Từ Hi long đầy nghi hoặc cùng kinh sợ, loạn trong giặc ngoài, cho dù Bạch Chiến Phong này dụng binh như thần, nhưng 30 vạn binh địch với 60 vạn binh, thành này làm sao có thể giữ? Tình thế đã cấp bách, kinh thành lại sắp có nội biến.

Long Phi Ly đột nhiên đem thống lĩnh cấm vệ quân Đoạn Ngọc Hoàn đến biên giới, giờ lại bí mật triệu hồi, dường như có thâm ý khác, chỉ là, vị chủ tử trẻ tuổi này thực sự có biện pháp đảo chuyển cục diện này sao? Tây Lương lập quốc đã mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp phải tình thế nghiêm trọng như vậy.

Thanh âm ho khan trong phòng giam truyền ra, Long Phi Ly lại thổ ra máu.

Mọi người lắp bắp kinh hãi.

“Từ công công, Hoàng thượng làm sao vậy?” Đoạn Ngọc Hoàn nôn nóng nói.

“Hoàng thượng bị hạ xuân dược.”

Thanh Phong chau mày, “Sư huynh, huynh vốn biết Hoa phi có thói quen thêm dược vào trong canh, đêm nay như thế nào còn lại còn đến nơi đó?”

Long Phi Ly không nói gì, chỉ khẽ liếc mắt sang nhìn Tuyền Cơ.

Từ Hi rùng mình, lại đột nhiên nghĩ thông một chút chuyện.

Hoàng thượng đề nghị cùng Tuệ phi đến dự tiệc, lại thuận thế cho Hoa phi thị tẩm, đều là hắn sớm có dự tính. Sáng sớm hắn đã biết Tuyền Cơ ở nơi đó, ung dung thản nhiên đến giải vây cho nàng, sau đó lấy cớ Hoa phi hạ dược nổi giận bỏ đi, bí mật đến Tông Nhân phủ, mà Tông Nhân phủ lại là tâm phúc của hắn.

.

Thật ra, Long Phi Ly có vẻ ngoài của một công tử thư sinh, nhưng tính tình lại lãnh tuyệt tàn nhẫn, loại chuyện phức tạp, từ đầu đến cuối tốn biết bao tâm cơ chỉ để bảo vệ một nữ nhân, có ai lại nghĩ đến?

“Giờ nào rồi?” Long Phi Ly hỏi.

“Dạ Hoàng thượng, đã canh năm.” Đoạn Ngọc Hoàn nói.

Long Phi Ly cúi người đem Tuyền Cơ ôm vào lòng, nói: “Thanh Phong, Tử Trữ vương gia cùng Thái hậu chắc cũng đã bàn luận xong, sau khi trời sáng, đệ mang trinh thám đến, trẫm ở tẩm cung chờ.”

“Dạ.”

“Ngọc Hoàn, chuyện ngươi bí mật hồi kinh tuyệt không thể lộ ra ngoài, lập tức làm chuyện trẫm giao cho ngươi.”

“Ty chức tuân mệnh.”

“Hiện tại, các ngươi đều lui ra đi.”

“Sư huynh, có một việc ta không rõ. Ngươi không phải muốn đem đan thư thiết khoán ban cho Niên phi sao? Nhưng cái này rõ ràng là một khối ngọc.” Thanh Phong đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.

“Đệ thật nóng vội.” Long Phi Ly cười nói.

Đoạn Ngọc Hoàn nghe đến đan thư thiết khoán, sắc mặt đại biến.

Tùy ý liếc mắt nhìn Đoạn Ngọc Hoàn, Long Phi Ly thu ý cười, nói: “Các người đã nghe qua Tiên Nghiên Đài* của Tây hải chưa?”

* Tiên Nghiên Đài là một tên địa danh nhé :D

“Nơi đó không phải chỉ là một truyền thuyết thôi sao?” Đoạn Ngọc Hoàn thất thanh nói.

Từ Hi nói: “Hai vị, Tiên Nghiên Đài quả thật tồn tại. Thanh Phong, ngài cùng Hoàng thượng đều là đồng môn, trên thực tế tổ sư gia của Danh Kiếm sơn trang đến từ Tây hải, mấy trăm năm trước từng là tiểu đồng quét rác ở Tiên Nghiên Đài.

Thanh Phong kinh hãi, một lúc lâu không nói ra lời, còn Đoạn Ngọc Hoàn giật mình nói: “Danh Kiếm sơn trang là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, sư tổ lại là Nhất danh đồng tử*, võ công của Tiên Nghiên Đài …”

*Nhất danh đồng tử là người đồng tử nổi danh nhất ý, còn đồng tử là gì thì các bợn cứ chăm đọc kiếm hiệp là biết :)) thật ra J cũng chả bít, sau khi đc khai sáng thì phát hiện đồng tử là osin của các cụ tiên trong truyền thuyết đó các ty =))

“Dám tru tiên, dám thí thần.” Từ Hi cười khổ, chậm rãi nói, “Trăm năm trước, cùng lúc tổ tiên gia truyền cho thiết khoán đan thư, còn truyền cả khối ngọc này. Chỉ có thiết khoán mà không có ngọc, thiết khoán này không thể phát huy công lực tối ưu.”