Khi tôi tỉnh dậy, tôi không còn ở trong khu rừng, và đã nằm trên một chiếc giường.

Phù thủy trắng duy nhất trong ngôi làng này và là thầy của tôi, Marielle đang ngồi bên cạnh tôi.

Mặc dù Marielle là một người có tuổi, ngoại hình của bà trẻ hơn tôi.

Dường như bà ấy có mang trong mình dòng máu của elf, và sự lão hóa của bà chậm lại vì điều ấy.

Mặc dù đôi lúc tôi thấy nghi ngờ rằng bà ấy có thật sự là một người có tuổi hay không, đối với tôi khi nhìn thấy hào quang mãnh liệt tỏa ra từ bà với đôi mắt long lanh trong khi những bím tóc màu cam đang đu đưa trông bà thật sự rất trẻ.

“Thật sự, đó là một cú sốc với ta! Ta tự hỏi Daws đã nói gì để xúi giục con tới khu vực đó!”

Mặc dù Marielle đã nhìn thấy rõ rang rằng tôi đang tỉnh dậy sau khi hồi phục và phá vỡ nó trong một nụ cười, cô ấy ngay lập tức im miệng lại và hét lên với một giọng lớn.

“Chuyện gì với, Dawes và Granz!”

Nửa thân trên của tôi gần như bật dậy đã bị dừng lại bởi cái búng trán của Marielle.

“……Granz đã chết.

Cơ thể ông ấy đã được phát hiện trong rừng.

Thật sự, để hết tâm trí vào một con rồng đá, thật ngu ngốc!

“Granz đã……err, sau đó Dawes is……”

“Cơ thể của hắn đã không được tìm thấy.

Tuy nhiên, nhìn vào hiện trường, ta có thể có căn cứ chắc chắn rằng hắn đã bị ăn.”

……Chỉ có mình tôi sống sót.

Hơn nữa, tôi nên cố gắng dừng điều này lại nữa.

Con quái vật mạnh nhất trong vùng lân cận là Litte Rock Dragon, đó là một thường thức ở ngôi làng này.

Marielle thở dài ra một hơi trong khi đang nhìn tôi với dòng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt của mình, và đặt bàn tay lên cơ thể của tôi sau đó.

“……Ngay cả khi chỉ có Milia an toàn, đó đã là một điều tốt.”

Trong khi giữ lấy đầu mình, tôi chậm rãi nhớ lại những sự kiện xảy ra trong khu rừng.

Dawes là người mạnh nhất trong ngôi làng.

Mặc dù anh ấy là nhân vật hơi đáng sợ và dễ nổi nóng, anh ấy là người góp phần nhiều nhất đẩy lùi quái vật đã đi tới ngôi làng này.

Về mặt đó, mọi người đều đặt niềm tin của họ lên anh ấy.

Tuy nhiên vài năm trước, anh ấy ra ngoài săn bắn và đã thu hút một con rồng đá và anh ấy đã không còn có thể nghĩ được gì, và phải chạy thoát khỏi đó trong khi bỏ rơi những người bạn của anh ấy, anh ấy đã bị một chấn thương nặng.

Có nhiều khả năng rằng anh ấy đã chịu nhiều sự thù ghét từ những người khác bởi vì tính cách của mình.

Mặc dù cũng có người ở bên phe của những người đã chết, nhưng dường như rằng những người hiểm độc lại có mối ác cảm chống lại Dawes làm cho sự kiện đó bị xé to ra.

Nhưng, anh ấy là người đã được trao thành tựu cao nhất trong ngôi làng nhờ trong điều kiện giới hạn sức mạnh trang bị.

Nhờ điều đó, đúng vậy, đã trở thành máy đập, và không còn người nào nói bất cứ điều gì ra.

Tuy nhiên vào một ngày khác, một người tự xưng là kiếm sĩ du hành xuất hiện trong ngôi làng và nói.

“Mặc dù tôi không có tiền, đây là thịt và da của những con quái vật đã bị săn ở trong khu rừng.

Cho tôi một giấc ngủ và một bữa ăn.”

Trong số đó, cũng có thịt của con Rock Dragon.

Việc so sánh đó đã tạo ra kết quả là cơ hội cho người có ý xấu ra ngoài và chế giễu Dawes, và điều đó trở thành một trận cãi vã giữa Dawes và nhà du hành trong quán rượu.

Và dẫn đến, Dawes nói [Nếu là tôi hiện tại, tôi có thể đánh bại nó] trong lúc buộc miệng nói ra, và yêu cầu Granz trước đây là một người lang thang bây giờ đã định cư ở ngôi làng và Marielle có thể dùng phép phục hồi cho nhóm của họ.

Bởi có sự từ chối của Marille, Dawes chuyển sự chú ý của hắn sang tôi, người là học trò của bà ấy.

Mặc dù tôi không muốn theo hắn, nhưng lại tôi kết thúc theo sau họ bởi câu nói kiểu nửa đe dọa mà hắn đã ra nói [Tôi sẽ đi ngay cả khi cô không đi cùng.

Nếu vậy, Ganz và tôi có thể sẽ chết]

Dường như Granz cũng không thích điều đó.

Nhưng trong vị trí của một người lang thang, điều đó làm ông ấy khó có thể từ chối.

Daws là một con người thích lợi dụng điểm yếu của người khác.

Chúng tôi tìm thấy một con [Small Rock Dragon] rất lớn trong khu rừng……và sau đó…… đây là kết thúc, nó cũng nằm ngoài khả năng của chúng tôi.

Tôi đã bị quan sát?

Không…… nghĩ về điều đó, tôi cảm giác rằng tôi đã được giúp đỡ bởi ai đó.

“E, erm…… Người đã giúp con là……”

“Đó là Olas? Khi con bị tấn công bởi con quái vật mà đã đến ngôi làng, Olas với cây cung của anh ấy……?

“K,Không…..Um, người đã mang con ra khỏi khu rừng……?

“Người đó không tồn tại.

Đó là buổi tối, không có bất kì ai vào sâu trong rừng một mình, và cũng chắc chắn không có một lý do gì để làm điều đó? Không phải con đã tự mình chạy thoát à?”

Marielle khẳng định điều đó là không thể.

Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định rằng chắc chắn có một người nào đó.

Mang tôi trên lưng của mình, người đó đã liều mạng chạy thoát từ bầy quái vật……

……Đó có thật sự là một người?

“Có thể con đang có một giấc mơ?”

“Đó, đó không giống thế? Con tuyệt đối không thể ra ngoài nếu con ở một mình……”

“Milia vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh táo.

Chờ một chút, ta sẽ hâm nóng lại súp gà vừa được làm sáng nay.

Uống nó trước và lấy chút dinh dưỡng.

Sau đó, hãy từ từ kể lại câu chuyện của con.”

“Chắc chắn……Con…..”

Cảm giác có một tấm lưng của ai đó mang tôi lên.

Mặc dù nó không thành thạo và yếu ớt, ma thuật phục hồi ấy rất ấm áp.

Và rất mong manh nhưng, cánh tay, đôi chân và cơ thể của tôi có thể nhớ rằng có sự tồn tại của một người nào đó đã cứu tôi.

“Có khả năng nào, con rồng đó……”

Milia nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi đang nói.

Đương nhiên, không thể nào tìm thấy hình bóng của một con rồng nào cả..