Xe còn chưa dừng lại, Tần Liệt đã phóng xuống, dùng tốc độ kinh hoàng lao về phía cô rơi xuống.

Từ Đồ nằm nhoài người bên khe núi, may mà chụp được điện thoại, nhưng bị mất thăng bằng, trên mặt đất đầy bùn sình lầy lội, không giữ được trọng tâm, cơ thể từ từ trượt xuống. Cánh tay còn lại quơ quào tìm chỗ bấu víu, cỏ dại hai bên bị cô túm lấy, nhưng càng cử động thì càng trượt nhanh hơn, đầu óc quay cuồng choáng váng, thế giới nghiêng đảo, thân thể như mất hết trọng lượng rơi xuống.

Từ Đồ nắm chặt điện thoại, lòng thầm nghĩ lần này thôi xong rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lớn, cô nhắm nghiền hai mắt, hét lên: “Tần Liệt, cứu em…”

Mấy chữ này vừa thốt ra, đã cảm thấy chân trái bị túm lại, cơ thể được một sức mạnh giữ chặt, bất động.

Tần Liệt lập tức nói: “Được rồi, không sao đâu, em đừng cử động.”

Trái tim Từ Đồ đang nhảy vọt lên cuống họng từ từ rơi xuống, ngừng giãy dụa, không dám liều lĩnh di chuyển.

Tần Liệt vốn đang bò xổm trên mặt đất nhoài người tới phía trước, thấy cơ thể cô không còn trượt xuống nữa, liền chống vững cánh tay, nhanh chóng liếc nhìn phía sau chân mình.

Giờ phút này, trên đường không một bóng người, chỉ có núi rừng tĩnh lặng.

Mũi chân anh nhè nhẹ dịch vào lỗ trũng gần đó, mượn lực chống đỡ, đồng thời duỗi thẳng cánh tay và đầu gối, lòng bàn tay siết chặt, chầm chậm kéo Từ Đồ lên.

Từ Đồ lặn hụp trong bùn đất, cổ chân vừa được thả ra đã vội lật người, nhanh chóng ấn vào màn hình điện thoại.

Tần Liệt ôm cô dậy, sờ soạng trên dưới: “Có bị thương ở đâu không?”

Từ Đồ đang cắm mặt vào điện thoại, chùi màn hình lên quần, xác định không bị hư hỏng gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngước đầu lên, đụng trúng ngay nét mặt âm u mây mù của Tần Liệt.

Tim Từ Đồ giật thót, thần tốc lắc lắc đầu: “Không có, không bị thương ở đâu hết.”

Tần Liệt nhìn cô vài giây, chậm rãi thở ra một hơi dài: “Lại phát bệnh, động kinh ở đâu phải không?” Sắc mặt anh không tốt lắm, anh buông cô ra, hạ mông, ngồi phệt xuống đất.

Bộ dạng hai người vô cùng nhếch nhác, toàn thân dính đầy bùn lầy, vừa rồi Từ Đồ lăn qua lộn lại một trận như vậy, tóc cũng lớp nhớp, hai bên gò má và chóp mũi cũng dính không ít bùn.

Tần Liệt vắt khuỷu tay trên đầu gối, mở lòng bàn tay ra nhìn, cũng toàn là bùn.

Ánh mắt anh ném về phía xa xa, chưa tới mấy giây sau đã thu lại, cố gắng dằn cảm xúc trong lòng xuống: “Không có việc gì nữa thì nhanh lên, về sớm một chút.”

Đồ Đồ chăm chú nhìn anh, lí nhí: “Dạ.”

Tần Liệt chống tay đứng dậy nhưng chưa kịp nhấc bước, bắp chân đã bị người ôm lấy.

Anh cúi đầu, cánh tay Từ Đồ vòng quanh chân anh, cô nàng ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt có phần vô tội: “Thật ra, hình như cũng có chỗ bị thương, mắt cá chân hơi đau một chút.” Cô chỉ chỉ chân phải: “Ở đó.”

Tần Liệt điềm tĩnh nhìn cô một hồi, tựa như đang đánh giá thật hay giả.

Từ Đồ thử xê dịch chân, khẽ xuýt xoa kêu đau.

Tần Liệt vẫn giữ nguyên mặt lạnh, hỏi: “Có đau thật không?”

Từ Đồ lại ngóc đầu nhìn anh, mím môi đáng thương, gật gật. Vì tư thế nhìn lên, nếp gấp nơi mí mắt cô khắc thật sâu, khiến đôi mắt càng to tròn, con ngươi đen lay láy, làn da vốn trắng nõn giờ dính đầy bùn đất, đầu chóp mũi còn có một vết lem nhem, hai gò má bị ống quần anh tình cờ quẹt qua, thoáng nhìn, y hệt một con mèo nhỏ lém bẩn.

Tần Liệt chỉ còn biết buông tiếng thở dài, cơn giận tiêu tan hết phân nửa.

Anh kéo ống quần ngồi xổm xuống, nhìn cô một hồi, cuối cùng, nhẹ nhàng lau chóp mũi cô: “Nên để cho em rơi xuống dưới luôn.”

Âm điệu hết đỗi dịu dàng yêu chiều, làm gì có chỗ nào tức giận.

Từ Đồ cười hắc hắc.

Cánh tay anh giữ khoeo chân cô, chẳng dùng bao nhiêu sức, đã ôm ngang cô lên, xoay người đi về phía xe đang đậu cách xa phía trước.

Từ Đồ ngoan ngoãn ôm chặt cổ anh, khẽ ngóc đầu hôn cằm anh.

Tần Liệt khựng lại, cúi đầu nhìn cô.

Từ Đồ híp mắt, rướn cổ lên muốn hôn môi anh.

Lúc sắp chạm tới, Tần Liệt hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng hai hàng lông mày dãn hết cả ra, cơn giận tiêu tan.

Từ Đồ bất mãn: “Né em!”

“Chỗ nào cũng bùn đất, không biết xấu hổ còn dán lại.”

Từ Đồ: “Ghét bỏ em?”

“Ừm.”

Từ Đồ hờn giận, đảo mắt trừng anh, bước chân Tần Liệt vững vàng di chuyển về phía trước, mắt nhìn thẳng tắp không chớp lấy một lần, hoàn toàn phớt lờ cô nàng.

Đồ Đồ trừng, trừng một hồi hai con mắt cay xè muốn chảy cả nước mắt; thấy anh không thèm để ý gì tới, hứ một tiếng, cụp mi mắt ỉu xìu chớp chớp.

Tần Liệt lại vờ như lơ đãng hôn lên môi cô, thả người xuống xe: “Ngoan ngoãn ngồi yên đó cho anh, không được lộn xộn.”

Mặt mũi Đồ Đồ dãn ra: “Dạ.”

Hai người không chạy thẳng về Lạc Bình mà rẽ trái ở ngã ba trước mặt, đi một con đường khác.

Từ Đồ chưa từng tới phía bên này bao giờ, là một hướng hoàn toàn ngược với Lạc Bình.

Xe chạy chưa được bao lâu đã dừng lại, giữa vùng đất rộng lớn thông thoáng có một gò đất nổi lên cao, bên cạnh là dòng suối cạn trong vắt. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió lao xao, tiếng chim muông thánh thót núp mình trong những nách lá bạt ngàn màu xanh, đằng sau là mênh mang núi rừng trùng điệp.

Vì trời mưa suốt mấy ngày liên tiếp, dòng nước chảy xiết, những viên đá cuội hai bên bờ được cọ rửa nhẵn bóng, phơi mình dưới ánh mặt trời cạnh những bông hoa dại khoe sắc rực rỡ.

Không khí thanh sạch tươi mát, ngập tràn hương vị thiên nhiên.

Từ Đồ đứng dậy định nhảy xuống xe, thấy Tần Liệt xoay người đi tới ôm mình, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tần Liệt đặt cô lên một tảng đá, nước suối chảy qua bàn chân, tạo thành những vòng tròn xoắn nước nho nhỏ.

Từ Đồ: “Trước đây không phát hiện, ngoại trừ hồ Lạc Bình, còn có một nơi dễ chịu thế này.”

“Thích hồ Lạc Bình sao?” Tần Liệt mỉm cười nhìn cô, nắm chặt cổ tay cô kéo qua, tay còn lại vốc nước lên cọ rửa lòng bàn tay cô: “Nhích tới trước nào.”

Từ Đồ để mặc anh rửa, nói tiếp mấy lời vừa rồi của anh: “Đương nhiên thích, nụ hôn đầu của em ở đó mà.”

Động tác của Tần Liệt khựng lại, tim ngứa ngáy, lúc cô nói những lời này mặt không đỏ không trắng, còn hết sức tự hào.

Anh hỏi: “Em thường không biết xấu hổ thế này hửm?”

Từ Đồ sực nhớ đến gì đó, khuôn mặt mới bắt đầu đỏ ửng lên, lí nhí: “Lúc xấu hổ, không phải anh thấy rồi sao?”

Nghĩ tới đêm qua, khóe môi Tần Liệt căng ra thành đường thẳng, bị cô gái nhỏ trêu chọc khiêu khích mấy câu là lòng dạ lại bồn chồn, nơi nào đó rạo rực không chịu nổi.

Anh ngồi lên tảng đá sau cô, sắc mặt đen thùi, bóp chặt mấy ngón tay nhỏ nhắn nghiêm trị.

Từ Đồ: “Ai da …” Cô xoắn tít hai hàng chân mày.

Tần Liệt lập tức nới lỏng tay, Từ Đồ xòe tay ra, bùn đất đã trôi đi hơn phân nửa, giữa ngón cái và ngón trỏ lộ ra mấy vết trầy xước, là do vừa nãy nhảy xuống bị va phải.

Anh kéo cánh tay cô tới trước, ngâm trực tiếp vào nước suối: “Còn đau ở đâu nữa không?”

Từ Đồ cúi đầu nhìn một lượt khắp cơ thể, tiếp tục chìa tay kia qua cho anh rửa, phát hiện ở khuỷu tay có hai vết xước, còn lại những chỗ khác đều không bị gì.

Cô nói: “Chắc là không ạ.”

“Trở về thoa thuốc.”

“Dạ.” Cô cúi người, vốc nước suối lên rửa mặt.

Tần Liệt ngồi ở phía sau nhìn cô, vắt khuỷu tay lên đầu gối, hỏi: “Với điều kiện gia đình em, sao lại để ý tới một cái điện thoại như vậy?”

Lúc đó cô bất chất nguy hiểm nhảy xuống xe, cách bên trái hai mét là khe núi với cỏ dại rậm rạp mọc đầy, bùn nhão trên mặt đất khẳng khác gì đầm lầy, nguy hiểm khôn cùng, vậy mà cô chẳng chút do dự.

Cơ thể Từ Đồ thoáng khựng lại, sau đó lập tức trấn tỉnh, thủng thỉnh rửa sạch mặt: “Trong đó có ảnh chụp một nhà ba người các anh mà, em có thể không khẩn trương sao.”

Tần Liệt cau mày. 

Từ Đồ dịch người ra sau tảng đá, nhắc lại: “Hôm sinh nhật Tần Tử Duyệt, một nhà ba người các anh…” Cô nàng nhấn mạnh: “Kề sát dính chặt, anh và Hướng San còn ôm nhau… không nhớ sao?”

Mặt mũi Tần Liệt đen thui, duỗi tay muốn tóm cô, Từ Đồ nhanh như sóc né ra, không bắt được.

Cô cười khúc khích, dịch mông lại: “Không nghịch nữa, không nghịch nữa đâu.” Cô lấy điện thoại ra, dán người sát vào lòng anh: “Không tin em mở cho anh xem.”

Từ Đồ mở ra một album, tấm hình đầu tiên là ảnh chụp tối hôm đó, Tần Tử Duyệt đứng bên chân anh, trên đầu đội vương miện giấy, khóe miệng tươi cười; Hướng San khom người đứng phía sau, cánh tay khoác hờ trên vai anh, nhưng giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng.

Bứa ảnh này cực kỳ gượng gạo, ba người trong cùng một khuôn hình nhưng bằng mặt không bằng lòng. Nhất là người đàn ông ở giữa, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm camera, môi mím chặt, tựa hồ đang cố hết sức chịu đựng.

Tần Liệt nhớ lại tình huống tối hôm đó, cô cùng Đậu Dĩ đi hồ Lạc Bình, lúc ăn cơm còn ngồi kế bên nhau, hắn ta gắp thức ăn cho cô, hai người liên tục nhỏ giọng thủ thỉ. Người khác yêu cầu chụp tấm hình này, cô liền vui vẻ hào hứng mà chụp, lúc đó đúng là đủ ngoan ngoãn mà.

Từ Đồ: “Em không gạt anh thấy chưa?”

Tần Liệt khôi phục lại bình thường, duỗi tay rút điện thoại của cô.”

Từ Đồ: “Ơ ơ!”

Anh nhấn đúp vào màn hình, xóa bức ảnh.

Từ Đồ với tay chồm tới: “Sao anh lại xóa chứ, Tần Tử Duyệt còn muốn đó.”

Tần Liệt giơ cao điện thoại, tay kia vòng qua eo cô, kéo người ôm vào lòng, bên này tiếp tục nhìn vô màn hình. Lại hiện ra một bức ảnh tương tự, nhưng đã có sự thay đổi về góc độ và kích thước, trên ảnh chỉ có hai người, Tần Tử Duyệt dựa sát vào anh, mỉm cười vui vẻ, bả vai phía ngoài của anh dư ra một bàn tay, nhìn cực kỳ quỷ dị, không thấy được chủ nhân của nó là ai.

Anh nhìn người trong lòng mình, Từ Đồ bĩu môi nói: “Anh trả lại cho em.”

Tần Liệt phớt lờ, từ từ nghĩ lại, hôm đó cô chụp tổng cộng hai lần, lần đầu tiên nói bị hỏng, lại chụp thêm một lần nữa, mới có ba người trong khung hình kia.

Ngón tay cái anh di chuyển, cuối cùng không xóa, lại trượt sang bên trái, là bức ảnh chân dung cô và Tần Tử Duyệt tự chụp với nhau trên núi rất lâu trước đó.

Biểu cảm trên mặt Từ Đồ cứng đờ, quơ quào giật lại.

Tần Liệt trượt một cái nữa, nhưng chưa kịp thấy rõ hình ảnh, điện thoại đã bị cô chộp lấy.

Tần Liệt: “Có bí mật gì, không thể xem?”

Từ Đồ có chút dỗi: “Em cũng có quyền riêng tư mà.”

“Là người của anh rồi, sau này không có nữa.”

Tim Từ Đồ run lên, chút dỗi hờn vừa rồi bỗng chốc tan thành mây khói, cô khóa màn hình điện thoại, nhét vào túi quần, khẽ oán giận: “Thật bá đạo.”

Khi đàn ông có tham muốn chiếm hữu mãnh liệt nhưng cố kìm nén chế ngự, toàn thân toát ra một loại hơi thở cấm dục đầy quyến rũ. Từ Đồ không hề nghiêm túc nghiên cứu đàn ông, nhưng lúc này đây, lại bị anh mê hoặc đến mụ mẫm đầu óc.

Tần Liệt nhìn một góc điện thoại di động lộ ra trên mép túi quần cô, rốt cuộc cũng không nói lời nào.

Anh rửa sạch cánh tay xong, cũng vốc nước lên rửa mặt: “Chân còn đau không?”

Thật ra chân của Từ Đồ đâu có bị gì, tùy ý nói một câu lấy lệ: “Vừa nãy xoay qua xoay lại hết đau rồi.”

Tần Liệt lau mặt, để chân ngay lại, xách chân cô đặt lên đùi mình, hai lần ba lượt cởi giày thể thao và tất của cô ra.

Bàn chân nhỏ nhắn non mềm trắng nõn, mấy đầu ngón chân vừa ló ra ngoài không khí liền ngọ nguậy nhúc nhắc, cổ chân mảnh mai, xương cốt cân đối, cũng không có dấu hiệu bị trật.

Tần Liệt nhàn nhạt liếc nhìn cô, cầm lấy, thoáng dừng lại, bàn chân cô ủ lâu trong giày thể thao chưa khô, vừa ướt vừa lạnh.

Anh đặt trong lòng bàn tay mình xoa một lúc, những tia nắng mặt trời chiếu vào, có cả tia ấm của hơi thở, bàn chân lập tức hồng hào ấm áp, làm xong lại bảo cô đưa tiếp chân kia qua.

Từ Đồ mím môi, lặng lẽ ngắm nhìn động tác của anh.

Bên kia cánh rừng có mấy đứa trẻ chơi đùa, tiếng cười nói rộn ràng làm kinh động đến những con chim đang nấp mình trong nách lá, chúng giật mình hoảng hốt đập cánh bay vút lên nền trời xanh thẳm phía xa xa.

“Tần Liệt.” Đồ Đồ gọi khẽ anh một tiếng.

“Ừm?”

Từ Đồ nghĩ ngợi: “Anh, có biết tại sao em đến Lạc Bình không?”

“Không phải đi nghỉ mát à?” Anh xoa lòng bàn chân cô, hơi ngước mắt lên.

“Không đùa mà.”

Tần Liệt nói: “Em tung tin tức phẫu thuật thẩm mỹ của ngôi sao nhỏ nào đó lên mạng, khiến đối phương không chịu nổi áp lực dư luận, tự sát.”

“Anh biết hết sao.” Từ Đồ kinh ngạc: “Từ Việt Hải nói với anh ạ?”

Nhắc tới Từ Việt Hải, Tần Liệt thoáng im lặng chốc lát. Anh thả chân cô xuống, vắt khuỷu tay lên đầu gối: “Lúc trước có nói qua.”

Từ Đồ nói: “Cô ta mới đi theo Từ Việt Hải có một năm mà đã muốn tiến vào cửa Từ gia, cả ngày dương oai diễu võ trước mặt em, còn hẹn em ra ngoài ngả bài, bảo em đừng có cản trở chuyện tốt của bọn họ.” Cô giẫm chân lên tảng đá, đầu ngón chân bấu xuống: “Người trước chưa kịp ngã xuống, người sau đã lao tới; mấy người phụ nữ đeo theo ông ấy còn thiếu sao, cô ta tính là gì.”

Từ Đồ nói tiếp: “Từ Việt Hải bao nuôi ba bốn hay bao nhiêu người ở bên ngoài cũng chẳng liên quan gì tới em, nhưng nếu muốn đứng tên hộ khẩu, làm mẹ trên danh nghĩa của em thì không bao giờ.” Cô nói: “Mẹ em chỉ có một người duy nhất.”

Cô tì cằm lên đầu gối, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, những lọn tóc dính bùn đất bị gió thổi phe phẩy, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô.

Tần Liệt vén mấy lọn nghịch ngợm kia ra sau vành tai cô: “Thế nên em tung tin cô ta phẫu thuật thẩm mỹ?”

Từ Đồ: “Chỉ là không nghĩ tới…”

“Đúng là khiến người ta nghi ngờ.”

Từ Đồ nhìn anh, nghe không hiểu lắm: “Sao ạ?”

Tần Liệt nói: “Trong giới giải trí, tin tức phẫu thuật thẩm mỹ, quy tắc ngầm nhiều vô kể, thậm chí có người còn mượn chuyện này để lăng xê, càng nổi tiếng hơn.” Anh nhìn Từ Đồ: “Cô ta dễ dàng tự sát như vậy, thật khiến người ta nghi ngờ.” Anh không quan tâm tới tin tức của giới giải trí, chỉ dựa theo suy luận thông thường mà giảng giải mấy câu.

“Đừng nhắc tới cô ta nữa, cụt hứng.” Từ Đồ cười cười, ánh mắt nhìn đi chỗ khác: “Chúng ta về thôi.”

Buổi trưa về đến Lạc Bình, Từ Đồ tắm rửa sạch sẽ, toàn thân sảng khoái, trở về phòng đánh một giấc.

Tần Liệt thay quần áo xong, lại quay xe đi ngược ra Niễn Đạo Câu.

Vừa nãy lúc đi ngang qua, nhìn thấy bọn A Phu đều đang tập trung ở đó. Sau khi con đường được tu sửa bằng phẳng, qua mấy trận mưa to, chỉ có bùn lầy trên mặt, nền đất phía dưới cơ bản đã được nén chặt, tường chắn hai bên ngăn hoàn toàn đá vụn và nước bùn chảy xuống.

Đoạn đường mới được sửa chữa này không hư hỏng bao nhiêu.

Mãi đến chạng vạng tối anh mới về tới nhà, lại vọt ra sau tắm rửa qua loa rồi ra sân ăn cơm.

Hôm nay, bàn ăn vắng đi hai chỗ, mọi người không ai cảm thấy có gì khác biệt, chỉ có Tần Tử Duyệt có phần buồn bã không vui. Từ Đồ và Tần Xán dụ dỗ cô bé mấy câu, bảo ăn cơm xong sẽ dẫn đi tìm Lưu Xuân Sơn, lúc này mặt mày con bé mới giãn ra cười khúc khích.

Tần Xán hỏi: “Em có đi không?”

Từ Đồ nhai cơm, nghiêng đầu liếc Tần Liệt một cái: “Em không đi đâu, hôm nay hơi mệt.”

Tần Xán nhìn qua hai người đối diện kia, cười cười sáng tỏ, không nói gì.

Lúc mặt trời lặn về chân núi, Tiểu Ba bật đèn trong sân, thu dọn bát đĩa bẩn trên bàn xếp chồng lên nhau, bưng vào nhà bếp.

Tần Liệt đã ăn xong trước đó khá lâu, ngồi dựa người ra sau, xoay xoay hộp thuốc lá trên tay.

Từ Đồ cắn đầu đũa, nhích tới gần, nhỏ giọng: “Anh lại nghiện thuốc lá hả?”

Cô biết anh có thói quen hút thuốc sau khi ăn cơm xong.

Tần Liệt ngước mắt nhìn cô, từ trong ánh mắt sáng rỡ của cô có thể đọc ra những ý nghĩ đang nhen nhóm trong đầu, bàn tay thoáng khựng lại, rồi tiếp tục xoay hộp thuốc: ‘Ừm.”

Từ Đồ mím môi, lại nhỏ giọng: “Em cũng nghiện nè.”

Những lời này tựa như ám chỉ gì đó, tay Tần Liệt dừng lại, cạnh hộp thuốc dựng đứng trên mặt bàn: “Vậy thì?”

Từ Đồ khẽ hắng giọng, dùng âm điệu bình thường nói: “Hôm nay mệt như thế, sao anh không nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Đôi mắt Tần Liệt sâu không thấy đáy, nhìn cô chằm chằm một hồi, đứng dậy trở về phòng.

Đồ Đồ điềm nhiên như không xoay đầu lại, giương mắt nhìn Tiểu Ba và Tần Xán phía đối diện, lùa sạch sẽ mấy hột cơm còn lại vô miệng: “Em sực nhớ, có chuyện này muốn hỏi Tần Liệt.” Cô nàng đẩy đẩy bát đũa tới trước, uống hết ly nước: “Không giúp hai người dọn dẹp được.”

Tần Xán lật tẩy: “Em có dọn dẹp bữa nào đâu.”

Từ Đồ trừng mắt, cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, xoay người chạy về phía căn phòng kia của Tần Liệt.

Cô đẩy cửa ra, chuồn vào, nhanh chóng đóng chặt lại.

Ánh mắt còn chưa kịp thích nghi với bóng tối trong phòng, một cái bóng như ngọn núi lớn đã áp tới, giữ mông cô, nhẹ nhàng linh hoạt bồng lên, môi cũng cùng lúc dán vào.