Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 3: Vỏ quýt dày cũng có móng tay nhọn (tt)

      Bà cô này... không phải người bình thường, chính xác hơn là hồ ly tinh, là cáo chín đuôi trong truyền thuyết. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, anh chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ, chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống đất. Huống hồ, anh là người trọng chữ sĩ, sự việc này đúng là làm anh tức chết. Chưa kể, nếu nó bị đồn ra ngoài, cánh nhà báo sẽ được dịp giật tít đùng đùng, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng. Chi bằng nhịn một chút để có thể dẹp yên đại họa sau này. Nghĩ vậy, anh đành bất lực hạ mình:-Được rồi, tôi xin lỗi, bà cô đứng dậy đi, kẻo mọi người lại làm um lên thì sẽ lớn chuyện lắm!

Nghe được lời xin lỗi cực miễn cưỡng của tên đại ngốc, Chi lúc bấy giờ mới hả lòng hả dạ đứng dậy:

-Nếu nhóc chịu nhường tôi ngay từ đầu thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra      Vừa nói Chi vừa lau nước mắt trên khuôn mặt trắng ngần, phủi bụi trên quần áo, tiện tay cầm luôn chiếc váy đã được gói gém kĩ càng, nói một câu:

-Chiếc váy này coi như quà tạ lỗi, việc còn lại nhóc xử lí nốt nhé!!      Chi nháy mắt một cái rồi nhanh chóng zọt lẹ

-V..Việc gì?     Nhật Minh ngu ngơ vẫn chưa hiểu gì thì nghe thấy tiếng nói của cô nhân viên:

-Anh gì ơi chiếc váy đó vẫn chưa trả tiền, làm phiền anh thanh toán ạ!!

-Nè bà cô kia, đứng lại     Minh hét lên nhưng đã quá muộn, Chi đã đánh bài chuồn lâu rùi

-Cảm ơn cô, khỏi cần thối lại đâu      Anh rút ra một cọc tiền 500000 đồng đưa cho cô nhân viên

"Bà cô già cứ đợi đó, thù này tôi nhất định sẽ trả lại gấp 10 lần"

  Và rồi, chị em lại gặp nhau.

- 2 bà đi đâu mà lâu thế?     Nó phàn nàn

-Tui đến cái shop gần đây xem tình hình thế nào thì vớ được một món hời lớn bà ạ, lại còn gặp một kẻ điên điên khùng khùng muốn dành váy của tui, thế là bla bla...bla       Chi kể rõ ngọn ngành cho 2 cô bạn thân. Nghe xong, nó gật gù cảm thông:

-Chắc tên đó sẽ không sống nổi đâu, bị bà chơi một vố đau thế mà

-Tất nhiên rồi, tui mà lại, nếu còn gặp lại, tui sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ

-Nè, bây giờ mời 2 cô nương về tịnh xá nghỉ ngơi       Nó nói

-Đi bộ á??????

-Không, nhóc nhà tui đón!

-Thiên Ân hả?    

-Lâu rồi không gặp nhóc nhà bà, mà kể cũng lạ, một đứa ương bướng, bay nhảy như nó lại chịu đi đón bà sao?

-Lại tịch thu "con nuôi" của nó chứ gì?

-Quả đúng là Nguyệt Anh, đoán rất chuẩn

-Chiếc Limo hàng độc nhất Châu Á đó hả?

-Ừ, tui tặng Ân nhân dịp sinh nhật 15 tuổi, thằng nhóc quí nó lắm

-Bao giờ nó tới?

-Tầm 10 phút nữa

Trong khi đó, ở chỗ Ân:

-Ôi trời, thiệt là    Ân nói giọng bất cần đời, hồi kí:

"Nè, lát tới sân bay đón chị

-Tại sao? Em có hẹn với bạn rồi

-Hủy

-Chị có quyền gì mà nói em

-Với tư cách là người sinh ra trước nhóc

-Em không đi

-Nói lại xem?

-Em không đi

-Chị sẽ tịch thu con nuôi của nhóc

-Tại sao lúc nào chị cũng lấy cái lý do đó ra để uy hiếp em?

-Không nói nhiều, có muốn hay không?

-Rồi rồi, đi là được chứ gì

-Vậy nhá, bye nhóc

-Chị đi đi, em sẽ ở nhà cầu nguyện cho chiếc máy bay chở chị gặp tai nạn

-Nói cái gì?

-Không có gì cả!

-...

-Hẹn ngày không gặp lại      Và tất nhiên, câu nguyền rủa cuối cùng của Ân, nó không thể nghe được, thế là cậu nhóc đành phải lết xác đi đón bà chị phiền phức".

Đang mải suy nghĩ mông lung, xe của Ân đụng trúng một người, tuy nhiên, tỉ lệ thiệt hại là 0%

-Ui da     2 giọng nói vang lên cùng một lúc

Cậu nhóc nhảy xuống xe, mắng người bị hại:

-Cô kia! đi mà không nhìn đường hả, muốn chết phải không?

Cô gái ngước lên, Ân sững người, 3s sau mới hoàn hồn trở lại, không ngờ lại có người đẹp đến thế, chỉ thua sau mỗi chị nó, cô nàng đeo một chiếc kính vẻ tri thức, mái tóc hơi ngả sang màu nâu được cột cao để lộ làn da trắng ngần, đôi mắt màu xám tro ẩn chứa vẻ tinh nghịch, nhìn chung là cực hoàn hảo.

-Anh muốn gì, tiền sao?     Cô gái kia cất giọng trong trẻo

-Cô xem thường tôi quá đấy

-Anh không muốn tiền, vậy tôi đi     Nói rồi "nàng tiên trong mộng của Ân" phóng xe đi mất hút

-NÈ ĐỨNG LẠI, Thật quá đáng mà, đừng để tôi gặp lại cô, á muộn rồi!!      Chợt nhớ đến hình ảnh bà chị chằn lửa, Ân chạy xe với tốc độ đáng kinh ngạc.