũng không biết rốt cuộc cậu ấy quên mất bao nhiêu việc, nhưng rất vụn vặt. Tỷ như tên của cặp song sinh, tỷ như vô số dược thảo ta từng nói với cậu ấy, hoặc như là việc thành Bồng Dương ở hạ du sông Úc Lan.”

“Sư huynh ngươi nói như thế nào?”

“Hắn nói chắc chắn do ảnh hưởng của châm.” Cam Nhạc Ý thấp giọng nói.

Trì Dạ Bạch ngày đó rút châm rất nhanh, ảnh hưởng đối với hắn cơ hồ không có, nhưng bốn cây châm của Tống Bi Ngôn lại cắm sâu vào đầu cậu rất nhiều năm. Là do đau đớn khi nhổ châm ảnh hưởng cậu, hay là thân châm ảnh hưởng cậu, Cam Nhạc Ý và Cam Hảo đều không quá rõ ràng.

“Cậu ấy bây giờ còn không biết mình bị làm sao. Đống thuốc này chỉ có tác dụng giảm đau an thần, cũng nghe nói có thể giúp người ta tăng trưởng tâm lực, hồi phục trí nhớ.” Cam Nhạc Ý thoáng khựng lại, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, “Cam Hảo tựa hồ cũng không chắc chắn, ta thực không quá tin tưởng.”

Tư Mã Phượng gặm nốt cái càng còn lại: “Không sao, đừng sợ. Trở về là tốt rồi, ngươi và Tiểu Tống ngày thường đừng ra ngoài, gần nhất trong thành Bồng Dương chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Cam Nhạc Ý: “Chuyện gì?”

Tư Mã Phượng đang định nói ra sự nghi ngờ của bọn họ với Lỗ Vương, chợt nghe thấy từ xa tới gần truyền đến tiếng bước chân.

“Ai nha,Cam lệnh sử….” Tư Mã Phượng nhếch miệng cười, “Đệ tử của ngươi đến rồi.”

Cam Nhạc Ý mờ mịt: “Ai?”

Vừa dứt lời, thanh âm của Biên Cương đã truyền vào từ ngoài cửa: “Cam lệnh sử!”

Mặt Cam Nhạc Ý nhất thời biến đen.

Sự yêu thích của Biên Cương với Cam Nhạc Ý, quả thực rất rõ ràng. Người của Tư Mã thế gia từ trên xuống dưới, cơ hồ đều biết đến kẻ theo đuôi nhiệt tình này.

Cam Nhạc Ý coi cuộc viếng thăm của Biên Cương là một sự quấy rầy hắn cực kỳ phiền chán nhưng lại không thể thẳng thắn chối từ.

May mắn lúc này trước mặt có một bảo dược, Cam Nhạc Ý không ngẩng đầu lên, tiếp tục bịt mặt, tiếp tục hết sức chăm chú sắc thuốc.

Thấy hắn chuyên chú như vậy, Biên Cương lặng lẽ nhìn một lát, bản thân cũng hiểu được không tiện quấy rầy, vì thế tiến đến cạnh bàn, ngồi cùng Tư Mã Phượng và Tống Bi Ngôn.

Hắn vừa mới ngồi xuống, Tư Mã Phượng và Tống Bi Ngôn không nhịn được đều hắt xì. Trên người Biên Cương đầy bụi, thật sự khiến người ta sặc sụa.

“Biên đại ca, tối nay ngươi đi đâu vậy? Cả người toàn tro bụi.” Tống Bi Ngôn bịt mũi, ồm ồm nói.

Biên Cương vội vàng đứng dậy, ở góc sân cởi áo khoác, rồi lại ngồi xuống.

“Đến núi Cửu Đầu.” Hắn đáp.

Tư Mã Phượng sửng sốt: “Đã mấy ngày rồi? Còn chưa tìm được?”

“Không tìm được, thật sự là sống không thấy người chết không thấy xác.” Biên Cương tới nhiều lần, cũng dần dần không quá câu nệ, thấy trên bàn có rượu, tự rót cho mình một chén, cạn chén với Tư Mã Phượng, “Có điều lần này lên núi không phải vì đứa con của lão hán nọ, mà là có một phụ nhân đến quan phủ kêu oan, nói lò gạch ăn thịt người, nam nhân của nàng chết ở bên trong.”

Tư Mã Phượng nghĩ nghĩ, mơ hồ nhớ khi đến Kim Yên Trì thăm Sương Hoa, quy nô từng nói “một ngày trước lò gạch lại sập”.

“Là bởi vì sập lò?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy.” Vẻ mặt của Biên Cương có chút bất đắc dĩ, “Có điều vụ án này không ai nguyện ý đi thăm dò, đại nhân liền giao cho ta.”

Hắn đơn giản nói về nội dung phụ nhân kêu oan, quả nhiên là lần sụp lò khiến Kim Yên Trì bị phủ một tầng bụi kia. Trượng phu của phụ nhân làm việc ở lò gạch trên núi Cửu Đầu, đã mấy tháng rồi. Đi cùng hắn còn có mấy vị đại ca cùng quê, đêm đó khi lò gạch bị sập, không trốn kịp chỉ có mình hắn.

“Số lần sập lò trên núi Cửu Đầu cũng hơi bị nhiều rồi đấy…” Tư Mã Phượng nói, “Có bồi thường tiền không?”

“Có, nhưng phụ nhân đúng là bởi vì cảm thấy bồi thường không đủ, cho nên mới tìm đến quan phủ phân xử.” Biên Cương nói,”Nhưng tiêu chuẩn bồi thường do quan gia quy định, mỗi người năm mươi lượng, nàng ta quả thực cũng được bồi thường năm mươi lượng.”

Tống Bi Ngôn từ đống xác tôm cao ngất trước mặt ngẩng đầu lên:  Vậy nàng ta còn cần minh oan cái gì? Là cảm thấy sập lò có gì đó không ổn?”

“Vậy trái lại cũng đáng để truy đến cùng…”

Biên Cương lại lắc đầu: “Không phải, nàng cho rằng tiền chia thiếu. Nàng nói một người không chỉ ít như vậy, anh chồng nuốt riêng không ít, chỉ đưa cho nàng -một quả phu năm mươi lượng, không công bằng.”

Tư Mã Phượng nhíu mày nói: “Trước khi có quy định bồi thường năm mươi lượng, ta xưa nay chỉ nghe qua quan gia liều mạng cắt xén không chịu bồi thường, cư nhiên còn có thêm tiền?”

“Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái, cho nên hôm nay lại tới lò gạch, vừa mới trở về.” Biên Cương nói, “Người bị chết do sập lò không chỉ một người, nhưng tìm đến quan phủ chi có phụ nhân kia,chồng của phụ nhân tên Lưu Tiểu Đao, đại ca của Lưu Tiểu Đao tên là Lưu Đại Lực, hai người đều là từ nơi khác đến núi Cửu Đầu làm việc. Ngươi có ấn tượng gì với hai cái tên này không? Có tiền án không?”

Tư Mã Phượng hiểu Biên Cương đang nghi ngờ hai huynh đệ này liên quan đến vụ án khác, tiền bồi thường theo như lời phụ thân chỉ sợ không chỉ là tiền bồi thường mạng của Lưu Tiểu Đao, còn có tiền ăn cắp khác, nàng ta bưng bít đi.

Nhưng hắn đối với hai cái tên này không hề có ấn tượng.

Biên Cương và Tống Bi Ngôn đồng thanh nói một câu “Nếu Trì đương gia ở đây thì tốt rồi.”

Tư Mã Phượng: “….Đúng vậy. Hầy.”