Luyện đất Từ Cửu Chiếu đã đạt yêu cầu, thầy Cao cũng không có làm khó dễ, rất nhanh liền kiểm tra trình độ các thao tác khác của cậu. Ông ngạc nhiên phát hiện, Từ Cửu Chiếu đối với qui trình chế tạo đồ gốm rất thông thạo.

Đối với lần này, vì không muốn giấu diếm lãng phí thời gian học tập lần nữa, Từ Cửu Chiếu không thể làm gì khác hơn là giả vờ xấu hổ thừa nhận, trong ngày thường cậu luôn quan sát mọi người, cũng thường tự mình đọc một ít sách vở có liên quan.

Thầy Cao bán tín bán nghi, cứ coi như là vậy đi, nhưng đối với một người từ trước tới giờ chưa có tiếp xúc qua kỹ thuật chế tạo hay nung gốm, mà chỉ làm học trò có 4 tháng mà nói, tiến bộ này cũng quá mức thần tốc rồi.

Từ Cửu Chiếu lại nghiêm nghiêm túc túc kể cho ông tên mấy cuốn sách, đều là sách có liên quan đến chế tạo gốm sứ, thầy Cao lúc này mới xua tan hoài nghi, chỉ có thể quy cho Từ Cửu Chiếu thông minh hiếu học, là một thiên tài.

Từ Cửu Chiếu ngược lại cũng không phải ngốc, phát hiện mình không hiểu từ ngữ hiện đại, cậu liền chạy đến nhà sách tìm hiểu rõ ràng.

Nhờ vào nền công nghiệp gốm sứ ở Trịnh Châu [1] phát triển thịnh vượng, đối với sách vở liên quan đến phương diện này, nhà sách nơi đây còn phong phú hơn so với nhà sách nơi khác.

Từ Cửu Chiếu mấy ngày nay đến nhà sách không còn ngồi xe buýt nữa, trái lại đi bằng xe điện.

Một mặt là để tiết kiệm tiền, mặt khác là tránh chen chúc với nhiều người lạ trên xe.

Giờ cao điểm, nhiều người, nhiều xe, khiến đường luôn bị kẹt, Từ Cửu Chiếu là người cổ đại trước đây chưa từng mất nhiều thời gian trong việc ùn tắc giao thông cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đối với các kỹ thuật truyền thống mà thầy Cao chỉ dạy, Từ Cửu Chiếu giống như là miếng bọt biển hút nước, nhanh chóng tiếp thu kiến thức, tốc độ nhanh đến mức khiến thầy Cao cũng cảm thấy đáng sợ.

Ngay từ đầu thầy Cao đối với thái độ học tập của Từ Cửu Chiếu vô cùng thoả mãn, thậm chí đã động tâm muốn đem Từ Cửu Chiếu thu làm đệ tử nhập môn. Thế nhưng sau khi để cho cậu bắt đầu ở trên phôi gốm động thủ trang trí hoa văn, mới phát giác cậu rất có linh tính và thông minh, ngay cả bản thân ông cũng không bằng được.

Lúc này thầy Cao mới nghĩ lấy bản lãnh của mình dạy cơ bản thì còn được, nếu thật sự làm thầy ngược lại sẽ làm trễ nãi tài năng và thiên phú của cậu. Nhưng nếu phải buông tha đồ đệ này, ông cảm thấy sẽ tiếc hận suốt đời.

Đối với suy nghĩ của thầy Cao, Từ Cửu Chiếu không hề biết.

Theo đối phương học tập một khoảng thời gian, thái độ thầy Cao đối với cậu cũng coi như vừa lòng, nhưng ông lại chậm chạp không thu cậu làm đệ tử. Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu không giải thích được cùng không an lòng.

Ở niên đại cậu sống, không được nhập môn thực sự, người bình thường sẽ không đem tay nghề của mình truyền dạy. Cho dù có thu đồ đệ, sư phụ thậm chí còn phải giữ lại một phần tài nghệ của mình, sợ giáo hội đồ đệ chết đói sư phụ (đại khái là nếu người thầy truyền hết tay nghề của mình có thể bị chính học trò mình cướp mất công việc).

Từ Cửu Chiếu lo lắng, nếu thầy Cao không thu cậu làm đồ đệ thì cũng sẽ không chân chính đem sở học của mình dạy cho cậu.

Vừa tan làm, Từ Cửu Chiếu tốn hơn một giờ chạy đến nhà sách trong nội thành cọ sách (đọc chùa) đến khi đóng cửa mới rời đi.

Ban đầu Từ Cửu Chiếu đã dời đến ở trong xưởng gốm Văn Vận, nhưng vì để đọc sách không mất tiền, cậu mỗi ngày không ngại cực khổ chạy tới chạy lui.

Từ Cửu Chiếu bây giờ vì tiết kiệm tiền có thể nói là đạt tới cảnh giới nhất định luôn rồi.

Từ Cửu Chiếu có một quyển sổ ghi nợ, cậu hiện tại thiếu Ngô Cửu Lợi tổng cộng hai vạn bảy ngàn đồng. Mà cậu hiện tại mỗi tháng có 800 đồng, tính ra phải ba năm mới có thể trả hết nợ. Đó là theo trường hợp cậu không ăn không uống gì cả.

Quần áo của nguyên thân trước kia thành thật mà nói đều rất cũ kỹ, thậm chí còn nhỏ nữa, để tiết kiệm, chỉ cần không phải đồ rách không thể mặc được nữa, Từ Cửu Chiếu một món cũng không có bỏ đi.

Ăn ở xưởng gốm, ngủ ở viện mồ côi, đi đi về về nạp điện cũng đều là dùng điện công, cứ như vậy cậu đem hết toàn lực tiết kiệm tiền, tới bây giờ cũng chỉ để dành được một ngàn rưỡi (bao gồm luôn tiền Ngô Cửu Lợi cho cậu).

Từ Cửu Chiếu cũng sốt ruột, trong khoảng thời gian này mặc dù cậu đã hết sức biểu hiện, nhưng thầy Cao vẫn không có dự định thu nhận cậu. Cậu lúc nào mới có thể chính thức trở thành thợ gốm để được tăng tiền lương a?

Có phải cậu cần nỗ lực thêm chút nữa hay không?

Nhưng bây giờ thầy Cao đã gọi cậu là thiên tài, nếu cố gắng thêm một chút nữa bị người ta xem như yêu quái đem đi hỏa thiêu thì làm sao bây giờ?

Từ Cửu Chiếu cảm thấy rất băn khoăn.

Xe trữ điện cũng không nhiều, để bảo đảm có đầy đủ lượng điện chạy trở về, Từ Cửu Chiếu dự định đẩy xe đi bộ một đoạn. Bởi vì tâm tình trầm trọng, chìm vào trong suy nghĩ của mình, cậu cũng không để tâm chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Thời gian gần đây cậu đi trên đoạn đường này rất nhiều lần, coi như là vừa ngẩn người vừa đi cũng không thành vấn đề. Vì vậy đợi đến khi cậu chú ý tới, đã có hai người chạy vụt qua bên người cậu.

Hiện tại trời đã rất tối, sắp mười giờ rưỡi, trên đường người không nhiều. Thấy hai người liều mạng chạy trốn, mọi người sợ rước họa vào thân, liên tục không ngừng hướng hai bên né tránh, chỉ có mỗi Từ Cửu Chiếu ngây ngốc đi ở ven đường. Từ Cửu Chiếu thấy tình huống này dường như có điểm không đúng, vì vậy nhảy lên xe muốn nhanh chóng rời đi.

“Đứng lại!!!” Một tiếng hét lớn truyền đến sau thân ảnh của hai người nọ, một người cao lớn chạy thật nhanh hướng tới Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu lại, lơ đãng nhìn thấy được khuôn mặt của người này. Nam nhân kia lớn lên mày kiếm mắt sáng, rất là anh tuấn, chỉ là bây giờ mắt hắn lộ ra hàn quang, khuôn mặt tàn khốc. Hắn chạy rất nhanh, trong chớp mắt liền chạy tới bên cạnh Từ Cửu Chiếu.

Phía trước hai người kia đã sớm chạy xa, mất bóng ở ngã rẽ. Tên cao lớn chạy đến bên người Từ Cửu Chiếu, liếc nhìn chiếc xe điện của cậu, đưa tay kéo cậu xuống.

“Cho mượn xe một chút, đang cần gấp!” Tên cao lớn so với Từ Cửu Chiếu cao hơn một cái đầu, tay dài chân dài, khí lực cũng lớn, Từ Cửu Chiếu thình lình bị kéo xuống, bị quay một vòng khiến cậu muốn ngu luôn.

Tên cao lớn từ trong túi áo lấy ra một mảnh giấy nhỏ nhét vào trong tay của cậu: “Tôi sẽ bồi thường cho cậu!”

Vừa dứt lời, tên nam nhân chuyển động tay lái vèo một cái lao ra ngoài, trong chớp mắt liền chạy thật xa.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Từ Cửu Chiếu trong tay cầm mảnh giấy, há hốc mồm nhìn tài sản duy nhất của mình bị đoạt đi.

“Xe của tôi!!” Từ Cửu Chiếu chạy đuổi theo.

Hai người trước phạm vào chuyện gì mà bị truy đuổi, họ không biết. Thế nhưng trước mắt xảy ra một vụ cướp giật, người trốn ở hai bên đường cũng không dám đến gần.

Từ Cửu Chiếu dùng sức chạy theo sau hai nhóm người phía trước, cũng may thân thể này căn bản là dùng được, mới không có hoàn toàn bị bỏ rơi.

Theo hai nhóm người chạy qua vài giao lộ, Từ Cửu Chiếu mệt thở hồng hộc, ngực nóng hừng hực khó chịu, chân cũng bắt đầu phát nặng. Nhưng vì tài sản duy nhất của bản thân, Từ Cửu Chiếu liều mạng tiếp tục đuổi theo.

Chờ đến khi chạy tới một nơi có kết cấu phức tạp, Từ Cửu Chiếu rốt cục chạy hết nổi.

Cậu thả chậm cước bộ, nghĩ chắc không thể tìm được xe rồi.

Một đường đuổi theo khiến Từ Cửu Chiếu ra đầy mồ hôi, khi cậu giơ tay lên lau mới phát giác trong tay mình vẫn còn nắm mảnh giấy nhỏ đó. �

Từ ngọn đèn đường, Từ Cửu Chiếu thấy rõ bên trên có ba hàng chữ: “Bác Cổ Hiên, Tương Hãn.” Hàng thứ ba là một dãy số, đương nhiên người mà đến nay vẫn chưa biết dùng điện thoại di động như Từ Cửu Chiếu sẽ không biết đó là số điện thoại. Cậu chỉ biết đó là các chữ số Ả Rập thôi.

Mảnh giấy làm bằng chất liệu cứng, thiết kế không tệ, thoạt nhìn có một chút phong cách cổ xưa, thế nhưng dù có vẻ đẳng cấp như thế nào đi nữa, mảnh giấy này cũng không phải là tiền a.

Từ Cửu Chiếu đầy bụng oán khí: “Lấy mảnh giấy rách này liền muốn đổi xe của ta? Coi ta là thằng ngốc sao?!”

Rốt cuộc cậu không có ném mảnh giấy đi, mà xem nó như chứng cứ phạm tội, oán hận nhét vào trong túi áo.

Chân mỏi nhừ, không có khí lực, còn đứng ở một nơi chưa từng tới. Từ Cửu Chiếu cảm thấy bi ai trong lòng.

Nội thành có rất nhiều hẻm nhỏ, thậm chí có nơi chỉ có nhà và nhà thôi, nên rất nhanh Từ Cửu Chiếu bị lạc đường.

Vòng tới vòng lui, Từ Cửu Chiếu đột nhiên phát hiện xe điện của mình ở đầu một con hẻm nhỏ!

“Đại Kiện!!” Đúng vậy, chiếc xe điện này ở trong lòng cậu rất có địa vị, thậm chí còn đặt riêng tên thân mật cho nó nữa.

Từ Cửu Chiếu nhãn tình sáng lên, không còn thấy lưng mỏi chân đau nữa, bước mấy bước lớn chạy như bay qua. Đem xe nằm trên mặt đất đỡ lên.

Từ Cửu Chiếu đau lòng nhìn chiếc xe của mình, cái thùng phía sau dùng để đựng đồ vỡ thành nhiều mảnh, bên ngoài xe cũng nứt một khe lớn, tay lái lại càng không hoàn chỉnh, phần tay cầm đã không cánh mà bay, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

“Tên tiểu tặc kia! Đừng để cho ta gặp lại mi!!” Từ Cửu Chiếu giận điên lên.

Hơn mười một giờ, viện mồ côi cũng sắp đóng cửa. Từ Cửu Chiếu nâng đầu xe, đem tay lái đã méo xoay lại, đẩy xe tìm một phương hướng tiếp tục đi, cuối cùng cũng đi ra được đường lớn, tha một vòng rốt cục cũng trở lại con đường cũ. Không dám trì hoãn nữa, Từ Cửu Chiếu nhanh chóng quay trở về viện mồ côi.

Mà cái kẻ cướp xe kia, đang đem hai người chạy trốn ngăn ở một hẻm cụt, đánh hai người mặt mũi bầm dập, nước mắt giàn giụa.

Hai người cuộn tròn trên mặt đất, bi thương cầu xin tha thứ, Tương Hãn đạp một cước, trong miệng châm chọc nói: “Chạy cả một con phố như thế, không phải là rất có khí lực sao? Thế nào giờ lại không được rồi? Đến, đứng lên đánh tiếp. Tao bồi bọn mày.”

Đại gia à, anh coi tụi tui là bao cát sao? Hai người ôm đầu co lại thành một đoàn, chết sống không dám thò đầu ra.

Tương Hãn hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói rằng: “Rốt cuộc là ai kêu bọn mày đến hại tao? Dám lừa gạt trên đầu tao, lá gan thực sự không nhỏ a.”

Một người trong đó bị đòn ôm đầu, buồn bực khó chịu nói: “Anh hai, anh cũng biết làm nghề này thì phải có chút nhãn lực mới được, bị mắc lừa chỉ có thể tự trách anh học nghệ không tinh. Anh xem anh cũng không có bị tổn thất gì, làm gì cứ bám theo chúng tôi không tha chứ.”

“Thật coi tao là người mù sao? Lô hàng đó so với bản gốc không giống nhau. Nếu như giả giống đồ thật, bị lừa tao cũng coi như không may, đương nhiên sẽ không tính trên đầu bọn mày.” Tương Hãn đạp thêm một phát, hù dọa tên vừa lên tiếng run lên, “Nói, rốt cuộc là ai ở sau lưng sai khiến bọn mày?”

Lần này Tương Hãn đến Trịnh Châu để nhận hàng, hoàn toàn là do bên trung gian giới thiệu. Giao dịch thiếu chút nữa là thành công, nếu không phải hắn có tâm nhãn, mấy trăm vạn liền trôi theo dòng nước rồi.

…………………………………………………………………………………………………………………..

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Cửu Chiếu: Bồi thường tiền sửa xe cho tôi!

Tương Hãn: Gọi điện thoại a!

Từ Cửu Chiếu: Điện thoại là cái gì?

Tương Hãn:…

…………………………………………………………………………………………………………………..

[1] Trịnh Châu: trước đây gọi là Dự Châu hay Trung Châu, là một địa cấp thị (thành phố trực thuộc tỉnh) và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.