Tuyền Cơ giãy tay ra khỏi Điệp Phong, lại bị một tên cấm vệ đang canh giữ cửa ngăn lại, quát: “Người nào?”

“Niên phi của Phượng thứu cung.” nàng chậm rãi nói.

Mọi người kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Tuyền Cơ nhân cơ hội đẩy cửa lớn ra, đi vào.

Nhưng, rất nhanh nàng liền đứng sững ở cửa một cách ngốc nghếch.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình dáng của hoàng đế.

Hoàng đế thực trẻ tuổi.

Một đôi mắt phượng, diệu thạch sâu thẳm, hơi hơi híp, lưu quang trung mỏng manh dày vừa phải, mũi rất cao mà thanh tú, môi bạc như đao tước. Nam nhân này đẹp như bước ra từ trong tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ kỳ diệu.

Đôi ánh mắt xinh đẹp kia, giờ phút này còn mang theo sắc dục, nàng nói không ra lời, đầu của nàng hoàn toàn trống rỗng

Bởi vì thời điểm nàng đẩy cửa vào, môi của hoàng đế đang từ trên cổ nữ tử trong lòng hắn rời đi.

Nàng cứ như vậy không biết làm sao chỉ nhìn chằm chằm hai người trước mắt.

Người con gái kia quả là một tuyệt sắc giai nhân. Ngày đó ở Phượng Thứu cung đứng gần Thái Hậu nhất.

Hoàng đế nhanh chóng mở rộng vạt áo của người nữ tử.

Nữ nhân khóe mắt đuôi lông mày đều là được sủng ái mà tỏa ra mị sắc, vốn dung nhan như ngọc càng thêm phần kiều diễm. Nàng liếc về hướng Tuyền Cơ, đôi mắt nhanh chóng hiện lên vẻ tức giận.

“Nơi này là nơi ngươi có thể tùy tiện đến sao?” ánh mắt Hoàng đế trở nên lạnh lùng.

“Vậy thì vì sao nàng ta có thể đến?” Tuyền Cơ thốt lên. Lời nói ra, mới ý thức chính mình thật sự ngu ngốc.

Quả nhiên, hoàng đế nhíu mày, liền cười.

“Hoa phi là người do trẫm tuyên đến, như thế nào, ngươi có ý kiến sao?”

Tuyền Cơ cắn môi, nói giọng khàn khàn, “Ta. . . . . Thần thiếp chỉ muốn hỏi một chút, nha hoàn của ta, nàng…”

“Từ Hi.” Hoàng đế cũng không thèm nhìn tới nàng, xoay qua thái giám đang đứng hầu kế bên, nói: “Truyền ý chỉ của Trẫm, Niên phi điêu ngoa ương ngạnh, tự ý tiến vào Kim loan điện, giáng xuống làm tần, giảm tiền chu cấp ba tháng. Cung nhân phượng thứu cung không tận sức khuyên nhủ chủ tử, bất cứ thái giám, tỳ nữ ở trong Phượng Thứu cung phạt mười lăm trượng hình để răn đe.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Nghe thanh âm bén nhọn kia truyền đến, Tuyền Cơ mới hồi phục tinh thần lại, đầu “Ông” một tiếng nổ tung, không phải nói hoàng đế đối Niên phi sủng ái có thừa sao?

Hắn không phải cứu nàng từ trong tay của Thái hậu sao? Vì sao…

Tuyền Cơ vội la lên: “Hoàng Thượng, thần thiếp một người làm, một người chịu, thỉnh người bỏ qua cho người hầu.”

“A, Niên tần muội muội thật sự là người chủ tử tốt, yêu quý nô tỳ.” Hoa phi nhẹ giọng mà cười.

Lời nói trào phúng tựa như kim châm vào lòng vào Tuyền Cơ trong lòng, nàng kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, người nọ ánh mắt thâm sâu đảo qua người đang quỳ dưới chân.

Nàng sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, phía dưới la quần là đôi chân trần, vậy mới phát hiện chính mình lại chưa mang giày, cứ như vậy chân trần mà đi ra.