Đến giờ tập trung theo lời của giáo viên, tập cả học sinh của trường có trong buổi cắm trại năm nay đều rất háo hức không biết năm nay sẽ như thế nào. Băng Di và Lan Anh di chuyển dến đại sảnh của khách sạn, Băng Di nhìn cách bày trí của khách sạn này mà cảm thán đúng là nơi của giới nhà giàu một cái đại sảnh thôi cũng thoát lên mùi tiền.

- Anh mọi năm thường vào những buổi ngoại khóa như thế này trường chúng ta sẽ có những hoạt động gì? Băng Di quay sang hỏi Lan Anh với gương mặt đầy tò mò

- Cũng không có gì cả chỉ là sáng thì tổ chức cho học sinh tham quan, sinh hoạt ngoài trời, còn tối là giờ tự do học sinh muốn làm gì cũng được. Nhưng mà mỗi đêm thường thì các khối sẽ tổ chức các buổi tiệc gặp mặt để tăng thêm đoàn kết. Lan Anh giải thích từng chút một cho Băng Di. Đang mải thao thao bất tuyệt về kỉ niệm hàng năm đi cắm trại, thì giáo viên ra lệnh tập trung và đưa ra kế hoạch của 2 ngày 1 đêm cắm trại năm nay.

Theo kế hoạch mỗi lớp sẽ chia thành các đội khác nhau, sẽ do 2 giáo viên phụ trách vào ngày thứ nhất họ sẽ đi tham quan địa phương xung quanh cho đến buổi chiều thì quay trở lại khu nghỉ dưỡng và tự sinh hoạt. Ngày thứ hai, thì họ sẽ được đến khu ẩm thực nổi tiếng của nơi này để thưởng thức các món đặc sản, và cuối chiều sẽ xuất phát quay lại trường học kết thúc buổi sinh hoạt ngoại khóa. Đội của lớp Băng Di do thầy giám thị và một cô giáo dạy môn Vật lý quản lí.

- Thưa thầy lớp mình hiện đang có 30 bạn còn thiếu ba bạn là Nam Phong, Nam Vương và Nhật Bằng. Lớp trưởng báo cáo với thầy giám thị.

- Được rồi cả lướp xuất phát đi, hôm nay cũng ta sẽ tham quan bảo tàng hệ sinh thái của biển vào buổi sáng đến chiều chúng ta sẽ có buổi dã ngoại ở biển sau đó tập trung tại khu hệ sinh thái vào lúc 4 giờ chiều sau đó di chuyển về khu nghỉ dưỡng. Mọi người nghe rõ chưa?

- Rõ rồi thưa thầy. cả nhóm học sinh đồng thanh

- Ê mày tại sao lại vắng mặt ba bạn đó vậy, tiếc thật không được ngắm trai đẹp, mục đích đi chỉ để ngắm 3 người đó thôi.

- Ủa như mọi năm tới sau có vậy mà cũng không nhớ nữa hả? Người ta nhân vật lớn không tham gia mấy buổi sinh hoạt vớ vẩn này đâu. Chỉ có tối khối tụ tập ăn chơi thì may ra mới thấy mặt ba người.

Những bạn nữ trong lớp cứ bàn tán về sự vắng mặt của ba chàng hoàng tử của trường với vẻ thất vọng.

- Có gặp thì cũng làm được gì? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiêng nga sao, tụi mày nghĩ tụi mày có cơ hội tiếp cận ba người họ hả. Kim Hoa mỉa mai.

- Này ăn nói cho cẩn thận, ai cóc ghẻ ai thiên nga. Một bạn nữ trong lớp phản bác.

- Nói ai tự hiểu, người thông mình chỉ nghe một lần, người óc sinh vật nghe xong là hỏi lại. Kim Hoa cười khinh.

- Mày….? Thôi mày đừng đụng đến ba đứa nó mày quên tụi nó là đám như thế nào à bỏ đi. Bạn nữ khác ngăn bạn của mình lại. Kim Hoa thấy những người khác không tiếp tục tranh cãi cảm thấy vô vị, thứ gì đòi đụng đến Nam Phong của tao tụi mày thật không biết lượng sức. Kim Hoa nghĩ thầm. Đứng một bên quan sát Kim Liên và Cúc Anh cũng cười lạnh:

- Một đám nhà quê suy nghĩ vộng tưởng, Nam Vương và Nam Phong, Nhật Bằng là của tụi này không phải thứ gì cũng đụng được đâu. Cúc Anh lên tiếng nói xong nhóm các bạn nữ đi ra chỗ khác vì không muốn đụng mặt ba cô tiểu thư này.

Thấy một màn trước mắt Băng Di lắc đầu mọi người đều điên rồi, tranh cãi nhau chỉ vì thể loại như đám Nam Phong thật là thần kinh mà.

- Vẫn như cũ tưởng mình là bạn gái của người ta hay sao mở miệng nghe chói tai thật sự. Nhất là nhỏ Cúc Anh đúng là ảo tưởng Nam Vương còn không chú ý đến nhỏ việc gì nhỏ cứ sấn lại, tỏ vẻ thân quen, gần gũi lắm ngứa mắt. Lan Anh khó chịu.

- Anh à, đừng si mê đam đó nữa mà, cầu xin đấy. Băng Di khuôn mặt đáng thương lên tiếng.

- Không có si mê chỉ là thích Nam Vương thôi, có những chuyện Băng Di không biết đâu, nhìn Nam Vương vậy thôi chứ thật ra là người tốt. Lan Anh cười mỉm.

- Thôi xong hết thuốc chữa rooig. Băng Di lắc đầu nghĩ thầm

Đến giờ xuất phát mọi người tập trung lên xe, xe di chuyển đến nơi tham quan đầu tiên.

Dừng ở khu hệ sinh thái biển, giáo viên tập trung tất cả học sinh lại nhưng lại để mọi người chia nhau ra tham quan. Ở ngôi trường này nhắc đến học sinh toàn con nhà có quyền có tiền sống trong cưng chiều đã quen thì lớp này là điều tối kị nhất, làm gì có ai quan tâm đến giáo viên, may ngôi trường này còn có luật lệ chứ không biết đám học sinh này có khi coi giáo viên chỉ như đám hề không còn quan tâm. Ở cái mức nói nghe là được rồi, chứ quá áp đặt theo ý giáo viên thì sẽ như cô giáo chủ nhiệm trước bị đuổi liên. Vì vậy, đối với giáo viên các lớp của Băng Di như hòn lửa trên tay vậy họ chỉ dám đụng nhưng không dám đụng lâu không thì cháy mình như chơi.