Sáng sớm cuối tuần cho rằng ngày hôm nay cháu trai có thể trở về, Tương Vệ Quốc vốn có tâm tình cũng không tệ lắm. Bởi vì cháu trai mình cũng có sự nghiệp riêng, nên rất bận bịu, chạy giữa hai đầu còn phải bay tới bay lui, cùng ông già này ở cùng một chỗ thì có nhiều bất tiện. Vì vậy Tương Hãn ở bên ngoài, Tương Vệ Quốc một câu dư thừa cũng chưa nói.

Kết quả tâm tình tốt còn không duy trì được bao lâu, liền bị Tương Bình Khang tìm tới cửa phá hỏng.

Lúc đầu Tương Vệ Quốc không có dự định để Tương Bình Khang vào cửa, thế nhưng một nam nhân trưởng thành lại lăn lộn ngoài cửa kêu gào khóc lóc om sòm, khiến cái mặt già của Tương Vệ Quốc đều mất hết thể diện.

Bởi vì nơi này là khu nhà mang tính chất bảo tồn, không chỉ là có nhà ở, thậm chí còn người tới tham quan du ngoạn, nghĩ đến đây Tương Vệ Quốc không thể không cho Tương Bình Khang đi vào.

Tương Bình Khang lần này tới, không phải là vì cái gì khác, chính là vì tiền. Trước đây còn dùng tình cảm che che giấu giấu, chủ yếu là tính toán vào di sản, lúc này thì ngay cả che giấu cũng không muốn, trực tiếp đòi tiền.

Tương Bình Khang còn rất lẽ thẳng khí hùng, hắn không chút khách khí hướng về phía Tương Vệ Quốc ồn ào: “Bạch ngọc Quan Thế Âm kia ông cũng biết là cố ý làm cũ đi, tôi bên này bị lừa ông cũng không nhắc nhở tôi!”

Tương Bình Khang đã đến tình trạng không có lối thoát. Trước đó hắn vay tiền khắp nơi, công ty tác phẩm nghệ thuật mới miễn cưỡng kiên trì một đoạn thời gian, đến bây giờ hắn phải đối mặt với việc ngân hàng đòi nợ, cũng không có bất kỳ người nào đồng ý cho hắn mượn tiền nữa.

Cháu trai Chung Đào vì dốc hết sức bảo toàn công ty bất động sản nên cũng không giúp, thế chấp, cầm cố tài chính cũng không được, càng là họa vô đơn chí.

Tương Bình Khang thật sự sợ nghèo.

Khi Tương Vệ Quốc gặp chuyện không may, Tương Bình Kiến đã lớn, đã có năng lực phân biệt thị phi, hơn nữa có thể điều chỉnh tâm lý chênh lệch để thích ứng với cuộc sống bấy giờ. Mà Tương Bình Khang bị vợ trước mang đi lại không giống như vậy, trước đó cuộc sống không thể nói là cẩm y ngọc thực, nhưng cũng là không lo ăn mặc. Cho tới bây giờ cũng không có bị nếm một chút nghèo, ăn một chút khổ nào. Thế nhưng bị mẹ mang về ông bà, cả ngày ăn không đủ no, làm cho một tiểu tử choai choai như hắn bị chỉnh thảm.

Trưởng thành trải qua như vậy nên Tương Bình Khang đối với tiền tài đặc biệt coi trọng. Thật vất vả mới được vinh hoa phú quý, hắn không muốn lại một lần nữa từ đám mây rơi xuống vũng bùn.

Khi hắn nghe qua đựơc lời phê bình của Tương Vệ Quốc về bạch ngọc Quan Thế Âm, thật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, mưu toan từ Tương Vệ Quốc đào một khoản tiền.

Tính cách Tương Vệ Quốc còn cực đoan hơn Tương Hãn, loại càn quấy như Tương Bình Khang căn bản cũng không có thể cho hắn được như ý.

Cứng rắn không được Tương Bình Khang liền nhanh chóng mềm xuống, hắn quỳ xuống đất khóc cầu: “Công ty của con chỉ cần một khoản tiền là có thể vượt qua. Người nhẫn tâm nhìn con trai của mình vất vả nghèo khổ sao?”

Tương Vệ Quốc liền nhẫn tâm: “Không có bản lãnh để có cuộc sống sung sướng, vậy thì cứ sống nghèo khổ đi, không chết người được.”

Tương Vệ Quốc cảm thấy chỉ cần còn sống thì đó là việc tốt hơn bất cứ điều gì, chịu chút khổ là cái gì chứ, hơn nữa bây giờ chịu khổ, sau này mới có bản lãnh được.

Tương Bình Khang thấy Tương Vệ Quốc quyết tâm mặc kệ hắn, nhất thời liền chửi rủa ông, cái gì khó nghe đều nói ra, hoàn toàn xé rách da mặt.

Tương Vệ Quốc bị chọc tức, trực tiếp cho người đem Tương Bình Khang đuổi ra ngoài, hắn ở bên ngoài lại tiếp tục mắng to, ông liền trực tiếp kêu cảnh sát đem hắn “khuyên nhủ” đi.

Lúc Tương Hãn tới, cuộc nháo kịch này vừa mới kết thúc được một lát, Tương Vệ Quốc vẫn còn đang giận dữ.

Tương Hãn nghe xong sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt. Đối với việc dùng bạch ngọc Quan Thế Âm hãm hại Tương Bình Khang hắn cũng không hối hận, thế nhưng sự tình phát triển đến nước này cũng là ngoài ý muốn, đương nhiên nếu như Tương Bình Khang không đến quấy rầy Tương lão gia tử, Tương Hãn có thể sẽ thoải mái hơn.

Nói cho cùng Tương Bình Khang cũng là tự làm tự chịu, hoàn toàn là vì ham bước quá xa, kết quả là bị té nhào, còn là cái loại té mà trở mình không được.

Từ Cửu Chiếu cũng không biết Tương Hãn lén làm việc này, cậu ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh, nhẹ giọng khuyên giải an ủi lão gia tử.

Tương Vệ Quốc nhìn thấy hai người đến kỳ thực đã không còn tức giận, Từ Cửu Chiếu khuyên một hồi ông cũng liền hoàn toàn thuận khí.

“Cửu Chiếu a, cháu ở bên này thế nào? Một mình cháu ở bên này, ta đã đáp ứng thầy cháu phải chiếu ứng cháu nhiều hơn. Bất quá ta già rồi, có chuyện gì thì cứ tìm A Hãn, nó sẽ chăm sóc cháu.” Tương Vệ Quốc ân cần nói.

Từ Cửu Chiếu không dám nói Tương Hãn rất săn sóc cậu, thậm chí săn sóc luôn cả chuyện lên giường. Cậu không thể làm gì khác hơn là xấu hổ hàm hồ nói rằng: “A Hãn ca giúp cháu rất nhiều.”

Từ Cửu Chiếu cũng không thường kêu “A Hãn ca”, thỉnh thoảng gọi một lần quả thực giống như trêu chọc khiến nội tâm Tương Hãn xôn xao, hắn không được tự nhiên xê dịch thân thể ở trên ghế sa lon, miễn cho thất thố tại chỗ.

Hắn nhịn không được dùng ánh mắt lửa nóng nhìn Từ Cửu Chiếu, lại bị Từ Cửu Chiếu khẩn trương sợ lộ tẩy trừng mắt một cái.

Tương Vệ Quốc dường như không có chú ý tới hai người bọn họ mày qua mắt lại, chỉ nói là: “Đây là chuyện nên làm.”

Tương Hãn nhịn không được nói rằng: “Gia gia yên tâm, hiện tại Cửu Chiếu đang ở bên kia với cháu, cách chỗ làm việc chỉ có 20 phút.”

Từ Cửu Chiếu không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, lập tức cứng người lại.

Tương Vệ Quốc cũng rất vui mừng nói rằng: “Rất tốt a, ta cùng lão Trâu có nhiều năm giao tình. Hai đứa chung sống tốt với nhau, chúng ta đều vui vẻ.”

“Ha ha.” Từ Cửu Chiếu cười khan một tiếng, Tương Hãn lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn cũng biết trực tiếp nói như vậy căn bản cũng không khiến cho ông hoài nghi cái gì. Chuyện hai người ở chung, đã vượt quá bình thường rồi.

“Anh táo bạo như thế, vạn nhất khiến gia gia anh biết, sao ông có thể chịu được?!” Lên lầu, Từ Cửu Chiếu cứ như thường lệ ở phòng cho khách, Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói Tương Hãn.

Tương Hãn cọ qua dán tại trên người cậu, ngẹo đầu chạm bờ môi của cậu, không yên lòng nói rằng: “Càng thẳng thắn càng an tâm hơn, gia gia anh sẽ không suy nghĩ gì. Em yên tâm, anh có chừng mực mà.”

Từ Cửu Chiếu tức giận nói: “Anh có cái gì đúng mực chứ?” Cậu đẩy Tương Hãn ra, “Ở bên này vậy mà một chút chú ý cũng không có.”

Thấy cậu giận thật, Tương Hãn mới quy quy củ củ thu tay chân lại, nịnh hót nói rằng: “Người giúp việc bên này rất có phép tắc, chúng ta ở trong phòng làm cái gì sẽ không ai phát hiện đâu.”

Từ Cửu Chiếu vặn lông mày ngồi ở mép giường: “Vậy anh có nghĩ tới sự tình về sau phải làm sao không? Trái lại em khá tốt, một người một mình. Thế nhưng tuổi anh cũng không còn nhỏ, một ngày nào đó gia gia anh sẽ ép anh kết hôn phải không?”

Tương Hãn ngồi xuống bên người của cậu, thanh âm nhu hòa nói: “Em yên tâm, gia gia anh đối với anh tốt vô cùng, nếu anh nói tạm thời không muốn kết hôn, chắc là sẽ không ép anh.” Trong lòng Từ Cửu Chiếu cũng rất bất an, Tương Hãn ôm chặt cậu, thấp giọng nói rằng: “Anh sẽ tranh thủ giải quyết, sẽ không cho bất luận bên nào bị thương tổn đâu, đừng lo lắng.”

Từ Cửu Chiếu buồn buồn ừ một tiếng.

Trong khoảng thời gian này, Từ Cửu Chiếu đã từ từ điều chỉnh phương thức ở chung với Tương Hãn, không còn chuyên quyền độc đoán, có chuyện gì đều tự mình gánh nữa, mà là càng tin tưởng Tương Hãn nhiều hơn, coi hắn trở thành một đối tượng có thể dựa vào, mà không phải một người nhất định phải dựa vào cậu.

Việc này đối với Từ Cửu Chiếu có một chút khó khăn, thế nhưng cậu tin tưởng cậu có thể tìm được một phương thức sinh hoạt thật tốt với Tương Hãn.

Buổi trưa cơm nước xong, Tương lão gia tử liền đi ngủ, sau khi thức dậy ba người ngồi ở trong phòng khách uống trà.

“Gia gia, qua một thời gian ngắn cháu và Cửu Chiếu phải về trấn Phong Diêu một chuyến.” Tương Hãn đặt chén trà xuống.

Tương Vệ Quốc hiểu rõ nói: “Là vì chuyện thu mua xưởng gốm sứ sao.”

Trước đây Tương Hãn có cùng Tương Vệ Quốc câu thông qua, nhưng thay đổi phương án đầu tư cũng chưa có nói qua với lão gia tử, trong tương lai ở trong tay của mình phải nắm giữ rất nhiều thứ, hắn vẫn phải cùng ông nói một chút.

Tương Hãn dạ một tiếng: “Cháu cùng Cửu Chiếu đã thương lượng qua, ông cũng biết trong tay em ấy nắm giữ một ít phối phương để nhập cổ phần, đến lúc đó sẽ tạo thành một hội đồng cổ đông ba người. Khi tài chính Văn Vận thích hợp sẽ tiến hành cải tổ, thành lập một công ty. Đến lúc đó cháu sẽ giữ chức chủ tịch, rồi thuê một vị tổng tài làm quản lí chuyên nghiệp.

Tương Vệ Quốc cười nói: “Coi kìa, sạp thì không lớn, gánh hát thì không nhỏ. Còn chủ tịch, tổng tài, có người nhiều như vậy cho mấy đứa quản sao?”

Tương Hãn nói thật: “Ông cũng chớ xem thường nó nhỏ, dựa vào các loại điều kiện hiện nay cháu tin tưởng rất nhanh cái công ty này sẽ phát triển trở thành khổng lồ. Thay vì đến lúc đó lại phân công quản lý, không bằng ngay từ đầu liền phân ra.”

Tương Vệ Quốc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tự tin là chuyện tốt, thế nhưng cũng không nên biến thành tự phụ. Biết không?”

Tương Hãn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Tương Hãn vốn là bề bộn nhiều việc, hơn nữa hắn lại muốn đích thân lo liệu chuyện Văn Vận, thì lại càng bận rộn hơn. Mỗi lần tăng ca đều đến khuya, hắn còn nhất định phải chạy về nghỉ ngơi, rất nhanh thì gầy đi.

Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu đau lòng không thôi, cậu liền nói Tương Hãn buổi tối không cần trở về, trực tiếp ở trong phòng nhỏ chỗ làm việc nghỉ ngơi là được rồi. Tương Hãn không thấy được cậu thì ủy khuất cực kỳ, Từ Cửu Chiếu không thể làm gì khác hơn là thay đổi chủ ý, biến thành chạng vạng cậu liền mang theo cơm tối mà đầu bếp đã làm tốt, đi công ty bồi Tương Hãn.

Rồi sáng sớm hôm sau lái xe đi phòng làm việc, dù sao thời gian của cậu cũng rất thoải mái.

Mấy người cùng nhau tăng ca chỉ có thể ăn cơm hộp, duy chỉ có ông chủ là được ăn cơm tình yêu, làm sao không khiến cho người khác hâm mộ đố kị chứ.

Trợ thủ đắc lực của Tương Hãn – Lưu Duệ – là người thứ nhất dẫn đầu tạo phản, rơi vào đường cùng, Tương Hãn không thể làm gì khác hơn là mua cơm cho bọn họ, mới dẹp được loạn kêu ca.

“Không phải là mua từ bên ngoài biến thành được chọn món ăn sao, giá tiền cũng giống nhau, có cái gì tốt mà tị nạnh chứ.” Tương Hãn bĩu môi lầm bầm nói.

Lưu Duệ đang cầm hộp cơm, nói: “Chủ động khác nhau với bị động a. Cậu phải biết thoả mãn đi! Dễ dàng như vậy liền đuổi được bọn họ rồi!”

Tương Hãn giận dữ nói rằng: “Thường ngày tớ cho cậu có thiếu gì đâu? Sao cậu lại dẫn đầu quấy rối như thế chứ?”

Lưu Duệ liếc hắn một cái: “Tớ đây là giải quyết tốt hậu quả cho cậu đấy, những người này đều phải tăng ca, nhiều nhất là một tháng chưa được sờ tới vợ hay người yêu rồi. Cửu Chiếu đưa cơm cho cậu thì không thành vấn đề, lưu người qua đêm cũng được, thế nhưng cậu có cần phải lộ ra sắc mặt dâm dục đã được ăn no đủ như vậy không hả? Cậu đã kéo đầy đủ cừu hận, lại đâm vào nhân tâm của người khác, cẩn thận bọn họ lấy dao nhỏ thọt cậu đó.”

Từ Cửu Chiếu ngồi ở một bên bị Lưu Duệ nói trắng trợn như thế liền mặt đỏ tới mang tai, hận không thể che mặt mà chạy đi.

“Lưu Duệ.” Tương Hãn cũng lúng túng.

Lưu Duệ mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Vậy cậu muốn cho người khác theo cậu học tập sao? Đem lão bà, lão công của mình tới công ty à?”

Tương Hãn đầu hàng, nói: “Bắt đầu từ ngày mai nghỉ luân phiên đi.”

Lưu Duệ hài lòng, tay bưng hộp cơm, hai bước lao ra ngoài, tuyên bố cái tin tức tốt này.

Từ Cửu Chiếu dáng vẻ hối hận nói rằng: “Em không nên tới đưa cơm cho anh a.” Xấu mặt trước công chúng, còn bị người trêu chọc, chuyện này so với trước đây căn bản là không cách nào tưởng tượng nổi.

Tương Hãn ném chén cơm trong tay, nhào qua ôm lấy chân Từ Cửu Chiếu: “Đừng a, như vậy anh liền không sống nổi, chỉ cần nhớ em là anh muốn chết rồi.”

Từ Cửu Chiếu không có cách nào chống đỡ được với người da mặt dày như Tương Hãn, hai người ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ.

Lưu Duệ đi tới, vẻ mặt làm như ‘không phát hiện ra gì’ nói rằng: “A Hãn, ông bác nóng nảy kia của cậu tới kìa.” �

Tương Hãn đang từ động tác quỳ khoa trương như trong hí kịch liền làm động tác định đứng dậy, mặt lạnh ngồi chồm hỗm nói: “Không gặp.”

Chỉ tiếc tiếng ‘không gặp’ nói ra quá chậm, Tương Bình Khang không kịp đợi thông báo từ Lưu Duệ liền chen lấn tiến đến.

Tương Hãn đứng lên, vẻ mặt sương lạnh nhìn chằm chằm Tương Bình Khang.