Từ Đồ lại hỏi một lần nữa: “Đúng không?”

Hồi lâu sau, anh mới dời ánh mắt đi, đứng thẳng người dậy.

“Không thấy, nhưng đoán được.” Anh không nói thật, vẻ mặt điềm nhiên bình thản ném cái tăm bông xuống.

Cô lẩm bẩm một câu: “Là đoán được sao?”

“Với tính cách của em, không làm ra chút chuyện sao còn gọi là Từ Đồ.”

Tim Từ Đồ bỗng thắt chặt: “Hiểu em như vậy sao?”

Tần Liệt không trả lời, ánh mắt lướt xuống mu bàn tay cô: “Chỉ là không nghĩ tới…”

Anh bất giác nheo mắt lại, người trước mặt anh lúc này dần lồng vào hình ảnh mơ hồ trong ký ức. Khi đó, cô mặc chiếc áo len trắng, tóc buộc cao đuôi ngựa, gương mặt thuần khiết trong veo, vô cùng đáng yêu. Bây giờ và trước đây cũng có gì khác nhau, tháo bỏ lớp ngụy trang ra rồi, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mười mấy tuổi, cái miệng làm ra vẻ hung hăng nhưng bên trong yếu đuối như con hươu nhỏ, khi đụng chuyện thì mười phần mềm nắn rắn buông, hết sức nhát gan, nhưng một khi bên cạnh có người làm chỗ dựa, lại bắt đầu mặc sức càn quấy.

Từ Đồ: “Không nghĩ tới gì ạ?”

Tần Liệt thu hồi cảm xúc lại: “Không nghĩ tới em hoảng sợ như vậy, lại để cho người ta cào mình.”

Từ Đồ: “…”

Hai tay anh chống ngược lên mép bàn, cánh tay thẳng băng, lưng cong lại thành một đường vòng cung no đủ: “Nhưng mà, em làm gì cũng tùy hứng bất cẩn, không bao giờ suy nghĩ tới hậu quả, chịu chút đau này cũng không phải chuyện xấu.”

Từ Đồ trừng to mắt thỏ nhìn anh, ưỡn thẳng người lên tính phản bác.

Tần Liệt ngăn lời cô lại: “Bất luận là xét về lập trường hay chức trách mà nói, Hướng San đều không được phép làm như vậy.”

Từ Đồ đảo mắt tròn xoe: “Đúng ạ!”

“Nhưng chuyện giữa phụ nữ với nhau, tôi không thể nhúng tay vào. Nếu bảo cô ta xin lỗi em, em sẽ không cam lòng.” Anh dừng lại một chút: “Tôi càng không thể nào lôi cô ta ra giữa nhà, trước mặt tất cả mọi người để em đánh lại, nói gì đi nữa, thân phận cô ta cũng là tình nguyện viên.”

Tần Liệt nói tiếp: “Đánh cũng đã đánh rồi, hy vọng chuyện này đến đây là kết thúc.”

“Đương nhiên kết thúc ạ.” Sau khi nghe xong những lời anh nói, hai cái đồng tử trong mắt Từ Đồ lóe lên sáng ngời, lúc nói chuyện lòng bàn tay còn vô thức áp lên đùi anh: “Anh có thể mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giúp em. Cảm ơn anh.”

Tần Liệt rủ mắt nhìn chằm chằm những ngón tay thon nhỏ trắng nuột trên đùi mình, thấp giọng hỏi: “ Cảm ơn cái gì?”

Cô chớp chớp mắt: “Cảm ơn anh quan tâm em.”

Tần Liệt liếm đôi môi khô khốc: “Không có gì, Từ tổng gửi gắm em cho tôi, dù sao đi nữa cũng không thể để em bị thua thiệt.”

Giữa hai người đã có thứ gì đó lặng lẽ phát sinh, lúc này Từ Đồ chẳng những không cãi lại mà còn phủi phủi đùi anh: “Cho dù vậy cũng cảm ơn anh.”

Tần Liệt bắt lấy tay cô, nắm giữ trong lòng bàn tay mình, vô thức chẳng muốn buông ra nhưng mấy giây sau mặt lạnh ném qua một bên. Anh nghiêng đầu thu dọn hòm đựng thuốc trên bàn: “Mấy ngày này đừng chạm vào nước. Đi ra ngoài đi.”

Từ Đồ nói: “Trên chân còn vết thương khác nữa, tiện thể anh bôi thuốc cho em luôn đi.”

Cô chỉ chỉ vào đầu gối mình, nhấc chân lên vắt qua chân còn lại, làn da trắng muốt, cái màu đỏ kia vô cùng nổi bật.

Động tác của Tần Liệt bất giác khựng lại.

Thời tiết nóng nực, Từ Đồ mặc chiếc áo thun ba lỗ màu nâu lá cọ và quần bò soóc ngắn, cách ăn mặc này vừa năng động lại mát mẻ, vạt áo nhét vào bên trong cạp quần, chiếc quần bó sát cơ thể, ôm gọn bắp đùi non mềm tạo thành một lằn ngấn, nẩy lên da thịt nõn nà. Vì tư thế ngồi bắt chéo chân, những nếp gấp vải len mình nép vào giữa hai đùi, khiến cho khu vực tam giác phía bụng dưới càng hằn lên rõ rệt. Tần Liệt không biến sắc dời ánh mắt lên trên, đôi xương quai xanh mảnh dẻ khảm sâu tạo ra cái hõm nhỏ mịn màng như chứa đựng tất cả những nồng nàn quyến rũ, cổ áo tròn form thường chẳng chút xẻ sâu, nhưng vẫn tôn lên dáng ngà, ôm đầy thanh xuân mềm mại căng tròn, phần nên có trước ngực không hề nhỏ, xem ra, cần xương cốt có xương cốt, muốn thịt có thịt, không dư một zem không thiếu một li.

Màu sắc con ngươi trong đôi mắt vốn tinh anh sáng quắc kia của Tần Liệt tối sầm lại, phát hiện ra mình đang dùng ánh mắt tán thưởng yêu thích của một người đàn ông dành cho phụ nữ để quan sát cô, tâm trí vô thức nghĩ đến những phương diện xấu xa. Anh hít mạnh một hơi, ném cái hòm thuốc đang cầm trên tay xuống, nắm hai vai Từ Đồ xách cô đứng dậy, cánh tay vừa xoay lưng cô lại vừa đẩy ra ngoài, trong nháy mắt Từ Đồ đã bị ủn ra đến cửa.

Cô chụp lấy khung cửa không chịu đi: “Đừng đẩy, đừng đẩy, em còn bị thương chỗ khác nữa.”

Động tác của Tần Liệt lập tức dừng lại, chặn cô ở phía ngoài, nửa tin nửa ngờ: “Còn bị thương chỗ khác?”

“Cũng không có gì!” Cô vừa nói vừa nhích một chân vào trong.

Tần Liệt đưa cánh tay ngăn lại: “Bị thương ở đâu? Để tôi xem nào.”

Từ Đồ đứng thẳng người dậy nhấc cánh tay anh ra, thật sự nghiêng người, vén hông áo lên, lộ ra một phần thắt lưng: “Còn vết thương ở đây nữa.”

Một chân cô đứng thẳng trụ dưới đất, chân kia hơi kiễng lên, eo thon hõm vào, da dẻ lộ ra không nhiều, dưới bóng mờ của vạt áo có thể thấy rất rõ mấy vết bầm sướt do bị ngắt véo, in trên da thịt nõn nà càng trở nên cực kỳ nhức mắt.

Tần Liệt lùi ra sau một bước, cúi đầu nhìn, ánh mắt tối sầm xuống: “Cũng là cô ta làm.”

Từ Đồ khịt mũi hừ một tiếng: “Người này quá độc ác, chuyên ngắt nhéo mấy chỗ không nhìn thấy, còn ra tay rất tàn nhẫn.”

Dừng một lúc, cánh tay đang buông thõng bên người của Tần Liệt khẽ nhúc nhích: “Còn đau lắm không?”

Từ Đồ nói: “Không đụng tới thì không đau.” Cô vừa nói vừa thả áo xuống, rồi phủi phủi mấy cái.

Bầu không khí bỗng trở nên im bặt mấy giây.

Một lúc sau Tần Liệt cất lời: “Em cứ như vậy lộ thắt lưng ra cho người khác xem sao?”

Từ Đồ: “…”

“Hàm hồ.” Anh lật người cô lại, kéo mở cánh cửa, đẩy ra ngoài. 

Từ Đồ linh hoạt như sóc xoay người thoát khỏi tầm khống chế của anh: “Em còn có chuyện chưa nói xong, lại vào trong ngồi thêm một lát đi.”

Tần Liệt ngăn lại: “Đứng đây nói.”

“Cũng không có gì, tán gẫu bâng quơ đó mà.”

“Tôi và em thân thiết lắm sao?”

Lúc những lời này vừa hạ cánh tới tai, trong nháy mắt Từ Đồ đã bị anh tống ra ngoài, tặng kèm theo sau là một tiếng ‘ầm’, cánh cửa sau lưng đóng chặt lại.

Tần Liệt đứng yên giữa phòng, rất lâu sau mà mồ hôi trên người vẫn không ngừng vã ra, oi bức ngột ngạt không chịu nổi, lòng bồn chồn hỗn loạn không yên. Anh hít sâu một hơi, kéo cái khăn và chiếc áo ba lỗ treo trên dây xuống, vọt ra sân sau dội nước lạnh. 

Sau khi ăn mặc chỉnh tề đi ra, anh sải bước lên xe phóng thẳng tới Niễn Đạo Câu.

Những người kia đã có mặt, đang ngồi dựa vào thân cây hút thuốc. Đây là con đường duy nhất để đi ra Phàn Vũ, mấy hôm trước mọi người đã khảo sát căng dây đo đạc, đốn cây dời đá, mở rộng con đường ra phía ngoài, sau một trận mưa to, mặt đường nhão nhoẹt bùn đất lật hết lên, bện chặt vào bánh xe, lầy lội không chịu được.

Tần Liệt cởi áo ngoài ra vắt lên tay lái, trên người chỉ mặc áo thun ba lỗ màu đen. Chiếc áo bó sát cơ thể lộ ra vòm ngực săn chắc vạm vỡ, xương đòn vắt ngang mạnh mẽ, hầu kết nhô cao đầy nam tính, ở giữa là một đường hõm sâu như dao khắc kéo dài từ cổ xuống dưới ẩn hiện trong lớp áo, càng làm nổi bật các bó cơ lực lưỡng hai bên ngực; cánh tay trần lấm tấm những giọt mồ hôi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cuồn cuộn sáng bóng.

Anh ngồi tựa người lên xe, đút tay vào túi quần lấy hộp đựng thuốc lá ra.

A Phu đưa tới một điếu: “Hút cái này đi, của anh phải quấn phiền phức.”

Tần Liệt nhìn một lúc rồi nhét cái hộp trở lại, cầm điếu thuốc hắn đưa tới ngậm lên miệng dùng răng giữ lấy.

A Phu nói: “Mùa mưa tới rồi, trận hôm qua cũng không tính quá lớn, tốt nhất đừng đụng phải mấy trận mưa xối xả như ba năm trước, nếu không khó tránh khỏi sạt lở, vậy thì đúng là rắc rối to.”

Động tác châm thuốc của Tần Liệt bỗng khựng lại, nheo mắt nhìn xa xăm phía trước.

A Phu cũng ngẩn ra, vội vàng bật lửa lên đưa tới: “Liệt ca, không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì.” Anh thu hồi ánh mắt lại, chụm đầu vào mồi thuốc: “Đang nhìn xem tình hình thời tiết thế nào để tính toán, phải cố rút ngắn thời gian đào móng đường xuống mức thấp nhất, cũng đừng lãng phí thời gian chờ phía trên cho người xuống cán bê tông, ở chỗ anh còn ít tiền, trước tiên mua cốt thép và gạch.”

A Phu hiểu ngay: “Xây chân tường chắn đất?”

Tần Liệt ‘ừ’ một tiếng: “Có lẽ mọi người phải vất vả cực nhọc rồi.”

“Anh nói gì vậy chứ.”

Những người khác nghe thấy, cũng ha ha đùa giỡn đôi ba câu rồi dụi tắt thuốc chuẩn bị bắt tay vào làm.

Tần Liệt khom người, xắn ống quần lên mấy nấc, điếu thuốc đang cắn giữa răng tỏa khói lãng đãng xông vào mắt, anh nghiêng đầu nheo mắt lại.

Vĩ ca nói: “Mọi người làm trước đi, tôi lên trấn trên chở hai thùng hồ dầu chống thấm về.”

Tần Liệt ‘ừm’ một tiếng, chưa tới mấy giây sau đã gọi hắn lại: “Để người khác đi đi.”

“Sao thế?”

A Phu tiếp lời: “Không phải anh sắp kết hôn sao.” Khi nói đến những lời này, ánh mắt hắn có đôi phần ảm đạm nhưng vẫn cười nói như cũ: “Bây giờ anh là đối tượng cần được tập trung bảo vệ, tất cả công việc dơ bẩn mệt nhọc để hết cho mọi người.”

Vĩ ca gãi gãi ót, mặt đỏ bừng lên: “Chuyện đó có ảnh hưởng gì đâu chứ.”

“Đúng đó.” Có người cười xấu xa: “Anh phải giữ gìn thể lực, để lúc động phòng có sức mà hầu hạ cô dâu cho tốt.”

Vĩ ca cười đạp người nọ một cước, Tần Liệt cũng không khỏi cong cong khóe môi, không quản mấy người bọn họ nữa, một chân giẫm lên bánh xích, duỗi tay nắm tay vịn, thong dong nhảy một cái, xoay người ngồi vào trong máy xúc.

Hứa Bàn Nhi chuẩn bị đi lên trấn trên mua hồ dầu chống thấm, Vĩ ca giúp hắn buộc hai cái thùng cho chắc, rồi quay đầu hỏi A Phu: “Mấy ngày nay chú cứ rầu rĩ không vui, tâm tư cũng không đặt ở đây, có chuyện gì à?”

A Phu cởi áo ra, để mình trần bắt tay vào làm việc: “Không có gì.”

Vĩ ca hỏi: “Sao dạo này không thấy chú nhắc tới Tiểu Ba, giận dỗi hả?”

A Phu cầm cái áo vừa cởi ra, nhớ tới những lời Tần Liệt đã nói hôm đó, cái áo trên tay vô thức vo lại thành một nhúm: “Không có.”

***

Yên ổn qua hai ngày, Từ Đồ bắt đầu lên lớp dạy vẽ, chủ yếu dạy mấy thứ căn bản rất đơn giản, tiết đầu tiên dành ra hết bốn mươi phút nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất về hội họa, tiết thứ hai dạy gấp giấy, tiết thứ ba cắt thủ công; qua mấy ngày, đã dần dần thích ứng với thân phận nhà giáo nhân dân.

Sáng nay có giờ lên lớp, Từ Đồ suy đi nghĩ lại đắn đo rất lâu, thật sự không có cách nào tránh được, buộc lòng phải cầm viên phấn, viết lên tấm bản đen đơn sơ mấy chữ ‘Bài học vẽ: Quê hương em’ thật to.

Cô hít sâu một hơi điều chỉnh lại nhịp thở rồi xoay người ngồi xuống cái bàn ở dãy đầu tiên.

Kỳ thật dạy học cho trẻ con nơi miền núi này rất thú vị, cô không dựa theo giáo án những giáo viên trước đã để lại mà dùng cách đơn giản thoải mái nhất trao đổi với bọn trẻ, khiến cho bầu không khí trong lớp học sôi động vui vẻ hẳn lên.

Bọn nhỏ đứa nào cũng thích Từ Đồ, vì cô không xụ mặt nghiêm khắc giống cô giáo Hướng San mặc váy đỏ, nói chuyện lại hài hước dí dỏm, thường xuyên chọc cho bọn chúng cười ngoặt ngoẽo đến ngồi trên ghế cũng không yên.

Có đứa nhỏ hỏi: “Cô ơi, quê hương của cô như thế nào ạ?”

Từ Đồ nghĩ ngợi một hồi: “Có những tòa nhà cao tầng và xe hơi sang trọng, có cả một con phố tập trung đủ các loại karaoke, quán bar và cửa hàng game online.” Cô loay hoay viên phấn trong tay: “Nơi cô ở rất thuận tiện, nằm trên giường, chỉ cần gọi điện thoại là có thể ăn được những thứ muốn ăn, đi siêu thị mua đồ cũng không cần phải đem theo tiền, chỉ cần có thẻ muốn lấy gì cũng được.”

Mấy đứa nhỏ ngồi bên dưới chăm chú nghe, đến cả mắt cũng quên chớp.

Từ Đồ nói tiếp: “Nhưng ở nơi đó của bọn cô cây cối không xanh, bầu trời không lam, nước cũng không trong veo tinh khiết; ngày đêm đảo lộn, ban ngày tinh thần sa sút chán nản, đêm đến thì điên loạn ồn ào; mùa hè nóng bức, mùa đông khói mù.” Cô dừng lại một chút: “Quả táo đổ một ít nước đun sôi vào thì thấy nổi lên tầng tầng sáp*, có sữa bột và trứng gà chứa đầy chất độc… Đông người, đông xe, kẻ xấu cũng đông…”

(*Đây là cách phát hiện táo có độc: đổ một ít nước vừa đun sôi lên quả táo, đợi một lát, nếu thấy vỏ ngoài xuất hiện lớp sáp trắng. Đó chính là những quả táo bị phủ sáp và thuốc bảo quản rất có hại cho sức khỏe.)

Cô càng nói càng lạc luôn biên giới, nhất thời không kiểm soát được, nói một hồi tán loạn xí ngầu. Nhìn thấy có đứa nhóc há hốc mồm kinh ngạc, Từ Đồ khẽ ho nhẹ mấy tiếng, lạng về chủ đề chính: “Cho nên, mấy đứa đang được sống ở một nơi sơn thủy hữu tình, núi non đồng ruộng không gì đẹp bằng như thế này, thật sự rất hạnh phúc. Vậy đó, mọi người bắt đầu vẽ đi, muốn vẽ gì cũng được, vẽ những điều trong lòng mấy đứa đang nghĩ tới.”

Bên dưới có tiếng ngòi bút sột soạt chạm vào trang giấy, có đứa mở giấy bổi* ra, cắn cắn đầu bút trầm ngâm tư lự, có đứa đã bắt tay vào vẽ.

(*Giấy bổi: là giấythô làm bằng các nguyên liệu thừa, dùng để làm cốt mũ, lót hàng, bao gói.)

Từ Đồ bắt chéo chân ngồi phía trên bàn giáo viên, lướt mắt nhìn xuống dưới, thấy bọn nhóc có đứa đã vẽ gần hoàn chỉnh, liền chắp tay sau lưng đi một vòng hướng dẫn cách tô màu, cách chỉnh sửa.

Dãy bàn phía trước có người gọi: “Cô ơi.”

Từ Đồ đi qua: “Sao thế, Phương Phương?”

“Cây phải vẽ thế nào vậy cô?” Lưu Phương Phương cầm chiếc bút chì màu xanh lá cây chỉ còn lại một mẩu nhỏ ngắn ngủn, dưới tay là giấy cuộn tăng độ dài, loại đã trải qua tái chế, lúc vẽ, tờ giấy cứ liên tục xoắn lại.

Từ Đồ nhìn mẩu bút chì màu kia, chỉ vào tờ giấy bổi: “Bên này vẽ thêm mấy nét nữa… những nơi hướng về phía mặt trời đón nhận ánh sáng tô màu nhạt hơn.”

Phương Phương nhíu mày: “Cô ơi, cô có thể vẽ giúp em không?”

Ngón tay của Từ Đồ bất giác run lên, ngẩn người mấy giây rồi siết chặt nắm tay lại: “Em thử vẽ lại lần nữa đi.”

Lưu Phương Phương lại hạ bút xuống, hí hoáy một hồi nhưng vẫn không hình dung ra được bố cục.

“Cô ơi, vẫn không được.”

Từ Đồ cắn chặt môi, nội tâm giãy dụa thật lâu, buộc mình cầm lấy cây bút. Bàn tay không nghe theo sự điều khiển cứ run rẩy từng hồi, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh nắm chặt mẩu bút chì màu, hạ nét đầu tiên lên trang giấy, nhưng hiện ra trên đó chỉ là một nét vẽ gượng gạo cứng đờ.  

Khoảnh khắc đó đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tờ giấy bổi bị ánh mặt trời chiếu vào bỗng chói chang đến nhức mắt, thời tiết ngột ngạt, không có lấy một ngọn gió thổi qua, những giọt mồ hôi từ trên tóc chảy dài xuống hai gò má, Từ Đồ khom nửa người, tay kia nắm chặt mép bàn, cổ cứng đờ, phảng phất như trở về cái ngày mùa hè oi bức đó. Cô vẫn còn là một cô bé con bốn tuổi, cô ngồi trên đùi Hàn Giai Mai, cầm bút chì màu vẽ loạn xạ rối tung rối mù lên vở, vẽ vẽ một hồi không vẽ nửa, mà xem những cây bút chì đủ màu sắc đáng yêu kia như kẹo ngọt, cho hết vào miệng cắn vụn ra, cắn xong rồi ngồi nhìn mẹ cười khanh khách. Hàn Giai Mai dở khóc dở cười, bẹo hai cái gò má bé xíu tròn phúng phính đó đầy âu yếm yêu chiều rồi vội vàng ôm cô đi rửa sạch.

Trong những ký ức vụn vặt của thời thơ ấu, đó là những tháng ngày tinh khôi đẹp đẽ nhất, không buồn không lo, như con chim nhỏ tự do bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, chỉ có niềm vui, có những cây bút chì đủ sắc màu, có tiếng cười, có Hàn Giai Mai, có Từ Việt Hải…

Đột nhiên, thân thể như chìm vào cơn đau tê dại đến buốt thịt buốt da, cô cuộn mình co ro trong góc phòng, nhìn gương mặt Hàn Giai Mai nhạt nhòa nước mắt, bà dữ tợn giơ cao cái chổi lên, từng nhát từng nhát một quật xuống người cô, đánh cô xong bà lại đánh chính mình, đánh đến tan nát, không còn bận tâm đến bất cứ thứ gì trên đời nữa như đã phảng phất rơi vào cơn điên loạn. Mùa hè năm đó, mười sáu tuổi thiếu nữ thanh xuân vậy mà gian nan khổ sở đến tột cùng, chỉ có giãy dụa và kêu la gào thét. Sự xuất hiện của người phụ nữ xinh đẹp kia đã khiến cho những âm thầm chịu đựng suốt nhiều năm của Hàn Giai Mai nháy mắt vỡ tan tành, bà gần như đập phá hết đồ đạc trong nhà, cắt nát rèm cửa sổ, ném gãy ghế, khắp mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Rốt cuộc, Từ Việt Hải cũng không còn kiên nhẫn, bắt đầu danh chính ngôn thuận dọn ra sống luôn bên ngoài không về nhà nữa. Đến khi đó, cuối cùng Từ Đồ mới hiểu, nhiều năm qua cô luôn sống trong ảo tưởng, cái thứ hạnh phúc mà người ngoài khát khao ngưỡng mộ nó được dựng nên bằng sự lừa dối che đậy của những người cô yêu thương nhất, cái sự thật kinh khủng đáng sợ đó nó đi xuyên qua hết những năm tháng thanh xuân của cô, như một vết sẹo chưa bao giờ lành, từ từ mở toạc ra.

Rất lâu rồi, cả một thời gian dài cô không bước vào phòng vẽ tranh, trên chiếc bàn ngày xưa vốn tràn ngập sắc màu giờ chìm vào tĩnh mịch, bút cọ màu nước chẳng còn sót lại gì, bức chân dung vẽ dở dang nằm lăn lốc trên sàn nhà. Bức tranh đoạt giải ‘cuộc thi vẽ thanh thiếu niên toàn quốc’ năm ngoái treo trên vách tường, những tiếng cười nói xôn xao đầy ấm áp hạnh phúc của ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô nhớ mẹ xúc động đến rơi nước mắt, Từ Việt Hải vô cùng tự hào không ngừng ca ngợi, còn một chú trẻ họ Tần, khóe môi cứ nhàn nhạt mỉm cười… Bỗng cánh cửa ‘ầm’ một tiếng thật mạnh, Hàn Giai Mai lại phát bệnh, bất thình lình xông vào phòng vẽ tranh. Đầu tóc bà rối bù, khóe mắt xung huyết đỏ ngầu, bà cầm con dao trong tay lao thẳng đến bức tranh treo trên tường kia, vung tay chém xuống, từng nhát từng nhát một không ngừng. Từ Đồ và dì giúp việc tiến lên ngăn cản, trong cơn hỗn loạn nhát dao trên tay bà lần nữa hạ xuống, máu tươi tung tóe phun ra.

Trong nhất thời, dì giúp việc hoảng sợ ngây người, mấy giây sau mới lao tới phía trước giựt lấy con dao trên tay bà, rồi vội vàng nắm ngón tay Từ Đồ kéo cô chạy ra ngoài. Từ Đồ quay đầu lại, giữa hai hàng nước mắt đẫm lệ mịt mù, cô nhìn thấy Hàn Giai Mai ngây dại đứng sững người ở đó, ánh mắt ngập nỗi tuyệt vọng thê lương.

Cánh cửa tự động của phòng vẽ tranh từ từ khép lại, dáng hình bà dần rời khỏi tầm mắt cô, hình ảnh cuối cùng của bà mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại.

Khi Từ Đồ từ bệnh viện vội vã trở về, cơ thể Hàn Giai Mai đã lạnh tanh, bà nắm chặt chiếc dao gọt bút chì của cô trên tay, nghiêng đầu gục dưới đất, hai mắt cố chấp mở to ngây dại, khóe miệng nở nụ cười bí hiểm.

Trên mặt đất, những trang giấy vẽ trắng tinh nhuộm thấm máu tươi. Một màu đỏ nhức nhói.