Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn Ngô Diểu, nói: “Có gì sai lầm ạ? Em cảm thấy rất tốt.”

Kế hoạch của Ngô Diểu là đi theo tuyến trên, mở đường tiêu thụ trong giới quý tộc và quyền thế. Từ Cửu Chiếu nghĩ cái này cũng không sai, bởi vì tác phẩm nghệ thuật kiểu này, người nghèo không chơi nổi .

Ngô Diểu thở dài một hơi: “Đáng lẽ chuyện này cần có thời gian từ từ tích lũy, đến khi lực ảnh hưởng của em lên men mới có thể làm được. Sớm biết vậy anh sẽ để cho em tham gia vài triển lãm nghệ thuật lớn ở Châu Âu tìm giải thưởng. Nhưng cũng may hiện tại cũng không coi là quá muộn, sang năm Pháp có một triển lãm hai năm một lần, đem bình sứ này đi tham gia, hẳn là có thể đạt được thứ bậc tốt.”

Từ Cửu Chiếu cau mày: “Không được, cái bình sứ này em muốn tặng cho người khác, vì cuối cùng tác phẩm tham gia triển lãm cũng phải bán đi. Cái này em không thể đưa đi tham gia triển lãm được.”

Ngô Diểu kinh ngạc nhìn cậu: “Vậy hồi nãy không phải là em viện cớ sao? Mà là có một người thật như vậy?”

Từ Cửu Chiếu buồn bực nhìn hắn: “Thì ra anh căn bản không có tin em sao?”

Ngô Diểu nâng cằm lên, nói: “Không chỉ là anh, ngay cả Phùng Trung Bảo cùng thầy Cao cũng không tin tưởng.”

Dù sao tuổi Từ Cửu Chiếu không lớn lắm, trước đó rời khỏi trấn Phong Diêu một chút động tĩnh cũng không có, mới có nửa năm liền vì bạn gái có thể bỏ qua 50 vạn Euro, cho dù là ai cũng không tin được.

Ba người này chỉ cho rằng Từ Cửu Chiếu mượn cớ, tuy rằng bọn họ không rõ vì sao Từ Cửu Chiếu kiên trì không chịu bán đi cái bình sứ này.

Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ: “Là thật ạ.”

Ngô Diểu nở nụ cười: “Em thật đúng là tình thánh, đây chính là 50 vạn Euro đó. Không nghĩ tới em vậy mà một chút cũng không do dự.” Hắn dùng cánh tay đụng đụng Từ Cửu Chiếu: “Lúc nào thì quen nhau thế? Tên gọi là gì? Đẹp không?”

Từ Cửu Chiếu do dự một chút, vẫn nói ra: “Là Tương Hãn.”

Ngô Diểu phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ tới Tương Hãn là ai. Khóe miệng hắn nhếch lên, dùng tay chống cằm, hồi lâu mới lên tiếng: “Lúc đó không nhìn ra hai người còn có loại khả năng này.”

Ngô Diểu ở Pháp rất nhiều năm, đối với loại chuyện này đã sớm thấy nhưng không thể trách.

Hắn dường như nhớ tới cái gì nở nụ cười: “Trách không được khi đó anh nói chuyện với em, tên đó tìm đủ loại cớ đem em kêu đi, thật đúng là đủ bảo vệ a.”

Lỗ tai Từ Cửu Chiếu nóng lên, ánh mắt không được tự nhiên nhìn qua nơi khác.

Ngô Diểu sau khi cười xong nghiêm mặt nói rằng: “Nhưng mà chuyện này em tạm thời đừng cho thầy biết, chờ thêm một vài năm nữa rồi hãy nói.”

Từ Cửu Chiếu ừ một tiếng, cậu cũng định như vậy, cậu muốn đợi đến khi bản thân lớn hơn chút nữa, thoạt nhìn có thể đảm đương chuyện sau này, sẽ nói với thầy.

Ngô Diểu cũng không phải nghĩ như vậy, hắn là nghĩ Từ Cửu Chiếu bây giờ còn trẻ tuổi, chuyện tình cảm ai có thể nói chính xác được, nếu như không đến mấy năm hai người liền phân ra, hà tất hiện tại phải khiến cho thầy biết chuyện vô ích mà phiền lòng một hồi.

Hắn lại nhìn Từ Cửu Chiếu càng ngày càng nẩy nở lộ ra mặt mũi anh tuấn. Tương lai Từ Cửu Chiếu phải đối mặt với đủ loại mê hoặc, với tuổi tác này mà nói có thể kiên trì thắt cổ ở trên một thân cây bao lâu chứ?

Ngô Diểu nghiền ngẫm cười cười, Từ Cửu Chiếu là tiểu sư đệ của hắn, mà Tương Hãn cùng hắn không có giao tình gì, hắn tự nhiên là nghiêng về tiểu sư đệ.

Ngô Diểu suy nghĩ, Từ Cửu Chiếu thoạt nhìn không giống như là người đồng tính, chắc là Tương Hãn theo đuổi cậu. Cho nên nói, đứa nhỏ này tính hướng không nhất định không phải là nam giới thì không được, đến khi Từ Cửu Chiếu chừng hai mươi tuổi, ba mươi tuổi muốn làm cha, hai người này ngày sau thật đúng là khó nói chắc.

Từ Cửu Chiếu cũng không biết Ngô Diểu đối với tình cảm hai người không coi trọng. Chỉ tiếc Ngô Diểu không phải là con giun trong bụng Từ Cửu Chiếu, không biết trong thân thể trẻ tuổi tinh thần phấn chấn này là một nam nhân hơn ba mươi tuổi. Cũng không biết chuyện Từ Cửu Chiếu đã từng trải qua dẫn đến cậu không có dự định kết hôn sinh con.

Từ Cửu Chiếu hỏi hắn: “Ngô sư huynh, anh nghĩ sinh nhật người khác, em cần phải tặng quà gì cho thỏa đáng?”

Ngô Diểu khiêu mi: “Nam hay nữ?”

Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng rũ mắt xuống: “Là A Hãn, tháng này là sinh nhật anh ấy.”

Ngô Diểu nháy mắt mấy cái: “… Bình sứ đó không phải là quà sinh nhật đưa cho tên đó sao?”

Từ Cửu Chiếu: “Không phải, cái bình trước đây tặng anh ấy không cẩn thận bị người làm vỡ, anh ấy rất thương tâm. Cái này là thay thế món đó.”

Ngô Diểu biểu tình phức tạp, nửa ngày không nói chuyện, Từ Cửu Chiếu kỳ quái giương mắt nhìn hắn.

Ngô Diểu hít một hơi: “Hiện tại anh có chút hâm mộ cái tên kia, quả thực là người thắng nhân sinh mà!” Gặp được người yêu như Từ Cửu Chiếu, tên tiểu tử thúi này vận khí cũng thật tốt quá!

Từ Cửu Chiếu không hiểu “người thắng nhân sinh” là có ý gì, chỉ là dùng ánh mắt không hiểu nhìn Ngô Diểu.

Ngô Diểu nhìn ánh mắt thuần khiết của cậu, nhịn không được xoa xoa đầu cậu.

Một lát sau, Từ Cửu Chiếu lại hỏi một lần nữa, Ngô Diểu mới mở miệng nói rằng: “Nếu như là tặng cho Tương Hãn thì phải hợp với tuổi tác và thân phận của hắn, cà- vạt, khuy măng sét (là một cặp cúc trang trí thay cho cúc áo), đồng hồ đeo tay, dây thắt lưng, kẹp cà-vạt, kính mát, bóp, bật lửa – bất quá anh nhớ được hình như tên đó không hút thuốc lá, ngoài ra có thể tặng nước hoa nam, những thứ này đều là lựa chọn tốt. Đương nhiên, hắn còn là người yêu của em nên cũng không giới hạn phạm vi lựa chọn, ví dụ như nhẫn tình nhân, dây chuyền, móc chìa khóa, quần áo tình nhân ….”

Từ Cửu Chiếu nghiêm túc mà trịnh trọng tự hỏi nên tặng cái gì, đối với chuyện lựa chọn này, cậu thấy rất phiền toái .

Tuy rằng cậu đã đưa thẻ ngân hàng, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không thiếu tiền xài.

Một mặt là bởi vì Tương Hãn luôn luôn để trong ngăn kéo phòng ngủ một nghìn đồng tiền mặt, để cho cậu xài, xài hết hắn lại thêm vào. Đây coi như là tiền tiêu vặt. Mặt khác Tương Hãn mở cho cậu một cái thẻ tín dụng, nói cho cậu biết cứ thoải mái cà thẻ, không có hạn mức tối đa (đương nhiên cậu không rõ đây là ý gì ). Theo cậu hiểu, thẻ này sẽ cho cậu ứng trước tiền, cậu chỉ cần tiêu số tiền bọn họ để bên trong, đến kì Tương Hãn sẽ làm thủ tục thanh toán những gì mà cậu đã chi dùng.

Từ Cửu Chiếu đến bây giờ cũng chỉ dùng tiền trong ngăn kéo, chưa dùng qua thẻ tín dụng Tương Hãn cho cậu. Cậu sờ sờ, mua quà tặng hẳn là phải sử dụng cái thẻ màu vàng đen này đi?

Cậu bên này đang suy nghĩ, bên kia Ngô Diểu nổi tâm đùa dai, mập mờ nói rằng: “Bất quá anh nghĩ em tự đem mình cột nơ gấm lên đưa cho hắn, có lẽ hắn sẽ càng cao hứng hơn đó. Đây là quà tặng tốt nhất mà nam nhân nào cũng muốn lúc sinh nhật.”

Quà tặng tốt nhất? Ánh mắt Từ Cửu Chiếu sáng lên. Đây đối với người đang có lựa chọn khó khăn như Từ Cửu Chiếu mà nói đơn giản là một đề nghị tốt nhất.

Cách sinh nhật Tương Hãn mấy ngày, Từ Cửu Chiếu nghiêm túc tìm hiểu cách thức tổ chức. Tương Hãn cực kì bận rộn, ngay cả sinh nhật của mình cũng quên mất. Mỗi ngày trở lại nơi ở, chỉ kịp cùng Từ Cửu Chiếu hôn nhẹ vài cái liền mệt mỏi nằm xuống ngủ, làm cho Từ Cửu Chiếu không có cơ hội đem tân tác giao cho hắn, làm cho hắn vui vẻ một chút.

Thẳng đến ngày 22 tháng 11, Từ Cửu Chiếu đi đón hắn kết thúc tăng ca sớm, hai người ngồi ở nhà hàng cao nhất Trịnh Châu vừa thưởng thức cảnh đêm vừa dùng cơm, đột nhiên có một người đẩy bánh sinh nhật qua đây, lúc này Tương Hãn mới ngạc nhiên nhớ tới ngày hôm nay chính là sinh nhật của hắn.

Người phục vụ đem bánh ga-tô để lên bàn, đốt nến.

Từ Cửu Chiếu nói với Tương Hãn đang cảm động không thôi: “Sinh nhật vui vẻ, A Hãn.”

Hầu kết Tương Hãn không ngừng chuyển động, miễn cưỡng không để cho mình nghẹn ngào: “Cảm ơn, Cửu Chiếu. Đây là sinh nhật tốt nhất mà anh từng trải qua.”

Từ Cửu Chiếu cười một tiếng, nói: “Quà sinh nhật chờ một hồi mới có thể đưa cho anh.”

Tương Hãn thổi nến, ánh mắt chớp động nhìn Từ Cửu Chiếu: “Anh rất chờ mong.”

Ăn cơm tối xong tính tiền đi ra ngoài, nữ thu ngân từ bên dưới lấy ra một cái hộp được bao bọc kĩ càng.

“Tiên sinh, đây là đồ của ngài.”

Từ Cửu Chiếu đưa tay lấy: “Cảm ơn.”

Tương Hãn tò mò nhìn cái hộp: “Đây là quà của anh sao?” Nói xong hắn dự định mở ra.

Từ Cửu Chiếu đưa cho hắn, nói: “Lát nữa hãy xem, chúng ta tới phòng khách sạn đã.”

Tương Hãn nhất thời quên mở hộp ra, hắn kinh ngạc nói: “Em còn đặt phòng nữa sao?”

Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Ừ, em đọc ở trong sách đó.” Từ Cửu Chiếu thành thật nói, đem tất cả những gì xem được đều nói qua.

Tương Hãn không thể nhịn được, dùng sức ôm lấy cậu. Rước lấy ánh mắt kinh ngạc của nữ phục vụ sau quầy.

Từ Cửu Chiếu bị nhìn đỏ mặt, đẩy tay của Tương Hãn ra đi về phía thang máy. Thế nhưng Tương Hãn quả thực giống như dính vào trên người của cậu, làm mọi người xung quanh có thể cảm giác được giữa hai người này không bình thường.

Đến khi tới phòng khách sạn, Tương Hãn không kịp chờ đợi liền ôm lấy Từ Cửu Chiếu hôn lên.

Hai người đã có một đoạn thời gian không có hảo hảo thân mật, nhất thời hai bên đều say sưa môi răng với nhau quên hết tất cả.

Đến khi tay của Tương Hãn bắt đầu cởi quần áo Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu mới phản ứng được cậu còn chưa có đeo nơ.

“Chờ chút – ” Môi Từ Cửu Chiếu trơn bóng, thở hồng hộc nói rằng: “Quà tặng.”

Tương Hãn đè lại Từ Cửu Chiếu đang giãy dụa không ngớt, trong miệng hàm hồ nói rằng: “Chờ lát nữa anh sẽ xem.”

Từ Cửu Chiếu né tránh môi Tương Hãn, kiên trì nói rằng: “Không được!”

Tương Hãn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông cậu ra, cúi người nhặt cái hộp rơi trên mặt đất.

Hắn cho rằng đây chính là quà sinh nhật của hắn. Tương Hãn mang cái hộp đi vào trong phòng, hắn đem đặt ở trên cái bàn tròn. Vừa mở ra nhìn, chỉ thấy một cái bình sứ cực kỳ xinh đẹp lẳng lặng nằm trong đó, Tương Hãn lập tức liền yêu thích.

Giọng nói hắn mang theo vui vẻ: “Em khi nào thì làm xong vậy, thực sự là quá đẹp!”

Hắn cẩn thận đem bình sứ lấy ra, xúc cảm dưới tay rất ấm áp, dưới ánh đèn chiếu xuống bình sứ càng trong sáng mỹ lệ như ngọc thạch.

“Quá đẹp.” Tương Hãn thở dài thỏa mãn, hắn cũng không quay đầu lại, nhìn chăm chăm bình sứ trước mắt: “Em đặt tên cho nó chưa? Gọi nó là《 Dạ Sắc Tinh Hà 》 có được không?”

“Đương nhiên có thể.” Phía sau vang lên thanh âm của Từ Cửu Chiếu, cậu từ từ đi lại gần hắn, “Anh thích không? Đây là thay thế 《 Bão Hà 》 bể nát kia.”

“Rất thích!” Tương Hãn quay đầu lại, thấy Từ Cửu Chiếu thoáng cái sửng sốt.

Trên cánh tay Từ Cửu Chiếu cột một sợi dây ruybăng được thắt thành hình con bướm, cậu không được tự nhiên kéo kéo dây ruybăng đang buông xuống: “Em không có tìm được dây bằng gấm.”

Tương Hãn nhất thời miệng khô lưỡi đắng, hắn đem bình sứ nhét vào trong hộp, ngay cả nắp cũng không kịp đậy lại liền nhào qua đứng ở trước mặt Từ Cửu Chiếu.

“Em là muốn cho anh thêm bao nhiêu kinh hỉ đây?” Tương Hãn nhìn chằm chằm Từ Cửu Chiếu, lẩm bẩm nhẹ giọng hỏi.

Từ Cửu Chiếu cải chính nói: “Cái bình sứ kia không phải là quà sinh nhật đâu, chỉ vì trước đó anh vẫn luôn bận rộn, em tìm không được thời gian đưa cho anh.”

Ánh mắt của Tương Hãn càng ngày càng sáng, hắn đưa tay cầm hai tay của Từ Cửu Chiếu: “Nói như vậy, em mới là quà sinh nhật của anh?”

Biểu tình trên mặt Tương Hãn Từ Cửu Chiếu nhìn có chút không hiểu lắm, cậu không quá chắc chắn nói: “Em nghe theo đề nghị của Ngô sư huynh, anh ấy nói đây là quà tặng tốt nhất đối với nam nhân.”

Tương Hãn câu dẫn khóe môi: “Đây đúng là quà tặng tốt nhất.”

Sau đó hắn chợt ôm lấy Từ Cửu Chiếu, nhào lên giường.

Hai người đều bị độ đàn hồi của tấm nệm làm nảy lên một chút, toàn thân Tương Hãn đặt ở trên người của Từ Cửu Chiếu, làm cho cậu không thở nổi.

Tương Hãn đem dây ruybăng cởi ra, trong miệng nói: “Cái này thắt ở đây, không thể thắt ở chỗ này.”

Từ Cửu Chiếu khẽ thở phì phò, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tương Hãn đang lôi kéo dây ruybăng chuyển qua cổ của cậu, ở hầu kết cậu quấn một vòng.

Nhìn trên cổ Từ Cửu Chiếu đeo ruybăng thắt nơ con bướm, hai cái tay không phản kháng đặt ở hai bên, dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, dã tính kiềm chế trong lòng của Tương Hãn nhất thời dâng lên không thể khống chế được nữa.