Edit: realllllchicken

Bệnh viện vào buổi sáng, phòng bệnh một người rất an tĩnh, Lạc Thời dựa trên đầu giường, cô đã đổi chiếc váy dài lúc mặc đến đây thành quần áo bệnh nhân, mùi nước sát trùng nhàn nhạt làm đầu óc cô tỉnh táo hơn chút.

Cô ngước mắt nhìn Chu Trạch Đình đứng ở cửa sổ, anh đang gọi điện thoại, vai rộng eo thon đứng ở nơi đó, mặt mày kiêu ngạo làm cho người ta có cảm giác không thể đến gần.

Lạc Thời thấy anh cúp điện thoại, ngay sau đó lại nhận một cuộc gọi khác, lát sau hơi liếc mắt nhìn qua cô.

Cô mượn thế quay đầu, Chu Trạch Đình cũng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trên thực tế, Chu Trạch Đình xác thật có loại năng lực này.

Lúc này ở hậu trường FONUR, các thí sinh đứng xếp thành hàng trên bậc thang, sự mong chờ cuộc thi trên sân khấu đối lập với bầu không khí tràn ngập căng thẳng ở phía sau hậu trường, Tưởng Tiểu Ảnh đang đứng ở vị trí chính giữa, cẩn thận tìm kiếm mọi hướng trong toàn bộ các thí sinh đợi lên sân khấu, khi thật sự xác định không thấy bóng dáng Lạc Thời, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.

Ở sau có một cô gái miễn cưỡng coi như có quen biết với cô, thấy thế hiếu kỳ nói: "Tưởng Tiểu Ảnh, cô không hồi hộp sao?"

Tâm trạng Tưởng Tiểu Ảnh cười nhạt, nhưng trái lại trên mặt không mảy may, cô cười nói: "Hồi hộp, sao không hồi hộp nhỉ?"

Cô gái kia nói: "Bây giờ tôi hồi hộp muốn chết, có điều sắp đến thời gian khai mạc rồi, thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có?"

"Đoán chừng sẽ nhanh thôi, đừng nóng vội." Tưởng Tiểu Ảnh bởi vì vui vẻ, hiếm khi an ủi được một câu.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tưởng Tiểu Ảnh cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù có chuyện cũng không liên quan nhiều đến chúng ta, vòng thi này sẽ tiến hành đúng giờ, dẫu sao FONUR mời rất nhiều minh tinh đến, bọn họ không dám kéo dài thời gian của những người đó đâu, yên tâm đi, đợi thêm vài phút là được."

Lời thề son sắt cô nói, quả thật khoái chí, cuộc thi thiếu đi một đối thủ có thể tranh đoạt quán quân với cô, trong lòng cô rất thoải mái.

Cô gái thấy bộ dáng bình tĩnh của cô, cũng buông xuống điều băn khoăn trong lòng, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình để chuẩn bị lên sân khấu.

Quả nhiên một lát sau, trên sân khấu vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt, sau đó giọng nói MC vang lên.

Như là khai mạc.

Tưởng Tiểu Ảnh phẩy phẩy cô gái kia nói: "Nhìn đi, tôi đã nói không có việc gì rồi."

Chỉ là ngay sau đó, nghe được MC tuyên bố, "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian bận rộn của mình để tới xem cuộc thi tìm người phát ngôn cho trang phục mùa hè năm 2017 của FONUR, nhưng trước mắt bởi vì thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Tinh Chu Trạch Đình có việc, không thể lập tức đến hiện trường cuộc thi. Vì để kết quả cuộc thi thuyết phục hơn, quản lý cao cấp công ty đã bàn bạc với nhau, quyết định lùi cuộc thi lại ba tiếng, thời gian ước chừng là giữa trưa, một lần nữa chân thành xin lỗi các vị khách quý và các đơn vị truyền thông đã đến xem....."

Nghe MC nói xong, thí sinh ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu ai cũng mờ mịt nhìn lẫn nhau, các cô nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến cuộc thi người phát ngôn FONUR còn có thể lùi lại.

Trong đó có thí sinh nghi hoặc nói: "Không đúng, buổi sáng hôm nay khi tôi đi ngang qua cửa phòng nghỉ VIP, có nhìn thấy Chu Trạch Đình nha."

Có người phản bác cô ấy: "Không phải cô hoa mắt chứ? Nếu Chu Trạch Đình thật sự đến đây, thì FONUR không cần hoảng lại."

Cô gái đầu tiên mở miệng mơ hồ nói: "Có thể là tôi hoa mắt.....Rồi." Dứt lời, cầm làn váy lên, thở dài nói: "Phí công tôi tỉ mỉ chuẩn bị một phen."

"Ai mà không vậy chứ? Nhưng mà tôi nghe nói lần này có nhiều khách quý tai to mặt lớn đến xem, FONUR dời lại cuộc thi, những minh tinh này sẽ không tức giận chứ?"

Cô gái kia xem thường, phân tích cho cô ta nói: "Nếu anh/ cô ta cảm thấy hứng thú với đại ngôn năm tiếp theo hoặc là quý tiếp theo của FONUR, theo lý mà nói, minh tinh nào dám tức giận ra mặt, còn có cuộc thi này là vì Chu Trạch Đình đến trễ, mà Chu Trạch Đình là ai? Đại cổ đông công ty Hoàn Tinh, nắm trong tay giá trị phát triển của những minh tinh đó, cô nói xem trong lòng bọn họ có thể oán giận sao?"

"Cũng đúng, ai~ cường quyền xã hội thật đúng là không để cho chúng ta một chút đường sống."

Thí sinh ở hậu trường đã dày công chuẩn bị bởi vì cuộc thi tạm thời lùi lại nên tiếng oán hờn khắp nơi, trong đó vẻ mặt bực dọc của Tưởng Tiểu Ảnh cũng không đặc biệt chói mắt, cô ta tức giận mắng chửi.

Không nghĩ đến Lạc Thời thật là có năng lực, có thể làm cho cuộc thi vì chút vấn đề nhỏ của mình mà theo ý lùi lại, mấu chốt là một chút hỏa tinh cũng không dính.

Thật là lo lắng.

Tưởng Tiểu Ảnh nghĩ thầm

- -

Bệnh viện.

Chu Trạch Đình đặt hộp cháo lên đầu giường, hỏi cô: "Có đói bụng không?"

Đoán chừng trong chai thuốc có thành phần thuốc ngủ, hơn nửa chai dốc ngược xuống, mí mắt Lạc Thời nặng nề, cô cố giương mắt nói: "Bây giờ không đói."

Giọng nói nhỏ nhỏ trước khi chìm vào giấc ngủ.

Chu Trạch Đình đáp "Ừ", thấy đôi mắt cô nhanh chóng nhắm lại, liền hạ thấp giường bệnh xuống cho cô.

Sau khi nằm thẳng, gần như trong nháy mắt cô đi vào giấc ngủ, qua một lúc, có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên trong phòng bệnh yên lặng.

Anh đứng ở nơi đó, hơi cúi đầu.

Không thể nghi ngờ, dung mạo Lạc Thời rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to sáng ngời, môi đỏ bừng, mỗi một chỗ đều có thể khiêu khích trái tim người đàn ông muốn bảo hộ cô dưới vây cánh của mình, mong muốn tận tâm mà bảo vệ.

Chu Trạch Đình nhìn cô, mũi hơi kích động trong lúc hít thở, khi ngủ say hơi nhấp khóe miệng hồng nhuận, đâu đâu cũng rõ rệt sự ngọt ngào nhẹ nhàng của tuổi trẻ, dường như mỗi chỗ đều cùng anh nói: "Ở tuổi này chưa trải qua tình yêu." Hoàn toàn xa lạ với đàn ông.

Lạc Thịnh từng nói với anh, lần đầu tiên khi cô thấy anh, không phải ở sân bay thành phố L, mà ở một lần tụ họp thương nghiệp anh tổ chức.

Lạc Thịnh nói thật với anh, từ khi đó tâm hồn Lạc Thời đặt vào trong trái tim anh.

Anh không hiểu tóm lại cô thích anh là do tướng mạo lúc mới gặp, hay là cô chưa gặp được người đàn ông nào tốt, nên tạm thời đặt cảm tình lên người anh.

Anh không muốn trì hoãn Lạc Thời, cơ thể cô tươi trẻ, tâm hồn hoạt bát, thế giới của cô muôn màu muôn vẻ, thật sự không thích với người không thú vị, tính tình lãnh đạm như anh.

Hiện tại anh đã ba mươi tuổi, nói cho cùng đã qua cái tuổi tùy ý động tâm, nhất kiến chung tình, tình yêu của anh đều phải tuân theo sự nghiệp, trước suy xét các loại tình huống khi ở bên nhau, cho nên lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy cô, cô là cô gái tuyệt vời, thích hợp với một người tốt hơn.

Không phải tầm mắt anh cao, mà chỉ là anh không xứng với tuổi trẻ rực rỡ tươi đẹp của cô.

Từ ngọn nguồn giải quyết vấn đề nhất quán là nguyên tắc của anh, cho nên ngay từ đầu, anh thật sự khắc chế không để chính mình có một chút động tâm nào.

Chẳng qua là.....

Thời điểm Lạc Thời tỉnh lại, đã truyền xong ba chai thuốc, cổ tay cô dán băng keo cá nhân để cầm máu, trên mu bàn tay trắng nõn yếu ớt dễ làm người khác chú ý.

Vào buổi chiều cuối thu, ánh mặt trời chói lọi nhưng không nóng rực, ánh sáng lẳng lặng chiếu vào trong phòng bệnh, trong không khí lơ lửng các hạt bụi rất nhỏ, cô nâng tay che đi ánh sáng chiếu trên mặt mình, hơi ngồi dậy.

Ánh mắt đảo một vòng trong phòng, sau đó dừng trên ghế sô pha gần cửa.

Chu Trạch Đình đang nghỉ ngơi, một bên khuỷu tay vắt lên tay vịn ghế, tư thế thả lòng dựa vào lưng ghế, sự mệt mỏi dày đặc đã làm nhạt đi khí chất lạnh lẽo toàn thân.

Lạc Thời còn chưa thu hồi tầm mắt thì thân thể anh khẽ nhúc nhích mở mắt, sau đó đôi mắt đen yên tĩnh nhìn cô.

Không có tình cảm dao động gì, làm cho cô không thể thừa nhận.

Anh cũng không làm khó cô, đi dậy đi đến phòng bệnh, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Ánh mắt Lạc Thời lưỡng lự, trả lời, "Đã tốt hơn nhiều, làm anh lo lắng rồi."

"Ừm." Chu Trạch Đình thừa nhận.

Ngược lại cô không biết phải nói gì, hứa hẹn là sau này cô sẽ không như vậy, nhưng mà nếu cho cô cơ hội lần nữa, cô vẫn chọn thi đấu xong mới đi gặp bác sĩ.

Trong lúc đó hai người lâm vào trầm mặc, Chu Trạch Đình nhìn ánh mặt trời rơi trên mí mắt cô, mở miệng trước, "Em gọi cho Lạc Thịnh đi, cậu ấy rất lo lắng cho em."

Lạc Thời đáp "Vâng", cầm điện thoại anh đưa qua, ấn màn hình điện thoại, phía trên màn hình biểu thị thời gian, hiện tại đã là mười hai giờ.

Cô không bấm số, tay phải nắm điện thoại, giương mắt nhìn anh, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cuộc thi thì sao?"

"Cuộc thi lui lại một chút đến giữa trưa." Chu Trạch Đình nói.

"Bây giờ em có thể xuất viện được chưa?" Lạc Thời mở to đôi mắt hỏi, trong giọng nói còn có tia run rẩy không thể nhận ra.

Anh không nói chuyện, thân hình cao ngất đứng trước giường bệnh, ánh mắt trời rơi xuống một mảng ánh sáng phía sau anh.

Lạc Thời đắn đo không hiểu được ý nghĩ của anh, cho rằng anh không đồng ý, liền yên tĩnh nhìn anh, tiếp tục nói: "Anh đã nói sẽ cho em tham gia mà."

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị gõ ba tiếng.

Chu Trạch Đình không hề nhìn cô, quay người ngồi trở lại sô pha, nói: "Vào đi."

Người đến là Lâm Thăng, đầu tiên anh ta cười cười với Lạc Thời đang ngồi trên giường bệnh, sau đó xoay người nói với Chu Trạch Đình: "Ông chủ, quần áo ngài muốn tôi đã mang đến."

Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, nói "Đưa cho cô ấy."

Lạc Thời thay xong quần áo thì ngồi trên xe Chu Trạch Đình, lần này Lâm Thăng ngồi ở ghế lái, an tĩnh lái xe.

Bệnh viện cách công ty FONUR không xa, chẳng qua chạy mười phút là đến.

Chu Trạch Đình nói Lâm Thăng trực tiếp lái xe vào bãi đổ xe ngầm của công ty, tính toán theo thang máy ngầm đi vào trong công ty, vì bên ngoài đều là phóng viên truyền thông, bây giờ hai người công khai xuất hiện trước mặt phóng viên thì chắc chắn sẽ xảy ra sự cố.

Bên trong thang máy chỉ có anh và cô, Lâm Thăng còn có việc cần nên đi trước.

Lạc Thời nhìn những con số biến hóa không ngừng trên mặt thang máy nghĩ, đầu óc từ lúc xuất viện đã tỉnh táo, cô nhớ tới ở trong công ty, cô cố chấp giằng co với anh.

Cảnh tượng kia một lần nữa quay về trong đầu, não cô đều đau.

Sao cô lại lớn mật như vậy chứ.

Chu Trạch Đình theo mặt kính thang máy nhìn Lạc Thời đứng phía sau đang cau mày, anh suy nghĩ dặn dò nói: "Em còn chưa hết sốt đâu, đến khi kết thúc nhớ kỹ phải mặc thêm áo vào."

Cô không được tự nhiên gật đầu.

Anh thấy cô như vậy, cũng không mở miệng nữa.

Đợi cho thang máy "Đinh" một tiếng, anh ra tháng máy, cô đi phía sau nhắm mắt theo đuôi anh.

Hai người chia tay ở ngoài thang máy.

Lạc Thời vào hậu trường, Tống giản đang đợi cô ở trong.

Thấy cô tiến vào, sờ sờ trán co, vẫn có chút nóng, hỏi: "Bây giờ em thấy thế nào?"

Cô cười nói: "Em không sao."

Tống giản nói: "Vậy là tốt rồi, em bảo chị chọn trang phục khác cho em, chị không tự đưa ra quyết định, dù sao em mới là người mặc và catwalk trên sân khấu, vẫn là em tự quyết định đi."

Lạc Thời gật đầu, buổi sáng xác thật đầu óc cô bị nóng, để cho tống giản chọn quần áo, thật đúng là có chút làm khó cô ấy, dẫu sao co ấy cũng không phải người tạo mẫu chuyên nghiệp."

Lần chọn quần áo này, cô chọn rất nhanh, là chiếc váy dài kết hợp hai màu đen trắng, hướng lên trên vòng eo là đại lưng màu đen bó chặt ngực, nửa người dưới là thân váy dài màu trắng, bên ngoài một tầng lụa trắng rũ xuống.

Tổng thể phong cách thiết kế rất đơn giản, nhưng điểm nổi bật là toàn bộ chiếc váy được tô điểm bằng những mảnh nhỏ lấp lánh, trong lúc đi ánh sáng chiếu xuống, lấp lánh phát sáng rất mơ mộng.

Chuyên viên trang điểm đã trang điểm xong, nhà tạo mẫu tóc dựa theo ý tưởng của cô để làm tóc cho thật tốt.

Hết thảy đã chuẩn bị xong, thời điểm chuẩn bị lên sân khấu, ở sau sân khấu Lạc Thời gặp được Tưởng Tiểu Ảnh, cô ta vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, tổng thể thật tao nhã, chỉ là biểu tình trên mặt không đẹp chút nào.

Cô làm bộ như không thấy, cúi đầu động viên tinh thần mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đi catwalk, cô muốn thể hiện thật hoàn mỹ, hoàn mỹ hơn.

Đối với cô mà nói, cuộc thi đấu này chỉ được trải nghiệm một lần trong đời, anh trai đã dạy cô, có một số việc nếu muốn làm thì phải cố gắng tập trung tinh thần ra sức làm cho tốt.

Cho nên, vòng thi này cô sẽ chiến thắng.

Lúc này đếm ngược thời gian mở màn còn ba phút, MC đứng trên sân khấu nhìn theo đồng hồ lớn đnag đếm ngược trên màn hình hô, "Mười, chín, tám....."

Cuối cùng ánh đèn chiếu vào bốn vị giám khảo, Chu Trạch Đình vẫn mặc bộ tây trang buổi sáng, ngồi ngay ngắn trên ghế giám khảo, mặt mày rõ ràng sắc bén, dáng người đẹp mắt ngồi ở giữa các giám khảo càng thêm xuất chúng.

"Sáu, năm, bốn....." MC còn đang đếm.

Còn ba giây cuối, toàn bộ ánh đèn được tắt đi.

Toàn hội trường rơi vào bóng tối, như là ẩn chứa sức lực, hai giây sau, ánh sáng và âm nhạc được mở lên, một chum ánh sáng rực rỡ chiếu lên sân khấu.

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao thiệt nhiều tiểu khả ái nói phải ngược nam chính chứ?" Qủa đào cho rằng anh ấy là người rất tốt, tui rất thích nên xin các tiểu khả ái đừng ngược anh ấy được không QAQ~

Cảm thấy hai người bọn họ nhanh mà hì hì ^O^