Lần thứ hai kết thúc, thời gian đã đến đêm khuya, lần này Từ Cửu Chiếu triệt để mệt đến mức ngay cả khí lực để thở cũng không có.

Tuy rằng cả người dinh dính, Từ Cửu Chiếu cũng không đoái hoài, thiêm thiếp muốn lập tức đi ngủ .

Đứng ở bên cạnh nhìn người trên giường và giường đệm mất trật tự như hiện trường hung án, Tương Hãn – thủ phạm tạo thành hết thảy cũng đồng dạng trên người dinh dính.

Hắn vọt trước đi tắm, sau đó đổ đầy nước trong bồn tắm, lại đem Từ Cửu Chiếu đang ngủ ôm vào bồn tắm lớn. Ngay sau đó hắn gọi điện thoại cho bên phục vụ, muốn khăn trải giường và chăn bông mới, còn có một phần bữa ăn khuya cho hai người.

Trong lúc chờ bữa ăn khuya, hắn đi vào giúp Từ Cửu Chiếu đang mơ mơ màng màng cọ rửa sạch sẽ, sau đó nhanh chóng đem quần áo của hai người thu gom lại, để cho phục vụ viên đưa đi giặt.

Ôm Từ Cửu Chiếu đang bọc áo tắm ngồi ở trên mặt nệm mềm mại, Tương Hãn dụ dỗ cậu để cậu bảo trì thanh tỉnh, uống cạn một ly nước muối nhạt, lại đem bữa ăn khuya ăn vào bụng.

Bữa cơm trước đó đã sớm tiêu hao hết trong lúc vận động kịch liệt, lúc này Từ Cửu Chiếu vừa vặn đói bụng.

Nhanh chóng ăn này nọ xong, Từ Cửu Chiếu nghiêng người dựa vào tay ghế, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Tương Hãn dở khóc dở cười, hầu hạ lau khô miệng của cậu, đem Từ Cửu Chiếu bỏ vào ổ chăn sạch sẽ, Tương Hãn mới giải quyết phần của mình.

Mặc dù hắn cũng rất mệt mỏi vì tiêu hao thể lực rất lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà đi ngủ. Bằng không hôm sau thức dậy trong bụng hai người sẽ trống không, cũng không có quần áo sạch để mặc. Đến lúc đó Từ Cửu Chiếu nhất định sẽ có cảm giác phiền chán.

Chuẩn bị thoả đáng xong mỗi một chi tiết, Tương Hãn mới hài lòng ôm cả người Từ Cửu Chiếu đã khô mát đi ngủ.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau Từ Cửu Chiếu không đứng dậy nổi.

Tương Hãn có thể nghĩ chu toàn mọi việc, chính là nghĩ không ra cơ đùi của Từ Cửu Chiếu tựa hồ giống như là bị thương, vừa đứng lên thì liền run rẩy lợi hại. Nếu như chỉ là đau, Cửu Chiếu cũng sẽ không nói ra. Huống chi chuyện mất mặt như vậy, cậu chỉ biết cắn răng nuốt vào lòng, sau đó ngẩng đầu bước đi ra ngoài .

Vấn đề là chân của cậu không phối hợp, cứ run rẩy mềm nhũn ra, không thể dùng lực được, làm cho Từ Cửu Chiếu đen cả mặt.

Tương Hãn nhanh chóng ôm lấy cậu, rồi để khách sạn kêu một chiếc xe, dìu Từ Cửu Chiếu kiên trì muốn tự mình đi không muốn ngồi xe đẩy đi vào thang máy đi xuống lầu ngồi lên xe, trở lại nơi ở của bọn họ.

Đi vào địa bàn của mình, vẫn duy trì trấn định tự nhiên trên mặt lúc này Từ Cửu Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm. Tương Hãn đau lòng đem cậu đưa vào phòng ngủ, để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra ngoài mua rượu thuốc về xoa bóp.

Đem hệ thống sưởi ấm trong phòng ngủ chỉnh đến mức cao nhất, để Từ Cửu Chiếu vươn hai cái đùi ra cho hắn xoa bóp. Tương Hãn ảo não nói rằng: “Đều là anh không tốt.”

Ngày hôm qua tình huống kia vốn rất dễ khiến cho người ta kích động, hơn nữa hắn và Từ Cửu Chiếu vẫn là lần đầu tiên làm được bước cuối cùng, hắn hoàn toàn không có cách nào khống chế được bản thân nên làm hơi quá.

Từ Cửu Chiếu vốn là còn chút mất hứng, nhưng không phải là bởi vì Tương Hãn, mà là cảm thấy cơ thể mình quá mức thiếu hụt rèn luyện, trong thời gian dài chỉ bảo trì một động tác là mở hai chân ra, vậy mà cơ thể cũng chịu không nổi.

Lúc này nhìn Tương Hãn tâm tình sa sút rũ mắt xuống, Từ Cửu Chiếu động động tựa nửa người trên ở đầu giường, đưa tay ra vuốt mặt của hắn.

“Không phải là lỗi của anh.” Từ Cửu Chiếu dừng một chút, hơi lúng túng nói: “Đều là đàn ông sao em lại không hiểu chứ. Đều là do em trong ngày thường không để cho anh thỏa mãn, mới có thể dẫn đến anh vừa có được cơ hội liền mất khống chế.”

Từ khi hai người có tiếp xúc thân thể, Tương Hãn luôn luôn tận tâm tận lực thỏa mãn cậu, Từ Cửu Chiếu đương nhiên cũng có nỗ lực, nhưng mà hôm qua xem ra, chút tiếp xúc kia thực sự không thể khiến cho Tương Hãn thoải mái. Cho nên, Từ Cửu Chiếu nghĩ lại liền hiểu rõ, Tương Hãn chắc là đã kiềm nén hết sức, cũng khó trách lại bùng nổ như vậy.

Thân là một nam nhân có trách nhiệm, không thể thỏa mãn bạn lữ của mình, đây không phải là một việc thất trách bình thường a.

“Em cũng có trách nhiệm, anh cũng không cần thương tâm tự trách.” Từ Cửu Chiếu rõ ràng là không quan tâm tối hôm qua Tương Hãn điên cuồng cỡ nào, nội tâm cậu đều là tình cảm dịu dàng như nước.

Tương Hãn ở bên cạnh âm thầm tự kiểm điểm, sợ Từ Cửu Chiếu sau này sẽ không cho hắn chạm vào nữa, không nghĩ tới Từ Cửu Chiếu liền đem trách nhiệm ôm vào mình, còn an ủi hắn!

Người yêu của hắn mạnh mẽ ôn nhu như vậy, hắn thực sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tương Hãn cảm động vô cùng, vành mắt đều đã ươn ướt. Hắn đưa tay xoa xoa mắt, kết quả nước mắt lại lạch cạch rớt xuống.

“… ” Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn lệ rơi đầy mặt, bất đắc dĩ giải vây: “Nhanh đi tắm đi!”

Bạn đang �

Tương Hãn nhảy dựng lên liền vọt vào toilet, vừa rồi hắn đã lấy rượu thuốc xoa vào trong mắt!

Một lát sau Tương Hãn đỏ mắt cọ lên giường, kề sát vào Từ Cửu Chiếu, tóc hắn vẫn còn ướt, đụng vào mặt của Từ Cửu Chiếu làm cho cậu cảm thấy lành lạnh.

Nội tâm Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ, đây là làm nũng đi, thực sự làm cậu không có biện pháp. Cậu đưa ra cánh tay làm cho Tương Hãn dựa sát vào cậu, Tương Hãn liền hôn nhẹ bờ môi của cậu.

“Sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, em sẽ không để anh thân thiết nữa sao?” Tương Hãn cẩn thận hỏi.

Từ Cửu Chiếu ho nhẹ một tiếng, mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Không, làm sao sẽ chứ?” Tương Hãn mừng rỡ vươn cánh tay ôm hông của cậu, cẩn thận không động đến thắt lưng còn chưa thoải mái của Từ Cửu Chiếu.

Ánh mắt Từ Cửu Chiếu liếc về một bên, lỗ tai đỏ lên nói: “Kỳ thực thỉnh thoảng một lần như đêm qua cũng không tệ.” Cậu xác thực cũng có thoải mái đến mức hồn bay trên trời, đúng là thực tủy biết vị. (ăn rồi mới biết ngon)

Tương Hãn không thể nhịn được, cười toét miệng đến mang tai.

Sau sinh nhật Tương Hãn là ngày cuối tuần, Tương Hãn kiên quyết không đi làm, mà là canh giữ ở bên người Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu vừa thức dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy Tương Hãn ngồi ở trên ghế bên giường, trên tay đang cầm 《 Dạ Sắc Tinh Hà 》 chăm chú cẩn thận làm động tác bảo dưỡng hằng ngày.

Lông mày cậu khẽ nhíu, nhớ tới thứ hai tuần sau huân tước TelaZeni sẽ đúng giờ “đi làm” theo quy định đến nhìn “thiếu nữ” của hắn.

Chỉ bất quá bây giờ bình sứ đã được đưa cho chủ nhân của nó, huân tước tiên sinh nhất định trong lúc làm việc sẽ không nhìn thấy thân ảnh của nó được.

Nghĩ đến huân tước tiên sinh có thể sẽ không bỏ qua, Từ Cửu Chiếu cau mày đem chuyện này nói với Tương Hãn.

Tương Hãn vừa nghe xong thì khiêu mi một cái, hắn cẩn thận hỏi tính cách và thân phận của vị huân tước này, trong đầu liền có tính toán. Sau đó hắn nói cho Từ Cửu Chiếu chớ để ý, hắn sẽ giải quyết.