Sáng sớm hôm sau, trận tuyết đầu đông yên lặng tới.

Hẻm Minh nguyệt khoác lên một tầng trắng xoá, hẻm nhỏ trống vắng.

Sáng sớm Tần Tang đã đến bến xe trên trấn, ngồi tuyến xe sớm nhất đi Hải Thành.

Cô không nói cho Tần Tiêu Hà mình muốn tới Hải Thành thăm bà ngoại, tính đến nhà ga rồi mượn điện thoại gọi cho ông sau.

Ô tô tới Hải Thành mỗi ngày chỉ có một chuyến vào buổi sáng 7 giờ rưỡi.

Tần Tang lên xe tìm ghế gần vị trí cửa sổ, ngồi xuống rồi dựa vào cửa sổ xe ngủ một giấc.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, lăn qua lộn lại đều là khuôn mặt hơi phiếm hồng của anh.

Còn có lời anh nói.

Mỗi một chữ, ký ức lúc đó của cô còn rất mới mẻ.

Yến Cẩm Ngôn hỏi cô, có từng thích người nào chưa?

Lúc ấy Tần Tang ngây ngẩn cả người, ấp úng nửa ngày, mới xác định ý tứ trong miệng Yến Cẩm Ngôn là loại tình cảm giữa nam và nữ.

Làm cô ngoài ý muốn chính là, người hỏi cô về chuyện tình cảm kia lại là Yến Cẩm Ngôn!

Tần Tang cảm thấy đầu mình trống rỗng, một lúc lâu mới lắc đầu, trả lời thiếu niên một câu “Chưa từng”.

Mười sáu năm qua, Tần Tang chưa từng thích ai.

Trong thế giới của cô chỉ có hai loại tình cảm.

Tình thân và tình bạn.

Tần Tang cảm thấy bên người mình chỉ cần có bà ngoại, vài người bạn thân, như vậy là đủ rồi.

Tình yêu gì đó, chờ khi thành niên lại suy xét.

Nhưng tối hôm qua Yến Cẩm Ngôn nhìn cô rồi hỏi về tiêu chuẩn chồng tương lai của cô.

Yến Cẩm Ngôn thành công tạo cho Tần Tang cái nhìn mới, trước đây cô thật sự không nghĩ tới Yến Cẩm Ngôn cũng có một mặt bát quái như vậy.

Anh vừa hỏi, Tần Tang cũng nghiêm túc tự hỏi mình một chút, tiêu chuẩn của bản thân ra sao.

Tần Tang lúc ấy vò đầu bứt tai suy nghĩ thật lâu, Yến Cẩm Ngôn thấy vậy thì bảo cô viết ra giấy, từ từ suy nghĩ.

Thật sự là ngồi viết như giải bài thi, cô về phòng sách lấy giấy và bút ra.

Trải qua một hồi suy xét, cô nghiêm túc viết tiêu chuẩn chọn chồng của mình vào.

Sau khi giao “bài thi” xong, Tần Tang lập tức về nhà.

Cô nghĩ đến hôm nay phải dậy sớm đến Hải Thành, nhưng sau khi giao “bài thi” xong, cô phát hiện tiêu chuẩn mà mình viết trên giấy có vài phần giống như Yến Cẩm Ngôn, giống như là bị ảnh hưởng từ anh.

Kết quả là, Tần Tang sợ hãi chạy thoát, cô cũng không rõ tại sao mình phải chạy trốn.

Nói tóm lại, tối qua Tần Tang không ngủ ngon, cho nên sau khi lên xe cô ngủ một giấc, lúc thức dậy thì đã đến Hải Thành.

Hải Thành cũng có tuyết rơi, Tần Tang đến một quầy bán đồ ăn ngoài nhà ga, mượn điện thoại gọi cho Tần Tiêu Hà.

Tần Tiêu Hà bảo cô ở nhà ga chờ đừng chạy loạn, rồi bản thân lại lái xe đến đưa cô tới bệnh viện của bà ngoại.

Tới bệnh viện, Tần Tang gặp được bà, thấy tinh thần của bà không tệ lắm.

Nhưng mắt thường cũng có thể thấy được bà lão gầy đi không ít, bởi vì dùng phương pháp hoá trị, tóc của bà đã bớt một đi, có vài chỗ đã trọc.

Tần Tang tháo khăn choàng tự mình đan ra, cẩn thận đeo lên cho bà, hai bà cháu nói chuyện một lúc lâu.

Thời gian hạnh phúc thật sự luôn ngắn ngủi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tang lại một mình ngồi xe trở lại trấn Lâm Xuyên.

Tần Tiêu Hà muốn lái xe đưa cô về, lại bị Tần Tang từ chối.

Cô biết rõ tiền chữa bệnh của bà ngoại đều là Tần Tiêu Hà gánh vác, bản thân mình đã thiếu nợ ông rất nhiều.

Vì muốn mình không nhận thêm ân huệ nào của ông nữa nên Tần Tang từ chối, không muốn nhận thêm sự giúp đỡ.

Cho nên cô kiên trì tự mình ngồi xe đường dài trở về.

Trở lại trấn Lâm Xuyên, Tần Tang vẫn như cũ ngày qua ngày ở trong nhà Yến Cẩm Ngôn.

Ngày chủ nhật cuối cùng của kỳ nghỉ đông, cô đi theo Yến Cẩm Ngôn cùng nhau chuẩn bị sách cho học kì kế tiếp.

Cứ như vậy, lúc cô đi học đã có thể bắt kịp tiết tấu của giáo viên trên lớp, không đến mức không hiểu được bài.

Còn Yến Cẩm Ngôn, sau đêm đó lại trở về dáng vẻ lúc trước, chỉ có điều…

Thay đổi duy nhất chính là lúc phụ đạo cho Tần Tang, càng trở nên khắc nghiệt.

Ngẫu nhiên anh cũng sẽ thưởng thức các bức tranh Tần Tang vẽ, cũng khen cô có tay nghề vẽ khá đẹp.

Mỗi khi như thế, Tần Tang lại làm ra vẻ mặt đắc ý nhìn Yến Cẩm Ngôn cười: “Em chỉ vẽ chơi thôi, thật sự thứ mà em am hiểu nhất là khiêu vũ đó.”

Yến Cẩm Ngôn cũng cười, mặt tràn đầy ôn nhu, “Phải không? Có cơ hội nhảy cho tôi xem thử?”

Tần Tang đồng ý.

Cô nói chờ thi đại học kết thúc, nhất định phải vì Yến Cẩm Ngôn mà múa một lần, coi như là quà cảm ơn những ngày anh giúp mình phụ đạo.

Đáy lòng Yến Cẩm Ngôn tràn đầy chờ mong.

Cho đến khi học kì hai lớp mười một kết thúc.

Trấn Lâm Xuyên lại nghênh đón một mùa hè nóng bức.

Hôm nay, mặt trời nắng chói chang, tiếng ve kêu ồn ào.

Một cơn gió nóng thổi dưới mái hiên làm chuông gió phát ra tiếng kêu leng keng leng keng, âm thanh nghe giòn tan vang lên che giấu cả tiếng ve.

Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang ngồi cạnh nhau dưới hiên, người trước đang vẽ trên giá tranh.

Người sau bắt chéo chân, trong tay cầm một cây kem chậm rãi ngậm, tính toán đợi mặt trời bớt đi ánh nắng gay gắt sẽ leo lên cây nho đại thụ hái quả.

Bây giờ Yến Cẩm Ngôn mới hiểu, như vậy mới xứng đáng với câu “Năm tháng yên tĩnh”.

Đáng tiếc chuông cửa đột nhiên vang lên, sự yên lặng trong chốc lát bị âm thanh này phá hủy.

Tần Tang đang ăn kèm xung phong đi mở cửa.

Không có cách nào, bác Trần đang ngủ trưa, lại không nên bảo Yến Cẩm Ngôn đi mở.

Cửa viện mở ra, Tần Tang thấy ngoài cửa là Lục Tranh và Hạ Huỳnh, kinh ngạc chớp mắt một cái.

Miệng ngậm kem vẫn không di chuyển, Tần Tang cảm thấy miệng bị lạnh đến hỏng rồi, rốt cuộc mới tỉnh lại, kem ngậm trong miệng sắp rơi đến nơi, nhìn hai người ngoài cửa chớp chớp mắt: “Hai người sao lại tới đây? tìm anh trai Ngôn sao?”

Hạ Huỳnh nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Một năm trước, Tần Tang bởi vì nguyên nhân học tập mà ở cùng Yến Cẩm Ngôn không biết ngày đêm ra sao,

khiến bạn tốt của cô là Lục Tranh và Hạ Huỳnh không cách nào chen chân vào được.

Dần dà, hai người bọn họ có khoảng cách với Tần Tang.

Đặc biệt là thấy khi Tần Tang nỗ lực khắc khổ học tập, Hạ Huỳnh rất ngại khi hẹn cô ra ngoài chơi.

Đối với việc này, Tần Tang cũng không giận chút nào, đôi khi còn giúp Hạ Huỳnh và Lục Tranh bổ túc một chút.

Cho nên bọn họ vẫn duy trì tình bạn như trước.

Không giống Tần Tang và Tô Diệp, trực tiếp tuyệt giao.

Một năm trước, khi gặp trên đường đối mặt nhau, hai người không ai lên tiếng, họ giống như người xa lạ vậy.

Hạ Huỳnh còn tưởng rằng Tô Diệp và Tần Tang muốn cả đời không qua lại với nhau.

Không nghĩ đến sáng sớm hôm nay, Tô Diệp lại gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy giúp anh ta gọi Tần Tang đến, tiện thể nhắn bảo Tần Tang đêm nay đi tham gia party tốt nghiệp của anh ta.

Đó cũng là lý do Hạ Huỳnh và Lục Tranh hôm nay tới tìm Tần Tang.

Không sai, bọn họ là tới tìm Tần Tang, Yến Cẩm Ngôn cũng chỉ đính kèm mà thôi.

Bởi vì Tô Diệp không ngừng mời Tần Tang, Yến Cẩm Ngôn liên quan cũng được mời.

Hạ Huỳnh không rõ rốt cuộc trong đầu Tô Diệp nghĩ cái gì, cô ấy nhìn Tần Tang chỉ cảm thấy xấu hổ, không biết nên mở miệng thế nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Tranh bên cạnh mở miệng nói.

Lục Tranh: “Chúng em chủ yếu đến tìm chị.”

Tần Tang hồ nghi nhìn cậu, “Tìm tôi?”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Chị Tang, tối nay chị có rảnh không?” Lục Tranh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, còn Hạ Huỳnh bên cạnh thì trừng mắt lớn.

Trước kia cái tên nhóc này cũng không dám cùng Tần Tang nói chuyện như thế!

Tên nhóc này cuối cùng cũng trưởng thành rồi ha.

Hạ Huỳnh chửi thầm, thấy Tần Tang nhăn mày lại, cô ấy vội vàng giành Lục Tranh mở miệng trước: “Là như vậy Tang Tang, không phải anh Diệp đã tốt nghiệp rồi sao, vừa tốt nghiệp đã chuẩn bị đi du học nên anh Diệp mở một buổi party mời mọi người cùng đến.”

“Lần này anh Diệp đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại, chúng ta về sau khả năng cũng không gặp được anh ấy.”

Tần Tang hiểu rõ ý tứ của Hạ Huỳnh.

Cô và Tô Diệp sau khi nháo một trận lập tức tuyệt giao, hai người như người xa lạ.

Cho nên Tần Tang thật sự rối rắm, cô không biết tối nay rốt cuộc có nên đi gặp Tô Diệp hay không.

Dù sao Tô Diệp đối với cô vẫn luôn khá tốt, hiện tại anh ta tốt nghiệp, phải rời khỏi trấn Lâm Xuyên, quãng đời còn lại khả năng sẽ không còn được gặp lại… Tưởng tượng như vậy, Tần Tang cảm thấy mình hẳn nên đi đưa tiễn anh ta.

Ít nhất mặt đối mặt với nhau, vui vẻ nói một câu hẹn gặp lại.

“Đúng rồi, anh Diệp còn mời cả Yến Cẩm Ngôn.” Hạ Huỳnh hướng trong viện nhìn thoáng qua.

Trùng hợp thấy dưới hiên có một thiếu niên ngồi xe lăn đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Tần Tang nghe xong lời này, có một chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Vậy đi, buổi tối mấy giờ? Địa điểm ở đâu?”

Vừa nghe Tần Tang đồng ý, Hạ Huỳnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi cô mang trong mình một nhiệm vụ, bây giờ công việc đã hoàn thành tốt đẹp, nên trở về báo cáo với Tô Diệp.

Địa điểm tổ chức và thời gian party Hạ Huỳnh đã nói cho Tần Tang, sau đó cô ấy và Lục Tranh lập tức rời khỏi.

Tiễn hai người bọn họ về, Tần Tang đỡ cửa viện đứng một lúc lâu, cẩn thận nhớ lại thái độ khi nãy Lục Tranh nói chuyện với cô rồi cười cười.

Tên nhóc Lục Tranh, so với trước kia thành thục không ít, cả người tràn đầy khí chất, không giống như lúc trước.

Cũng không biết một năm qua đã trải qua những gì rồi.

Buổi tối 7 giờ.

Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn đúng hẹn đến KTV duy nhất trên trấn.

Nghe Hạ Huỳnh nói, Tô Diệp cố ý tiêu tiền mời một vị đầu bếp nổi tiếng trên trấn, lấy KTV thành phòng bếp, vì bọn họ mà tạo nên một bữa tối thịnh soạn.

Cứ như vậy, ăn nhậu chơi bời ở KTV, bớt phải tiêu tốn tiền.

Cô và Yến Cẩm Ngôn mua một đôi giày thể thao tặng cho Tô Diệp, xem như là quà tạm biệt.

Hai người tới KTV, Tô Diệp mở tiệc chiêu đãi bạn bè đồng bọn đều đến đông đủ.

Làm như đang khoe khoang danh vọng của anh ta, Tô Diệp mời tất bạn bè học cùng tới, bao hết cả bọn.

Trong đó tất nhiên cũng bao gồm Triệu Nghiên.

Trừ bỏ đám người đó ra, còn lại đều là những người thường ngày qua lại chơi cùng Tô Diệp như Lục Tranh, Tô Mẫn, lại có thêm Hạ Huỳnh, Tần Tang, cùng với đám người Trần Tú kia.

Buổi tụ hội đêm nay, thật sự là ngư long hỗn tạp*.

(Ngư long hỗn tạp*: nơi có người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau.)

Lúc Tần Tang đẩy Yến Cẩm Ngôn vào cửa, một đường gặp không ít người quen, mọi người đều giống như lúc trước, khách khí cùng Tần Tang chào hỏi.

Một năm vừa rồi, cô bước ra khỏi vòng tròn của bọn họ, thay đổi triệt để biến thành một học sinh ba tốt.

Người phục vụ đưa hai người vào, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn lên lầu hai vào phòng lớn nhất, xa hoa nhất.

Trong phòng mọi người đều đang nói chuyện phiếm, có hai nữ sinh ca hát, giọng hát vô cùng dễ nghe.

Lúc ấy Tô Diệp đang bị mọi người vây quanh, một đám kính rượu cho anh ta.

Phần lớn bạn học cùng lớp đều là đàn anh đàn chị, trước khi thi đại học bọn họ đã qua mười tám tuổi, có thể chân chính ở đây uống bia.

Tô Diệp bị mọi người vây quanh, trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt phượng rực rỡ lung linh, nhìn ai cũng là một dáng vẻ vân đạm phong khinh*, cười như không cười.

(Vân đạm phong khinh*: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.)

Cho đến khi ánh mắt anh ta nhìn thấy Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn bước vào cửa.

Khóe môi Tô Diệp cứng đờ, nhìn kia hai người cùng một khung hình, ngực anh ta đau đớn một trận, tức đến không còn hứng uống rượu.

Mọi người xung quanh ai cũng để ý đến sắc mặt anh ta, cả bọn đang ồn ào đòi kính rượu đều dừng lại.

Cuối cùng mới theo ánh mắt Tô Diệp nhìn thấy Tần Tang đi vào.

Bầu không khí trong phòng tức khắc trở nên quỷ dị.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn, Hạ Huỳnh và Lục Tranh ngồi ở trong một góc trên sô pha, tất nhiên cũng chú ý tới bọn họ.

Hạ Huỳnh lấy khuỷu tay đẩy Lục Tranh một cái: “Tranh tử, chị Tang đến rồi.”

Thiếu niên đang bắt chéo chân, tay cầm khối Rubik chơi, nhíu mày nói, “Đâu có chuyện gì liên quan tới em.”

Hạ Huỳnh: “…”

Cô thật không nghĩ tới thái độ của Lục Tranh đối với Tần Tang sẽ có thay đổi lớn như vậy.

Từ ngày Tần Tang cải tà quy chính, Lục Tranh cũng bắt đầu thay đổi.

Cậu ấy trước kia rất sùng bái Tần Tang, sự sùng bái này có lẽ phải nói về lúc trước khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, thân thể Lục Tranh gầy gò, từ nhà trẻ đến tiểu học vẫn luôn bị đám bạn học chung bắt nạt.

Sau đó là Tần Tang giúp cậu phản kháng.

Ngày đó cô mặc đồng phục, thân hình nhỏ bé xinh xắn, dạy dỗ những thằng nhóc mập mạp ăn hiếp Lục Tranh, còn lôi bọn chúng về tới nhà báo cáo gia đình.

Lúc ấy trên người Tần Tang bé nhỏ tỏa ra một loại sát khí, ai nhìn cũng sợ.

Từ đó về sau, Lục Tranh trở thành tùy tùng trung thành nhất đi sau lưng Tần Tang.

Cô chính là nữ anh hùng trong lòng cậu.

Nhưng từ lúc quen biết Yến Cẩm Ngôn, cô triệt để thay đổi.

Thu liễm tính khí, ngoan ngoãn dễ bảo thật đúng nghĩa trở thành một cô gái ngoan ngoãn.

Nhưng cô như vậy không phải là nữ anh hùng cậu ấy ngưỡng mộ.

Lục Tranh buồn bực, cậu thậm chí cảm thấy Tần Tang thay đổi, vứt bỏ cậu giống như cách vứt bỏ Tô Diệp và mọi người.

Nhưng lý trí lại nói cho Lục Tranh, đó là chính Tần Tang lựa chọn, cậu không có lý do gì oán trách cô.

Cho nên cuối cùng Lục Tranh lựa chọn duy trì khoảng cách với Tần Tang, tận lực không đi quấy rầy cô, nhưng cũng không còn làm chị em với cô như trước nữa.

Tần Tang đưa mắt nhìn Hạ Huỳnh và Lục Tranh đang ở trong góc.

Âm nhạc vang trời, nhiều người hỗn tạp, cô không tiện để Yến Cẩm Ngôn đứng một mình.

An bài Yến Cẩm Ngôn cho tốt, Tần Tang chủ động đi tới phía Tô Diệp ở bên kia đi đến.

Mọi người thấy thế vội nhường đường, khách khách khí khí kêu một tiếng “Chị Tang”.

Trừ Triệu Nghiên.

Chờ Tần Tang đến gần, cả người Triệu Nghiên như treo trên người Tô Diệp, nhìn cô cười kiều mị: “Ồ, chị Tang tới.”

“Khách quý đến nha.”

Trong phòng cũng chỉ có Triệu Nghiên dám chế nhạo Tần Tang hai câu.

Ai bảo cô ta bây giờ là bạn gái Tô Diệp chứ.

Tần Tang không biết chuyện Tô Diệp và Triệu Nghiên tái hợp, nhưng cô là người sáng suốt, chỉ nhìn cách Triệu Nghiên treo ở người Tô Diệp thân mật, cũng đoán được một vài phần.

Đối với việc này, cảm xúc Tần Tang không hề dao động.

Cô đã sớm nói rồi, Tô Diệp người này, cũng không phải dạng “Không phải em thì không thể là ai khác”.

Nếu không có Tần Tang, anh ta cũng vẫn sung sướng như vậy.

Tần Tang không phản ứng lại Triệu Nghiên, chỉ đem quà cho Tô Diệp: “Nghe nói anh muốn xuất ngoại, đây là quà tạm biệt.”

“Chúc anh tiền đồ rộng mở.”

Giọng nói bình tĩnh, ngữ khí chân thành.

Tô Diệp nghiêng mắt liếc Tần Tang một cái, cô đưa quà qua, trong khoảnh khắc đó anh ta có chút hoảng hốt.

Triệu Nghiên đang treo trên vai anh ta vươn tay, thay anh ta nhận lấy, ý cười trên khoé miệng rất đậm: “Trong đây là gì vậy? A Diệp, em thay anh mở ra xem được không?”

Cô ta vừa dứt lời, Tô Diệp hoàn hồn, trực tiếp đoạt hộp quà từ tay Triệu Nghiên.

Mắt lạnh đảo qua cô ta một cái, khí thế Triệu Nghiên lập tức biến mất, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Cô ta rất rõ ràng, sở dĩ Tô Diệp đồng ý quay lại với cô ta, tuyệt đối không phải bởi vì thích cô ta.

Chẳng qua là bị Tần Tang làm tổn thương, tìm một người đến an ủi mà thôi.

Nói trắng ra là, Triệu Nghiên đối với Tô Diệp mà nói, cũng chỉ là một người thay thế.

Cho nên cô ta không dám lỗ mãng trước mặt Tô Diệp, trước nay đều là nhìn sắc mặt anh ta mà làm.

Tất cả mọi người chú ý tới ánh mắt Tô Diệp nhìn Triệu Nghiên, Tần Tang tất nhiên cũng vậy.

Cô chỉ nhìn một cái rồi chào hỏi Tô Diệp: “Mọi người tiếp tục đi, tôi đi tới bên kia với bọn Hạ Huỳnh.”

Sau đó lập tức rời đi.

Giống như khi cô tới nơi này, chỉ là đi ngang qua sân khấu.

Tô Diệp nhíu mày, môi giật giật, lời định nói ra lại nuốt xuống.

Người kiêu ngạo như anh ta, sao có thể cho phép mình sau khi bị Tần Tang từ chối còn mặt dày bám lấy cô không buông?

Suy nghĩ bị Tô Diệp gạt sang, anh ta cảm thấy nếu hôm nay cô đã tới tham gia tụ hội, mình là một thằng con trai, nếu lại so đo với một cô gái nhỏ như cô, có vẻ không phong độ lắm.

Huống chi Tần Tang còn cố ý vì anh ta mà mang theo quà lại đây.

Tô Diệp mím môi, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt hơn một chút.

Đang nghĩ ngợi định đi qua chỗ bọn Hạ Huỳnh cùng Tần Tang ôn chuyện cũ một chút, khôi phục quan hệ lúc trước của bọn họ, kết quả lại thấy Tần Tang đi tới bên cạnh Yến Cẩm Ngôn, còn đặc biệt săn sóc giúp Yến Cẩm Ngôn cầm một ly nước trái cây.

Lúc cô và Yến Cẩm Ngôn nói chuyện, khóe miệng cong lên, đánh nát ý định của Tô Diệp, lòng anh ta thật sự đau rát.

“Anh Diệp?” Bên cạnh có người gọi Tô Diệp một tiếng.

Anh ta hoàn hồn, giấu đi nỗi buồn trong đôi mắt, cười lạnh một tiếng: “Uống rượu, tiếp tục uống rượu.”

Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn ngồi ở góc sô pha bên kia tán gẫu với Hạ Huỳnh, ngẫu nhiên cũng hỏi tình hình Lục Tranh dạo gần đây.

Thằng nhóc đó tuy không cho cô sắc mặt tốt, nhưng Tần Tang hỏi gì cậu ta cũng đều một năm một mười mà trả lời nhanh chóng.

Chơi tới hơn 9 giờ tối, Tần Tang mới kề sát bên tai Yến Cẩm Ngôn, hỏi anh muốn về hay không.

Toàn bộ quá trình thiếu niên đều an tĩnh, so với hoàn cảnh trong căn phòng ồn ào náo nhiệt không hợp nhau lắm.

Nhưng anh không thúc giục Tần Tang, chỉ nhẫn nại chờ cô.

Yến Cẩm Ngôn biết, Tần Tang đã một năm không có thời gian thả lỏng như đêm nay, vì yêu cầu của cô đối với việc học tập cực kỳ nghiêm khắc, thời gian học tập căng thẳng.

Cho nên Yến Cẩm Ngôn mới đi cùng cô, tới tham gia đưa tiễn Tô Diệp.

Chỉ là Yến Cẩm Ngôn không thể không thừa nhận, vừa rồi thấy Tần Tang đi đến chỗ Tô Diệp, hô hấp anh đều căng thẳng, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Đương nhiên anh chú ý tới cách Tô Diệp nhìn Tần Tang, ánh mắt vẫn chứa đầy thâm tình như cũ, Yến Cẩm Ngôn có chút ghen tị.

Anh thích Tần Tang, thích một cách thầm lặng.

Khi biết được Tần Tang chưa từng thích ai, Yến Cẩm Ngôn đã yêu cầu cô viết tiêu chuẩn chọn chồng ra giấy trắng.

Anh thường xuyên lấy ra so sánh với chính bản thân mình.

Trong lòng tính toán tìm cơ hội thích hợp, nói rõ tình cảm ra cho cô biết.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn âm thầm chuẩn bị.

Hôm nay sở dĩ đi cùng Tần Tang tới tham gia tiệc đưa tiễn Tô Diệp, chủ yếu vẫn muốn tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ từ biệt.

Đương nhiên, Yến Cẩm Ngôn còn tự mình chuẩn bị.

Anh vì Tần Tang mà chuẩn bị một bất ngờ nên đã ra quyết định, chờ anh và Tần Tang trở về hẻm Minh Nguyệt sẽ cho cô thấy tâm ý của mình.

Mỗi khi đề cập tới chuyện này, trong lòng Yến Cẩm Ngôn lại thấy vô cùng khẩn trương.

Anh chỉ có thể không ngừng uống nước trái cây, làm mình bình tĩnh lại.

Thật ra anh đã tưởng tượng rất nhiều trường hợp khi thổ lộ với cô.

Từng suy nghĩ xem Tần Tang sẽ trả lời như thế nào.

Thế nên trong đầu Yến Cẩm Ngôn bây giờ rất loạn, nhất là khi Tần Tang đưa ra câu hỏi muốn về nhà không.

Tim anh không khống chế được khẩn trương, nhịp đập càng nhanh càng mạnh, độ ấm trên mặt cũng chậm rãi tăng thêm, mỗi một giây một phút đều trở nên đặc biệt.

*

Trước khi ra khỏi KTV, Tần Tang đi vào nhà WC

Cô uống không ít nước trái cây, chạy đi WC đã ba lần.

Lần cuối cùng, Tần Tang từ nhà WC ra bị Tô Diệp chặn đường

Nam sinh mặc áo thun màu đỏ tươi, tai trái đeo khuyên tai, trong tay cầm một chai bia, ngồi xổm xuống lối gần nhỏ toilet.

Thấy Tần Tang từ WC nữ ra, Tô Diệp một tay đỡ tường, chậm rãi đứng lên.

Sau đó trực tiếp dùng thân ngăn cản đường đi của cô.

Tô Diệp gọi cô: “Tang Tang…”

m cuối kéo dài như là làm nũng.

Tần Tang dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh ta, hai tròng mắt tràn đầy hoài nghi: “Anh ở đây làm gì?”

Cô dứt lời, lui về sau nửa bước, mũi nhăn lại, cảm thấy trên người Tô Diệp nồng nặc mùi rượu quá khó ngửi.

Tô Diệp lại hiểu lầm là cô muốn chạy trốn, theo bản năng duỗi tay chế trụ cổ tay mảnh khảnh của Tần Tang, ngữ khí nôn nóng: “Tang Tang… em đừng đi.”

Loảng xoảng ——

Chai bia bị nam sinh vứt xuống vỡ toang, dưới đất toàn là mảnh vỡ.

Vài giọt còn bắn lên mặt Tần Tang.

Cô nhúc nhích chân, rốt cuộc cũng ý thức được trạng thái tinh thần Tô Diệp hiện tại không bình thường.

Bởi vì, toàn bộ quá trình buổi tụ hội, thân là nhân vật chính bị người ta ép uống không ít rượu.

Anh ta không từ chối, cũng say rồi.

Nghĩ vậy, Tần Tang áp xuống lửa giận trong lòng, cô dùng sức mím môi một chút, cố gắng khống chế tốt giọng nói của mình, cực kì bình tĩnh: “Tô Diệp, anh uống say rồi.”

“Anh không uống say.”

“Anh chỉ muốn mượn rượu cho lá gan lớn hơn.”

Nam sinh nhìn cô, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, cánh tay như gông kiềng sắt thép khóa chặt Tần Tang

Cô bị bắt nhìn thẳng anh ta, ngữ khí rất là bất đắc dĩ: “Anh thật sự say rồi.”

Mượn rượu thêm can đảm? Cho lá gan lớn hơn?

Rất nhanh Tần Tang đã hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Tô Diệp.

Nam sinh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú áp xuống gần cô, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra mùi rượu: “Tang Tang, anh thích em.”

“Anh thật sự… thật sự rất thích em.”

“Anh không muốn xuất ngoại, không muốn rời đi khỏi trấn Lâm Xuyên, cũng không muốn rời khỏi em…”

“Em biết không?”

Âm thanh thực sự rất nhẹ, lại vững như đá nện vào lòng của Tần Tang.

Lần thổ lộ cuối là cách đó một năm, làm Tần Tang không biết làm sao.

Thật ra cô cũng không rõ Tô Diệp người này vì sao phải chấp nhất như vậy, anh rõ ràng không phải loại người không là cô thì không thể.

Chẳng lẽ đây là không chiếm được vĩnh viễn nhớ thương sao?

“Tô Diệp…” Tần Tang ý đồ muốn rút tay ra.

Không để ý đến sức lực lớn của đối phương, tay cô đặc biệt khẩn trương, trong lúc đó đối phương còn không ngừng đến gần, cuối cùng ép Tần Tang đến góc hành lang, lưng trực tiếp áp vào bức tường lạnh phía sau.

Cô không còn đường để lui, đành phải chống tay, để ở trên ngực thiếu niên, cùng anh bảo trì khoảng cách một khuỷu tay.

Trên mặt Tần Tang thêm nhiều phần không kiên nhẫn.

Tô Diệp hoàn toàn không có tự giác, hai mắt mông lung nhìn cô, cười giễu: “Tang Tang, em nói xem anh rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”

“Hả?”

“Anh có chỗ nào không bằng Yến Cẩm Ngôn?”

“Em không thể thích anh một chút được sao?”

Tần Tang ngửa đầu nhìn anh ta như là đang nhìn người xa lạ.

Tô Diệp trước mặt trông giống một người điên, miệng cười nhưng hốc mắt lại đỏ bừng.

Một thân bao trùm bởi mùi rượu, cô cảm thấy đầu có chút choáng, tâm tình càng thêm bực bội.

Nhưng Tô Diệp uống say, so với trạng thái lúc tỉnh táo khác hoàn toàn.

Anh ta sẽ không để ý ánh mắt nhìn Tần Tang có bao nhiêu lạnh lẽo, càng không để bụng Tần Tang dùng sức xô đẩy anh ta, đá anh ta như thế nào, thậm chí tiếng mắng của cô cũng có thể làm lơ.

Chỉ mặt dày mày dạn nhìn về phía Tần Tang lặp lại: “Tang Tang, em nói em thích anh, nói một lần thôi.”

“Nói một lần được không?”

“Anh không sợ nó là một câu lừa gạt, xin em.”

Ngữ khí anh ta dần dần hèn mọn, mi nhíu lại, mặt mày đều là khẩn cầu.

Tần Tang vẫn luôn dùng sức thoát khỏi xiềng xích của anh ta, mím môi không chịu mở miệng.

Cô quật cường phản kháng như vậy hoàn toàn chọc giận Tô Diệp.

Nam sinh bỗng dùng sức nắm chặt cằm cô,ép cô ngẩng đầu lên, anh ta lại cúi xuống: “Nói một câu thích anh, khó như vậy sao?”

“Một câu lừa gạt cũng không muốn nói?”

Giọng nói Tô Diệp thấp hơn vài độ kèm theo một tiếng cười lạnh, đôi mắt phượng nheo lại.

Tần Tang bị anh ta dọa sợ, nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy, trong lòng cô từng trận lạnh lẽo đánh vào.

Đây là cảm giác gì?

Giống như bị một loài rắn độc nhìn vào, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Tô Diệp?” Tần Tang gọi anh ta,muốn bảo anh ta tỉnh lạiz

Không nghĩ đến Tô Diệp bỗng nhiên cúi đầu, môi mỏng áp xuống… Tần Tang kinh ngạc đến ngây người, xuất phát từ bản năng, cô giơ tay chặn miệng Tô Diệp đang tiến lại gần.

Tần Tang thỏa hiệp, không cam lòng gào một tiếng: “Thích anh thích anh, tôi thích anh!”

Câu nói vừa thốt ra, cả người đều được buông lỏng.

Tần Tang cảm thấy lời này có lý.

Cho nên cô khuất phục, khuất phục với sự tàn nhẫn của Tô Diệp, như anh ta mong muốn, lừa anh ta lúc này.

Hiển nhiên, Tần Tang khuất phục rất có hiệu quả.

Lúc nãy Tô Diệp như phát điên, bây giờ mới ngừng lại.

Môi mỏng dán vào lòng bàn tay của cô, chậm rãi cong lên, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời ra.

Anh ta ngồi xuống, cúi đầu chống lên bả vai Tần Tang, ôm lấy cô, cảm động, thỏa mãn, cả người run rất nhẹ.

Mở miệng nói: “Tang Tang, cảm ơn em.”

“Còn có…”

“Rất xin lỗi.”

Vừa rồi Anh ta thất thố, thiếu chút nữa cưỡng hôn Tần Tang rồi.

Anh ta làm Tần Tang sợ hãi.

Nhưng Tô Diệp không có cách nào, anh ta muốn nghe từ trong miệng Tần Tang một câu “Thích”, cho dù là giả đi chăng nữa.

Ít nhất tương lai khi ở nước ngoài xa xôi, anh ta còn có thể nhớ lại câu “Thích” này, cũng lấy nó làm động lực chống đỡ những tháng ngày lạnh lẽo mai sau.

Anh ta thật sự không muốn xuất ngoại.

Nhưng cha ruột Tô Diệp lại nói cho anh ta, nếu anh ta muốn trở thành một phần của Tô gia, tương lai có thể thừa kế xí nghiệp của gia tộc thì việc xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu là rất cần thiết, cứ theo như kế hoạch được vạch sẵn mà làm.

Cho nên Tô Diệp không có lựa chọn.

Điều duy nhất anh ta luyến tiếc, là Tần Tang.

Nhưng luyến tiếc thì có ích lợi gì đâu? Tần Tang không yêu anh ta, trong lòng cô không có anh ta.

Tô Diệp căn bản không tìm được lý do ở lại nơi thương tâm này.

Chẳng qua trước khi đi, anh ta vẫn muốn tùy hứng, ích kỷ một lần, buộc Tần Tang nói một câu “Thích anh”.

Tần Tang trở lại phòng, bên trong âm nhạc vang trời, đinh tai nhức óc như cũ.

Đầu cô trống rỗng, bước đi cẩn thận, sợ Tô Diệp sẽ lại đuổi theo.

Vào phòng, Tần Tang mới khôi phục lại cảm xúc, nhịn không được mắng Tô Diệp một câu t.hô tục.

Cô tính toán đưa theo Yến Cẩm Ngôn rời khỏi cái chỗ thị phi này.

Không nghĩ tới, lại không thấy Yến Cẩm Ngôn đâu.

Tần Tang sửng sốt, bước nhanh qua, hỏi Hạ Huỳnh: “Anh trai Ngôn đâu?”

Vừa mới đi toilet, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn đã nói, chờ cô trở lại, hai người bọn họ cùng nhau rời đi.

Hiện tại cô đã trở lại, Yến Cẩm Ngôn đi đâu rồi?

Hạ Huỳnh đang cùng một đàn chị nói về dự định sau tốt nghiệp, nghe Tần Tang nói vậy lập tức quay lại trả lời: “Yến Cẩm Ngôn vừa đi ra ngoài rồi.”

“Cậu vừa đi ra, anh ta cũng theo sau.”

“Đi ra ngoài?” Tần Tang nhíu mày, không hỏi nhiều, xoay người đi tìm Yến Cẩm Ngôn.

Lấy hiểu biết của cô về Yến Cẩm Ngôn, anh tuyệt đối không phải loại người không nói một tiếng là rời đi.

Cho nên cô tìm hết quanh KTV một vòng, nghĩ rằng anh ở chỗ khác chờ cô.

Kết quả đến cả WC nam cô nhờ Lục Tranh hỗ trợ xem, bên trong căn bản không thấy Yến Cẩm Ngôn Đâu.

Đến tận đây, Tần Tang mới tin tưởng lời của Hạ Huỳnh.

Yến Cẩm Ngôn anh… về nhà trước rồi.

Bóng đêm dần bao trùm, nhiệt độ nóng bỏng ban ngày đã biết mất thay vào đó là sự lạnh lẽo.

Yến Cẩm Ngôn di chuyển xe lăn từ KTV về hẻm Minh Nguyệt, cả người đặc biệt khó chịu, sắc mặt nặng nề không có chút hoạt bát.

Bác Trần đứng đợi anh, trong tay còn cầm theo một bó hoa.

Ông vui vẻ ra mặt, ngữ khí thực vui sướng: “Đại thiếu gia, hoa làm từ kẹo cậu đặt đã tới rồi, muốn tặng cho Tang Tang sao?”

Dứt lời, bác Trần mới hướng Yến Cẩm Ngôn phía sau nhìn thoáng qua, không nhìn thấy Tần Tang, hắn có điểm ngốc: “ Ủa, Tang Tang đâu? Con bé không trở về cùng cháu à?”

Yến Cẩm Ngôn không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn bó “hoa” trong tay quản gia, như tự giễu mà nhếch môi.

Sau đó thiếu niên duỗi tay, lấy bó “hoa” kia quan sát tỉ mỉ.

Bác Trần không có được câu trả lời, cũng không giận, mà cười: “Đại thiếu gia, không phải cháu nói đêm nay muốn tặng hoa sao?”

Nếu không cũng không đến mức buộc chủ quán tăng ca thêm giờ tạo kẹo thành một bó hoa

Trong đó đều là kẹo nước ngoài, số lượng có hạn, vô cùng đắt đỏ.

Bác Trần thật không nghĩ ra, thiếu gia nhà mình lại có thể nghĩ cách làm Tần Tang vui vẻ.

Ông đoán, lúc Tần Tang nhận được món quà này hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ

Đôi mắt bác Trần hiện lên nụ cười từ ái, chờ mong Yến Cẩm Ngôn đưa bó hoa cho Tần Tang.

Thiếu niên lại bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cầm bó hoa giơ lên, dùng lực ném xuống mặt đất ——

Rầm ——

Bó hoa được làm tinh tế chớp mắt vỡ vụn.

Kẹo bên trong rơi ra hết, vỡ ra nằm bên kia.

Bác Trần thật sự hoảng sợ trừng lớn mắt, gần như không thể tin được, ông nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn: “Đại, đại thiếu gia?”

Yến Cẩm Ngôn làm như không thấy ông, thậm chí mắt cũng không nâng lên.

Anh bỏ mặc bó hoa, lập tức di chuyển xe lăn lướt qua bác Trần vào sân.

Hành động lạnh nhạt như một cỗ máy

Bác Trần không dám nói nhiều, chỉ tiếc hận nhìn thoáng qua những viên kẹo rơi ngoài cửa, tâm tình có chút phức tạp.

Cuối cùng ông thở dài, nhặt kẹo rơi dưới đất lên, gom lại đem vào nhà.

Ông suy nghĩ, đại thiếu gia và Tần Tang có lẽ chỉ là tạm thời náo loạn không thoải mái thôi.

Chờ bọn họ hòa hảo lại, kẹo này vẫn có thể đóng gói lại, vẫn có thể tặng.

Lúc Tần Tang về đến nhà thì đã khuya.

Đèn đường của ngõ nhỏ cứ như vì cô mà chiếu sáng.

Dừng trước cửa nhà Yến Cẩm Ngôn, mắt nhìn cửa đã đóng chặt

Cô do dự thật lâu, vẫn là làm theo ý nghĩ, ấn chuông cửa nhà anh.

Một hồi lâu, cửa mới được người bên trong mở ra.

Người mở cửa là bác quản gia, ông hiển nhiên đã ngủ, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng đi mở cửa.

Thấy ngoài cửa là Tần Tang, ông ngạc nhiên: “Tang Tang, con đến đây là…?”

Tần Tang nhìn ông một cái, trước hết xin lỗi: “Thực xin lỗi bác Trần, trễ thế này, quấy rầy bác nghỉ ngơi đi.”

Bác Trần xua xua tay, từ ái cười: “Không có việc gì không có việc gì, vừa mới chuẩn bị ngủ thôi, còn chưa ngủ đâu.”

Tần Tang gật đầu, sau đó thử hỏi: “Bác Trần,anh trai Ngôn đã về rồi sao?”

Lúc hỏi câu này, nội tâm Tần Tang vô cùng phức tạp.

Bác Trần nhìn không thấu tâm tư cô, chỉ gật đầu: “Trở về rồi, đại thiếu gia đã ngủ rồi.”

Thật ra ông muốn hỏi, tại sao sau khi đi chơi về Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang lại cãi nhau, đến nỗi thiếu gia phá luôn cả bó hoa kia.

Nhưng ông không nói.

Hỏi việc tư của chủ là không tốt.

Tần Tang nghe xong ông nói xong, âm thầm thở ra.

Trên đường trở về, cô đã đặt ra rất nhiều giả thuyết.

Mới đầu nghĩ Yến Cẩm Ngôn bỏ cô mà chạy về trước, tất nhiên sẽ tức giận.

Sau lại lo lắng Yến Cẩm Ngôn thật sự không đi trước, mà là gặp người xấu… dù sao anh cũng từng trải qua việc kia.

Cho nên trong lòng Tần Tang vẫn luôn thấp thỏm.

Trước mắt nghe nói Yến Cẩm Ngôn đã bình an trở về, đã ngủ, trong lòng cô an ổn không ít.

Đến nỗi vì sao Yến Cẩm Ngôn lại bỏ cô mà về trước, cô cũng không hỏi tới.

Có chuyện gì, chờ cô từ Hải Thành trở về lại nói tiếp vậy.

Dù sao anh trai Ngôn vẫn luôn ở nhà.

Nghĩ vậy, trong lòng Tần Tang nhẹ nhàng không ít.

Cô nhìn bác Trần, rất là áy náy nói: “Bác Trần bác nghỉ ngơi đi, con về nhà trước.”

“Thật sự xin lỗi, quấy rầy bác nghỉ ngơi.”

Bác Trần liên tục xua tay, Tần Tang giúp ông đóng cửa lại.

Cửa vừa khép lại, cô cũng xoay người quay vào nhà.

Chưa đi được hai bước, dưới chân cô như dẫm phải thứ gì, lập tức ngừng lại.

Tần Tang ngồi xổm xuống, dịch chân nhặt đồ vật lên, kết quả là một viên kẹo vỏ màu hồng

Cô chưa thấy loại này kẹo này bao giờ, nhất thời hứng khởi mang viên kẹo kia về nhà.

Chủ nhật hôm sau, Tần Tang dậy rất sớm

Thời gian một năm qua giúp cô dưỡng thành đồng hồ sinh học.

Sau khi rời giường, Tần Tang luộc hai quả trứng gà, cầm theo vài quả nho, bày ra mâm làm bữa sáng.

Cô mở rộng cửa nhà, dọn một cái ghế ngồi ở cửa, nghiêng đầu nhìn qua nhà Yến Cẩm Ngôn cách vách.

Hôm nay Tần Tang muốn đi Hải Thành thăm bà ngoại, Tần Tiêu Hà nói ông sẽ lái xe tới đây đón cô, khoảng 9 giờ sáng sẽ đến nơi.

Tần Tang chờ.

Kết quả chờ tới khi Tần Tiêu Hà đi xuống lại không chỉ có một mình ông.

Trừ bỏ ông ấy, ghế phụ còn có một thiếu nữ bước xuống.

Nữ sinh mặc một cái áo sơ mi trắng liền váy, mái tóc dài đen nhánh, vóc dáng tinh tế cao gầy, khí chất bất phàm.

Ánh mắt đầu tiên Tần Tang tiên nhìn cô ấy lập tức nghĩ tới từ “Tiên nữ”.

Trên thực tế nữ sinh kia đúng thật là rất đẹp, khuôn mặt thanh lệ được nắng chiếu vào, không có cảm giác thô tục.

Tuy Tần Tang cũng là con gái cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Một lúc sau cô mới thôi thất thần, đứng dậy, cầm quả nho cắn dở cầm trong tay, hoài nghi nhìn về phía Tần Tiêu Hà.

Tần Tang cho rằng, cô gái từ trên xe đi xuống chính là con gái của ông và người vợ kia.

Cho nên cô nhìn về phía Tần Tiêu Hà và nữ sinh kia, ánh mắt từ kinh diễm chuyển sang lạnh nhạt.

Khi Tần Tiêu Hà đến gần định ôm cô một cái lại bị Tần Tang lạnh nhạt đẩy ra.

Ông nhìn sắc mặt cô đã hiểu, cười giải thích: “Đây là chị họ con, Tần Niệm.”

Dứt lời, Tần Tiêu Hà nhìn Tần Niệm đang cách đó không xa, vẫy tay: “Niệm Niệm, lại đây đi.”

Nữ sinh gật đầu, chân mang đôi giày màu trắng số lượng có hạn đi tới gần Tần Tang.

Trên mặt cô ấy có ý cười nhạt nhưng lại thanh mát thoải mái.

Tần Tang ngượng ngùng.

Chờ Tần Niệm đến gần, cô ấy vẫn giữ gương mặt tươi cười

Tần Tiêu Hà sờ sờ đầu Tần Tang, nhìn Tần Niệm nói: “Đây là Tần Tang, con gái chú.”

Trong lời nói của ông mang theo ý cười và tự hào.

Tần Niệm vẫn cười nhìn về phía Tần Tang, ánh mắt trong trẻo dịu dàng.

Cô ấy càng dịu dàng,Tần Tang càng không được tự nhiên.

Nghĩ đến mình là con riêng, còn Tần Niệm… chị ấy là đại tiểu thư chân chính của Tần gia.

Chỉ đơn giản vậy, ánh mắt Tần Niệm không dừng trên người cô nhiều, nhớ tới mục đích chính của mình tới đây, nhìn Tần Tiêu Hà hỏi: “Chú hai, anh Cẩm Ngôn ở nhà nào vậy ạ?”

“Cẩm Ngôn sao? Ở cách vách đấy.”

“Niệm Niệm, con tự đi tìm thằng bé hay cần chú đi cùng?”

“Con tự mình đi được rồi, cảm ơn chú hai.”

Tần Niệm dứt lời lại nhìn Tần Tang một cái cười nhẹ, sau đó xoay người đi đến nhà Yến Cẩm Ngôn.

Toàn bộ quá trình Tần Tang đều ngây ra, cho đến khi Tần Niệm gõ cửa nhà Yến Cẩm Ngôn, quản gia mời vào thì cô mới hoàn hồn.

Khó có khi chủ động nói chuyện với Tần Tiêu Hà: “Chị ấy tới tìm anh trai Ngôn sao?”

“Chị ấy” ý chỉ chính là Tần Niệm.

Tần Tang thực sự kinh ngạc, không nghĩ tới Yến Cẩm Ngôn còn quen biết chị gái xinh đẹp này.

Hơn nữa nghe Tần Niệm vừa rồi gọi Yến Cẩm Ngôn là —— anh Cẩm Ngôn

Quan hệ của bọn họ rất tốt sao?

“Niệm Niệm chính là vì Cẩm Ngôn mới đến, nói muốn tự mình xin lỗi Yến Cẩm Ngôn.”

Tần Tiêu Hà vì cô mà giải đáp thắc mắc, trong lòng âm thầm vì Tần Tang nói chuyện với ông mà vui mừng

Tần Tang lại là thất thần nhìn chằm chằm cửa nhà Yến Cẩm Ngôn một lần nữa đã khép lại, trong lòng như sụp đổ, có chút buồn bã, “Chị họ… quan hệ giữa chị ấy và anh trai Ngôn rất tốt sao?”

Tần Tiêu Hà cười cười, đúng như sự thật trả lời: “Hai đứa chúng nó từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ tất nhiên rất là tốt.”

“Huống chi chúng nó còn có hôn ước trong người.”

Tần Tiêu Hà dứt lời, nhớ tới lúc trước anh trai ông đã tới Yến gia quỳ xuống xin sửa hôn ước, vừa định sửa miệng lại bị Tần Tang giành trước.

“Anh trai Ngôn… đính hôn rồi?”

Thiếu nữ trố mắt, ngực đau đến hốt hoảng, đã mất đi năng lực tự hỏi.