Tầm Hung Sách

Quyển 4 - Chương 14: Ô Huyết (13)

Thần Ưng Doanh ban đầu là nơi chuyên môn huấn luyện tân binh, tên là “Doanh”, trên thực tế là một thành luỹ được xây dựng ở chỗ sâm nghiêm vùng ngoại ô hoàng thành.

Triều đình hàng năm trưng binh, đưa một phần tân binh có tư chất xuất sắc nhất đến Thần Ưng Doanh, trải qua khoảng thời gian huấn luyện, những tân binh này sẽ không trở lại quân đội bình thường, mà phân tán đến các cơ sở bí mật chấp hành nhiệm vụ. Nhưng không phải tất cả thanh niên nhập doanh sau, có thể đạt được cơ hội rời khỏi doanh. Người có thành tích huấn luyện quá kém, hoặc trong lúc huấn luyện bị thương không thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, sẽ biến mất trong doanh.

Cũng chính là bị giết.

Thần Ưng Doanh xuống dốc vào bốn mươi năm trước. Bởi vì người từ Thần Ưng Doanh đi ra ai nấy cơ hồ đều có đường làm quan rộng mở, không ít quan to quý tộc nghĩ mọi biện pháp đem con cháu mình đưa vào doanh, rồi lại nghĩ mọi biện pháp bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ. Về phần bọn họ có học được bản lĩnh gì hay không, không quan trọng, ở trong doanh kết bạn với tướng quân, giáo đầu và đồng đạo tương lai, mới là chuyện mấu chốt. Dần dần, Thần Ưng Doanh trở thành nơi huấn luyện của những người muốn làm quan, tính mạng của những tân binh không còn đáng lo nữa.

Một vụ thảm án xảy ra vào hai mươi năm trước, trực tiếp khiến Thần Ưng Doanh bị triệt tiêu.

Năm đó theo thường lệ có một nhóm thanh niên được lựa chọn từ những tân binh hưởng ứng lệnh triệu tập tiến vào Thần Ưng Doanh. Trong số những người này có đến tám phần là con dòng cháu giống, còn lại là chân chính dân chúng bình thường. Bốn tháng sau, trong doanh đã xảy ra một việc bi thảm khiến vua và người dân khiếp sợ: trong tân binh có hai phái dùng binh khí đánh nhau, tử vong hơn hai mươi người, có ít nhất ba mươi người bị thương.

Thân là tinh anh huấn luyện doanh, người chết đều là những người có thể trở thành lực lượng tình báo quan trọng và sức chiến đấu mạnh mẽ, huống hồ trong đó còn có không ít con cháu quan lại, nhất thời, Thần Ưng Doanh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trong triều các phe phái mất tín nhiệm, chư vị phụ huynh bi thống, nhất trí đồng ý dùng người bên ngoài điều tra, vì thế Tư Mã Lương Nhân ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra lập tức khởi hành, chạy tới kinh thành.

Vụ ẩu đả này xảy ra vào đêm khuya.

Những thanh niên trong đám tân binh phe phái khác nhau im ắng từ trên giường bò dậy, tránh thoát canh phòng, tụ tập bên ngoài nhà bếp của Thần Ưng Doanh. Trên tay bọn họ cơ hồ đều là lợi khí tẩm độc, ngay cả chất độc kia cũng là một trong những nội dung mà Thần Ưng Doanh dạy, bọn họ từ thảo dược tinh luyện độc nước, nhưng không chiếu theo yêu cầu pha loãng rồi đổ đi, mà trộm cất giấu, bôi lên binh khí.

Khi nhóm giáo đầu đuổi tới nơi, ẩu đả kỳ thật mới vừa bắt đầu, nhưng mười tên tiên phong cầm đầu rất cường hãn, hơn hai mươi người chết cơ hồ đều tại lúc này chịu trọng thương.

Quảng trường bên ngoài nhà bếp tràn ngập thi thể và vết máu, binh sĩ trẻ tuổi điên cuồng mà đâm chém, ám sát, nhóm giáo đầu không thể không hạ nặng tay, đánh ngất lịm những người còn cử động.

Cam Hảo nghe nửa ngày, quay đầu tò mò hỏi A Tứ: “Vậy sao ngươi lại nói, là do một tân binh giết? Chẳng phải bọn họ tự giết lẫn nhau sao?”

“Nhưng người khơi mào các phái tranh đấu, chỉ đạo dụng độc, tra ra thời gian canh phòng, đều là tân binh đó.” A Tứ bổ sung nói.

Tư Mã Phượng gật gật đầu: “Đúng vậy. Càng thú vị chính là, tân binh đó cũng bị thương, hắn ở ngay trong đám người ẩu đả nhau. Có điều chỉ là vết thương nhẹ, hắn trốn sau mọi người.”

Khi Tư Mã Lương Nhân hỏi han người bị thương, nhận được câu trả lời đều là “Đối phương khiêu khích trước” “Bọn họ chủ động nói tranh đoạt địa bàn phải nhờ vào binh khí”,…Mà những người mấu chốt nhất đều đã chết, vụ án nhất thời lâm vào trạng thái giằng co. Lúc này tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung vào đầu lĩnh của hai phe. Đầu lĩnh của cả hai phe tổng cộng có sáu người, tất cả đều bỏ mình, tuy nói chết không đối chứng, nhưng thông qua tờ khai của mọi người, miễn cưỡng coi như có căn cứ xác thực: là do sáu người này khơi mào.

Tư Mã Lương Nhân khi đó đã chuẩn bị kết án, nhưng ngỗ tác Cam tiên sinh ông mang đến lại nói với ông một việc lạ.

“Cam tiên sinh?” Cam Hảo lông mi khẽ động, “Cha ta?”

“Đúng vậy.” Tư Mã Phượng nói, “Cha ngươi nói cho cha ta biết, trong số những người bị thương, có một người thương thế cực kỳ lạ. Trên người hắn trúng bảy đao, nhưng vết chém đều tránh được chỗ yếu hại, hơn nữa từ góc độ đến xem, tám chín phần mười là tự mình tạo ra.”

“Chẳng phải cha ta phụ trách khám nghiệm thi thể sao? Sao ngay cả người sống cũng khám?” Cam Hảo nghi hoặc nói.

“Lúc ấy không đủ nhân thủ, hơn nữa việc này nhìn như tân binh dùng binh khí đánh nhau, trên thực tế lại liên luỵ đến gốc rễ triều đình. Cha ta bảo Cam tiên sinh chú ý đến tình trạng của người bị thương, ông ấy liền kiểm tra từng người một.” Tư Mã Phượng cười nói, “May mà có ông ấy.”

Người tự mình đâm bảy nhát đao kia lập tức khiến Tư Mã Lương Nhân chú ý.

Trước khi tiếp xúc với y, Tư Mã Lương Nhân lật xem bản ghi chép huấn luyện của hắn trong bốn tháng nhập doanh.

“Người đó là cô nhi, trước khi nhập ngũ cha sinh bệnh mà chết, bởi vì không có tiền ăn cơm, cho nên mới hưởng ứng lệnh triệu tập. Tất cả môn học y cơ hồ không đạt tiều chuẩn, trừ một môn.” Tư Mã Phượng nhìn A Tứ, “Còn nhớ là cái gì không?”

“Điều tra tình báo.” A Tứ lập tức đáp, “Năng lực tình báo của y vượt hơn hẳn mọi người, nhưng thể năng, vũ kỹ, chế tác công cụ, độc vật, dược vật, tất cả đều không đạt tiêu chuẩn.”

“Y thừa nhận rất nhanh. Bởi vì y không chịu được thống khổ.” Tư Mã Phượng nheo mắt, “Khi cha ta dùng búa đập vỡ ngón tay thứ sáu của hắn, hắn đã khai ra toàn bộ.”

Cam Hảo nghe đến ngây người, “Y vì cái gì?”

“Khoá học đầu tiên mà tân binh phải học khi tiến vào Thần Ưng Doanh, chính là lịch sử nguồn gốc của Thần Ưng Doanh. Cái gọi là lịch sử, đơn giản chính là cái ta vừa nói, những người vĩ đại rời doanh, những người không hợp cách, ở trong doanh bị giết chết. Quy tắc này lúc ấy đã gần như không tồn tại, quan lại đệ tử nghe giảng đương nhiên sẽ không để ở trong lòng – ngoại trừ vị tân binh này.” Tư Mã Phượng nói.

Tư Mã Lương Nhân phát hiện, tháng đầu tiên nhập doanh các môn học của y đều xuất sắc. Nhưng từ tháng thứ hai trở đi, vị tân binh này tựa hồ đặt hết tâm tư vào việc điều tra tình báo, các môn khác đều xem nhẹ.

Người thanh niên xương bàn tay trái hoàn toàn dập nát nước mắt giàn dụa, là bởi vì rất đau.

Y đứt quãng mà khai.

Không giống những người khác, y hết lòng tin theo quy luật khôn sống mống chết. Nhưng sau khi chăm chỉ một tháng, y khiếp sợ nhận ra, cuối cùng nhận được khen ngợi đều không ngoại lệ là quan to quý tộc, mặc dù y ưu tú hơn đại bộ phận những người đó, nhưng chẳng chiếm được gì cả.

“Vì thế y cho rằng, nhóm giáo đầu của Thần Ưng Doanh vứt bỏ tiêu chuẩn sàng chọn đi, là cực không sáng suốt.” Tư Mã Phượng nói, “Thế nên y quyết định tự mình sàng chọn.”

“….Ưu tú có thể sống sót, không đạt tiêu chuẩn, sẽ chết?” Cam Hảo cuời hỏi.

“Đúng vậy.” Tư Mã Phượng gật gật đầu.

Cam Hảo cũng như hắn nheo mắt: “Thật biến thái.”

“Một con quái vật ưu tú. Y là gián điệp hai mặt, chạy qua chạy lại giữa hai phe phái, dùng kỹ xảo thu hoạch tình báo để lấy được tin tức mình muốn, cũng lợi dụng chúng vào việc xúi giục. Hơn nữa hắn cực kỳ hưởng thụ loại lạc thú này, nếu không phải tình thế chẳng thể vãn hồi, hắn cũng không định dùng dao nhỏ đâm mình bị thương để tránh hiềm nghi.”

Cam Hảo sờ sờ đám râu ngắn ngủi của mình: “Tuy biến thái, nhưng rất thú vị.”

Tư Mã Phượng cười gõ gõ bàn, ghé sát đầu vào hắn: “Ta cảm thấy người vừa hỏi ta có kẻ dạy giết người hay không, càng thú vị.”

Cam Hảo cực kỳ thản nhiên: “Ta cũng không có hiềm nghi. Hỏi như vậy, là muốn cho ngươi một ít manh mối.”

“Manh mối gì?”

“Sau khi ta tặng dược cho Hạ Tam Tiếu liền rời khỏi Chiếu Mai Phong, mấy năm sau quay lại đến thăm nàng, nàng hỏi ta chuyện này.” Cam Hảo cười nói, “Có người sẽ chỉ đạo người khác giết người hay không? Nàng ấy đã hỏi ta như vậy.”

Tư Mã Phượng và A Tứ đều sửng sốt: “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì có người dạy đệ tử của nàng một ít việc quái dị.” Cam Hảo cau mày, như đang nhớ lại, “Đệ tử kia của nàng bộ dạng rất linh khí (hiểu biết, nhanh nhạy), tên hình như cũng là cái gì Linh, tuy là một tiểu cô nương, nhưng công phu học được không tồi. Hạ Tam Tiếu cười nói, trên phong mới tiếp đón một vị khách, học thức uyên bác, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.”

Hắn khoa tay múa chân một chút.

“Chiếu Mai Phong có rất nhiều thỏ, thỏ con, là các cô nương trên phong của Hạ Tam Tiếu nuôi dưỡng. Vừa trắng vừa tròn, vị khách kia dạy tiểu cô nương giết thỏ nhỏ.”

Màn đêm buông xuống, Tư Mã Phượng bảo A Tứ đứng dưới hành lang một đêm, coi như trừng phạt.

Cam Hảo sẽ không có lý do biết việc xảy ra trên Chiếu Mai Phong, lại càng không biết những gì hắn nói sẽ trở thành “manh mối.”

Tư Mã Phượng quay đầu lại tra hỏi, quả nhiên là A Tứ lỡ miệng, nói ra chuyện về Thiệu Kim Kim và Hạ Linh.

“Trước phạt đứng một đêm, sau khi về nhà ngươi phải chịu thêm hình phạt khác.” Tư Mã Phượng hiếm thấy nghiêm khắc với hắn, “Đừng quên thân phận của mình, đừng quên chúng làm gì. Ngày thường ăn nói lung tung còn chưa tính, lần này quá sai lầm!”

A Tứ cúi đầu không dám lên tiếng.

Tư Mã Phượng nghiêng đầu lắng nghe, bởi vì không thấy đáp lại vì thế tiếp tục hỏi: “Ngày mai ta còn muốn đi thẩm vấn Hứa Anh, ngươi có muốn đi cùng không?”

A Tứ không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng đáp “Muốn đi”.

“Muốn đi thì đứng yên!” Tư Mã Phượng hung hăng nói, “Ngày mai ta dậy, ngươi nếu di động nửa tấc, vậy sau này ngươi không tất theo ta, đi theo Cam Nhạc Ý làm trợ thủ kiểm tra xương cốt đi!”

A Tứ lập tức dựng thẳng lưng, lớn tiếng trả lời: “Vâng!”

Một đêm này quả thật đứng yên, Tư Mã Phượng rời giường gọi hắn, A Tứ vội vàng ứng lời.

“Ừm, tốt lắm.” Tư Mã Phượng hơi hơi vuốt cằm, “Đi thôi.”

Khi xuất môn Cam Hảo đang chuẩn bị mở quán bán thịt, cười phất phất tay với hai người. A Tứ ngay cả chào hỏi với hắn cũng không dám, gắt gáo bám sát theo sau Tư Mã Phượng.

Đi tới nwuar đường, A Tứ vẫn không nhịn được, sáp lại gần hỏi Tư Mã Phượng: “Thiếu gia, ta có chuyện không nghĩ ra, liên quan tới Thần Ưng Doanh.”

“Nói.”

“Một nơi như Thần Ưng Doanh, không phải muốn vào là có thể vào. Lúc ấy tên tân binh kia là ai quyết định chọn vào Thần Ưng Doanh?”

Tư Mã Phượng thoáng trầm ngâm, túm lấy tay A Tứ, ở trong lòng bàn tay hắn vội vàng viết một chữ.

Một chữ “Lỗ”.

A Tứ giật mình ra một thân mồ hôi: “…..?!”

“Là lão già kia.” Tư Mã Phượng cười lạnh, “Nếu không phải chuyện này, ông ta cũng không chết nhanh như vậy.”

Thấm thoắt hơn mười ngày trôi qua, Tư Mã Phượng cuối cùng cũng từ miệng Hứa Anh hỏi ra được hơn ba mươi vụ án còn lại xảy ra ở đâu, xảy ra như thế nào.

Mã Hạo Dưỡng cực kỳ giật mình, liên tục nói cảm tạ với Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng lúc này đã bỏ đi băng vải bịt mắt, tuy rằng nhìn vẫn không rõ, nhưng có thể thấy được chút ánh sáng, không còn tối đen như trước nữa.

Hắn giải quyết xong việc của Hứa Anh, Cam Hảo còn nói hắn không cần ngâm dược dục nữa, chỉ cần nhớ kỹ đúng hạn uống thuốc là được, hắn lập tức thúc giục A Tứ thu dọn hành lý, khởi hành đi Ưng Bối Xá.

“Đương gia hiện tại không ở nhà.” Đầu lĩnh phân xá Thanh Hàn đến tiễn hắn nói.

Tư Mã Phượng: “…..Lại chạy đi đâu?”

Đầu lĩnh: “Đi tìm sư phụ hắn.”

Tư Mã Phượng: “Ra khơi? Mùa này mà còn ra biển? Chẳng phải sắp có bão sao?”

Đầu lĩnh: “Nhưng trước khi bão đến, hắn đã tới đảo rồi.”

Tư Mã Phượng túm lấy đầu lĩnh: “Có phải ngươi đã nói chuyện ta xong hết mọi việc, mắt cũng chữa khỏi cho hắn biết hay không?”

Đầu lĩnh: “Cái đó….Không thể không nói, đúng hay không? Đương gia và Tư Mã gia chủ cảm tình sâu đậm, hắn dặn dò chúng ta phải báo cáo mọi tình hình của ngươi.”

Tư Mã Phượng: “Các loại tình hình gì?”

Đầu lĩnh cười nói: “Tất cả tình hình.”

Tư Mã Phượng: “….Vậy chẳng bằng tự đến gặp ta!”

Hắn vứt đầu lĩnh qua một bên, quay đầu nói với A Tứ: “Mặc kệ, chúng ta đến Ưng Bối Xá canh chừng. Hắn chắc chắn sẽ về nhà.”

A Tứ lập tức phụ hoạ: “Đúng!”

Cam Hảo hỏi địa chỉ nhà Tư Mã, nói có rảnh sẽ đến thăm Nhạc Ý, A Tứ tâm cảnh giác nổi lên, nhưng không để lại cũng vô dụng, hắn tới Bồng Dương vừa hỏi sẽ biết.

Hai người rốt cuộc khởi hành. Tuy Trì Dạ Bạch không ở Ưng Bối Xá, nhưng Tư Mã Phượng vẫn một đường gấp rút, cuối cùng sáng ngày thứ hai đã đến được Ưng Bối Xá.

A Tứ từ xa đã thấy thôn bên cạnh Vân Dương Trấn, có một con ngựa trắng cực kỳ phong lưu đang đứng. Sau đó trông thấy bộ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Hải.

“Mộ Dung đại ca!” Hắn vui vẻ gọi.

Mộ Dung Hải liếc hắn một cái, ánh mắt dừng trên người Tư Mã Phượng, nhe răng cười khẩy.

A Tứ: “…”

Tư Mã Phượng phất tay: “Sao Mộ Dung Hải bên kia lại có sát khí?”

A Tứ: “Sát khi chính là từ Mộ Dung đại ca phát ra….”

Tư Mã Phượng đang định nói tiếp, Mộ Dung Hải vung tay về phía hắn, lập tức có một thứ bay nhanh mà tới.

Mộ Dung Hải là cao thủ khinh công, thủ pháp về ám khí cũng cực kỳ tinh diệu. Tư Mã Phượng vươn tay ra bắt nhưng vô ích, vật kia trên đương bỗng chuyễn hướng ra sau, bay về phía cổ của hắn. Hắn ngửa ra sau vài tấc, tay kia hiểm hiểm túm được thứ kia, là một bức thư.

“Tư Mã gia chủ, Mộ Dung Hải phụng mệnh chờ ở đây, chỉ vì đưa tin.” Mộ Dung Hải cao giọng nói, “Tư Mã lão gia lệnh ngươi lập tức trở về nhà, có việc quan trọng cần thương lượng, không được chậm trễ.”

“Tứ, mở thư!”

A Tứ vội vàng mở bức thư kia đi.

“Thiếu gia, là văn kiện khẩn cấp.” A Tứ nhỏ giọng đọc nội dung bên trong, “Lão gia nói, triều đình mật lệnh, nhanh chóng quay về.”

Hắn đọc xong thư, lòng bàn tay vận khởi nội lực, đốt sạch sẽ trang giấy đặc chế kia đi.

Tư Mã Phượng hai mắt mờ mịt, bùi ngùi thở dài.

“Đi.” Hắn nói, “Đi đi đi!”