Trên triển đài, bốn sáp bình được đặt song song cùng một chỗ. Có người có kiến thức và hiểu biết về đồ cổ Trung Quốc liền thấp giọng giải thích một phen với người bên cạnh đang có nghi vấn.

Mọi người xem xét cẩn thận bốn bức sáp bình oánh bạch ngọc nhuận thoạt nhìn hoàn toàn chính là bạch ngọc cao cấp này. Nhưng mà Ngô Diểu nói đây là tác phẩm của đào nghệ sư, như vậy đây hẳn là làm bằng sứ, mà không phải là ngọc thạch chân chính.

Bọn họ cũng phải thừa nhận rằng, cảm xúc mà tác phẩm này mang đến rất ảo diệu, điêu khắc bên trên cũng đủ tinh xảo tinh tế, hình ảnh tinh mỹ, kết cấu tràn ngập cảm giác mới mẻ. Là một tác phẩm gốm sứ rất tốt.

Có lẽ bởi vì trước đó có kỳ vọng rất cao, mặc dù bốn bản điêu khắc có màu sắc trắng thuần xuất sắc, nhưng lại khiến trong lòng bọn họ hơi thất vọng, cảm thấy Ngô Diểu có phần nói quá sự thật.

Ngô Diểu quan sát biểu tình của mọi người, còn không chờ bọn họ đưa ra lời bình hoặc là ý kiến gì, hắn liền nói: “Kế tiếp mới là bắt đầu, nghìn vạn lần đừng chớp mắt a.”

Hắn đưa tay vỗ một cái, trợ lý liền tắt đèn của triển thính đi, nhất thời tối đen không thấy được năm ngón tay, khiến cho mọi người một trận kinh hô.

Mà lúc này, một cái đèn riêng biệt được Ngô Diểu mở lên. Trong bóng tối xuất hiện duy nhất một nguồn sáng, mọi người không tự chủ được nhìn về nguồn ánh sáng này.

Nhưng mà đập vào mắt là cảnh tượng làm cho bọn họ trợn mắt hốc mồm.

Bốn tấm sáp bình nguyên bản là trắng thuần liền biến thành một màn hình, hàng loạt hình ảnh dần dần xuất hiện ở trên mặt!

Xa xa là núi tuyết bị hòa tan tạo thành dòng suối róc rách chậm rãi hội tụ từ từ biến thành một dòng sông lao vun vút. Con sông uốn lượn băng qua đồng bằng, một con tuần lộc khoẻ mạnh đang uống nước ở bờ sông, lại bị người thợ săn cầm cung tiễn và chó săn dọa sợ chạy mất. Con sông không ngừng chảy xuôi hướng về phương xa, từ từ cảnh sắc xung quanh bắt đầu thay đổi, sương sớm buổi sáng, ánh bình minh, mưa gió, sương tuyết lần lượt hiện ra.

Dấu vết của nền văn minh thay thế cho thiên nhiên nguyên thủy, chăn thả nông canh, nhà gỗ điền viên bị thay thế bằng các tòa nhà nhỏ tinh tế. Sau đó là bắt đầu quá trình diễn biến hiện đại hoá, dần dần xuất hiện các tòa nhà cao chọc trời. Mà sông Xen yên ả bên cạnh lại hiện ra một lần nữa, một vầng trăng sáng hạ xuống, tháp Eiffel tràn ngập thần bí mỹ lệ hiện ra, khắp bầu trời sao và ánh đèn mặt đất làm nổi bật cảnh đêm Paris huy hoàng.

Người quản lí viện bảo tàng Timothy·Garnert đặc biệt xúc động, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Con sông vẫn liên tục chảy không phải là đại biểu cho thời gian sao, nó từ thời xa xưa chảy xuôi đến bây giờ, cũng không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại. Mà con người đã trải qua thời ăn lông uống máu (chỉ cuộc sống của nguời thượng cổ, chưa biết vặt lông nấu nướng) dần phát triển trở thành nền văn minh rực rỡ sống động như bây giờ.

Bốn bức sáp bình nho nhỏ này, vậy mà dùng hình ảnh thể hiện lại lịch sử phát triển vĩ đại tráng lệ của nhân loại.

Đây chính là một bộ sử thi.

Một tác phẩm sử thi đủ vào cấp bậc danh lưu thiên cổ!

Đèn điện ngừng chuyển động, ánh sáng từ từ yếu đi, đèn ở giữa triển thính từng chút từng chút sáng lên.

Mọi người từ trong kỳ cảnh rung động như trong mộng mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được đều huyên náo ngạc nhiên, trong miệng liên tiếp nói “Không thể tưởng tượng nổi”, ” Kỳ tích”.

Mà Kiều Mã Tư càng vô cùng hối hận, ban nãy hắn vậy mà quên bấm nút chụp, hoàn toàn ngu ngốc đứng nhìn a.

Hắn có thể yêu cầu làm lại một lần nữa không? Hắn bảo đảm nhất định sẽ không quên ấn nút đâu!

Đây là một triễn lãm thử cực kỳ thành công, mặc dù không gian không lớn, người tham dự cũng không nhiều lắm. Nhưng mà người tham gia đều có phân lượng mười phần, mỗi một người đối với《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 đều tán thưởng không ngớt, nhất trí cho rằng đây là trân bảo trăm năm khó gặp.

Lúc này một nhà bình luận nghệ thuật trứ danh lưu loát viết một bài bình luận mấy nghìn chữ, đăng trên blog cá nhân của mình.

Rất nhanh bài viết này liền được người tham gia triễn lãm thử đăng lại trên mạng xã hội, bởi vì tác phẩm kia thần bí mà mờ ảo, tinh mỹ tuyệt luân, thật giống như đang miêu tả thần tích vậy, lập tức dẫn tới sự hiếu kỳ của mọi người.

Ngay khi mọi người đang hiếu kỳ là thật hay giả, ngày hôm sau trên trang đầu của《Thời Báo Paris》liền đưa tin về tác phẩm thần kỳ này, mấy tấm ảnh biến hóa cùng cảnh tượng đồ án chứng minh đây không phải là do suy tưởng ra.

Điều này làm cho mọi người càng thêm điên cuồng. Cùng ngày có mấy nhà truyền thông cỡ lớn cũng đăng lại tin này.

Trận bão táp này vừa mới bắt đầu, phòng triển lãm mà Ngô Diểu thuê nghênh đón mọi người tò mò vây xem. Nhưng vì điều kiện an ninh có giới hạn, cũng không phải người người đều có thể đi vào tham quan. Chỉ có các danh nhân giới nghệ thuật hoặc là trong xã hội danh lưu, nếu không nữa thì chính là truyền thông, người phê bình mới có thể đi vào.

Điều này khiến cho dân chúng bình thường bất mãn.

Nhưng mà Ngô Diểu liền có lời giải thích: “Đây chỉ là triễn lãm thử của chúng tôi, triển lãm thật sự sẽ bắt đầu vào tháng 9 ở triển lãm quốc tế song niên Pháp, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến xem.”

Tuy rằng phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng mà có thời điểm xác định, dù sao cũng trấn an được những người có lòng hiếu kỳ.

Nhưng mà cái tin tức này lại kích thích thần kinh một ít người.

Từ trên internet tới báo giấy xuất hiện vài tiếng nói phản đối lại, không tán thưởng tác phẩm này.

Trên đó nói rằng: “Tác phẩm này mặc dù xuất sắc, tôi cũng thừa nhận nó quả thực có thể gọi là tác phẩm sử thi. Nhưng mà cũng không đủ tư cách đi tham gia triển lãm quốc tế song niên, cũng không có khả năng đoạt giải chút nào. Lần này chủ đề là 《Cảm tính: Cuộc sống bây giờ của tôi》, nhưng《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》lại không phù hợp với chủ đề chút nào. Tôi không thấy nó có điểm nào biểu lộ được chủ đề này cả.”

Đây là do phái Lạc Đề nói, luận điệu này vừa ra, lập tức đưa tới một đám người phụ họa. Những người này ở trên internet nói tới nói lui, nói nếu như giám khảo bởi vì tác phẩm này đang có danh khí liền đem giải nhất trao cho nó, bọn họ liền hoài nghi tính công chính và chuyên nghiệp của những người này.

Còn có một luận điệu khác lại nói: “Tác phẩm này không có một chút tính nghệ thuật nào cả, bất quá chỉ là huyễn kỹ (khoe khoang tài nghệ). Người kia (Từ Cửu Chiếu) chỉ là lợi dụng nguyên lý thay đổi hình thể của nghệ thuật thị giác hiện đại chắp vá vào mới được tác phẩm như vậy. Không cần phải là loại đồ sứ này, bất kỳ người nào tốt nghiệp chuyên ngành nghệ thuật thị giác đều có thể làm ra tác phẩm như vậy, thậm chí so với tác giả còn tốt hơn nhiều. Tác phẩm này lại vô cùng lạnh nhạt, không nhận ra đươc chút cảm tính nào, cùng lắm chỉ giống như phim phóng sự chán ngắt thôi.”

Luận điệu trên là của phái Huyễn Kỹ, loại lý luận này vừa đưa ra, nhất thời dẫn tới náo động. Nếu như trước đó phái Lạc Đề nói ra chỉ có chút tính chợ búa, thì cái này hoàn toàn chính là cả vú lấp miệng em.

Nhưng mà người này lại không quan tâm liền đưa ra cái gọi là “bằng chứng”. Có thể thấy được vị này đối với nghiên cứu hình thành lý luận rất thấu triệt, là chuyên gia về phương diện này, hắn từng bước phân tích Từ Cửu Chiếu làm như thế nào để tạo ra hiệu quả thị giác. Thậm chí còn phát ngôn bừa bãi: Những gì tôi nói không sai chút nào, nếu như không tin có thể đi quét ba chiều!

Nếu không phải là hắn có luận điệu phản đối Từ Cửu Chiếu, Ngô Diểu còn muốn cảm ơn hắn đã phổ cập nguyên lý khoa học cho mọi người.

Có đại bộ phận dân chúng không hiểu, cũng có một bộ phận thực sự căn cứ vào lý luận này hiểu được kết cấu bên trong tác phẩm. Thậm chí còn có một đài truyền hình Pháp thực hiện truyền hình trực tiếp, rất nhận được sự chú ý, thu được rating không thấp.

Tiết mục này tiết lộ tính thần bí của《Bóng Tố Và Ánh Sáng》, làm cho tính hiếu kì của dân chúng đối với tác phẩm giảm đi không ít.

Ngô Diểu cảm thấy tình thế không đúng, lập tức tiếp nhận phỏng vấn của một nhà đài truyền hình.

Vị phái Huyễn Kỹ kia tuy rằng giải thích thành lý luận, thế nhưng hắn chỉ nói đúng một phần. Lại cắt câu lấy nghĩa khiến người khác cho rằng không có gì nghiêm trọng, Ngô Diểu sẽ không để cho mọi người hiểu lầm làm giảm kỳ vọng đối với tác phẩm như vậy.

Hắn nhận phỏng vấn TV là nhằm vào phản bác của phái Huyễn Kỹ, triệt để phân tích chỗ ảo diệu của tác phẩm.

Bao gồm tính chất hiếm thấy của đất liêu Ma Thương thổ hoàng kim không mua được, rồi từng lớp được làm mỏng như cánh ve, dung hợp với nhau đốt thành chỉnh thể chỉ có 7 li, còn có kỹ thuật tạo ra hình ảnh không sai một phân.

“Có lẽ trên lý thuyết không phức tạp như thế, cũng không có thần bí như vậy. Thế nhưng loại kỳ tích này trước không có người thì sau cũng sẽ không có người có thể tái hiện lại được.” Ngô Diểu mặc tây trang giày da, nghiêm trang nói: “Ma Thương thổ đã tuyệt tích nên không thể tái hiện lại, đồng thời nếu không phải là đại sư nghệ thuật Từ Cửu Chiếu thì cũng không thể tái hiện được!”

Sau khi tiết mục phát hình đã gây tiếng vang không nhỏ, có lẽ tìm ra lời giải sẽ thiếu đi một chút cảm giác thần bí. Thế nhưng biết trình tự 100% có lẽ chỉ có thể làm được 99%, nhưng mà chính vì khiếm khuyết 1% này nên không thể tái hiện được, trái lại mọi người càng thêm khâm phục và kính nể.

Từ Cửu Chiếu và Ma Thương thổ cộng lại chính là tạo thành 1% kỳ tích đó!

Lý Tùng Nham xen lẫn trong đám người, ở tầm nhìn mờ tối nhìn quang ảnh biến hóa bên trên, trong mắt tràn đầy oán hận.

Từ Cửu Chiếu đoạt đi Ma Thương thổ của hắn còn chưa đủ sao, giờ lại muốn đoạt luôn giải nhất của triển lãm song niên Pháp? Dựa vào cái gì?

Ma Thương thổ vốn phải là của hắn, nếu như hắn thu được loại đất liêu này cũng có thể sáng tạo ra tác phẩm giống như vậy!

Năm nay phòng trưng bày muốn mở rộng phát triển trong vòng một năm, hắn là người quan trọng nhất, hết lần này tới lần khác lại nhô ra một《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》.

Hiện nay Từ Cửu Chiếu đã khiến Châu Âu nóng lên, danh tiếng của hắn hoàn toàn bị che mất.

Lý Tùng Nham nắm tay thật chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn nhìn biểu diễn quang ảnh kết thúc, một lần nữa ánh đèn chiếu rọi xuống bốn tấm sáp bình, lộ ra một nụ cười lạnh.

Đây là cơ hội quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn!

Hắn biết, nếu như kế hoạch lấy hắn làm trung tâm mở rộng nghệ thuật gia Châu Á lần này một khi thất bại, hắn sẽ giống như một vật phẩm không còn hữu dụng bị ông chủ không chút nào lưu tình vứt bỏ đi.

Lý Tùng Nham cũng biết đối với danh tiếng Từ Cửu Chiếu đang đi lên và việc cậu tham gia triển lãm song niên khiến không ít nghệ thuật gia và phòng trưng bày đều âm thầm kiêng kỵ Từ Cửu Chiếu đang nóng như lửa này.

Bọn họ không thể trơ mắt nhìn thế cục càng ngày càng hướng về phía có lợi cho Từ Cửu Chiếu. Đưa ra ý kiến ngược lại, tìm lông bớt vết, đâm chọt kích động, tất cả đều do bọn họ âm thầm khơi mào. Đương nhiên bên trong cũng có một số người không có quan hệ cũng tham dự, đơn giản chỉ vì lòng ghen tỵ phát tác nên trộn lẫn trong đó thôi. Lý Tùng Nham đồng dạng cũng bị đố kị gặm nhắm nội tâm, chỉ bất quá hắn cảm thấy tát nước dơ, khơi mào mắng chửi và tạo dư luận tiêu cực còn chưa đủ!

Mấy ngày nay sóng ngầm trên báo chí và internet vây quanh 《Bóng Tố Và Ánh Sáng》cuộn trào mãnh liệt. Ngô Diểu hiển nhiên có thể cảm thụ được trong đó không thích hợp, ngoại trừ gia tăng quan hệ xã hội để truyền thông ra sức đưa tin về Từ Cửu Chiếu và tác phẩm ra, cũng thuê một đội giúp đánh nhau trên mạng.

Hai bên đánh đến bất diệc nhạc hồ.

Trái lại triển lãm Pháp rất thích ý vì thấy triển lãm còn chưa có bắt đầu mà độ nóng đã được tăng cao đến như vậy.

Người ủng hộ Từ Cửu Chiếu kỳ thực cũng không ít như Ngô Diểu tưởng tượng, ngoại trừ người tận mắt thấy tứ điều bình ra, còn có TelaZeni và các fans khác. Trong đó bao gồm cả người bình luận chuyên mục《Bình Luận Gốm Sứ 》Chloe. Bertie của Anh quốc và người sưu tầm nổi tiếng Warren · Harrison.

Hai người này trên cơ bản chính là quân chủ lực của phái phản bác, từ ngữ dùng rất ưu nhã văn minh, chỉ có điều cắt đau chết người.

Trong một bài viết của Chloe có đoạn như sau: “Khi tôi lần đầu tiên thấy tác phẩm của Từ là ở trong một yến hội. Đó là một bình sứ, toàn thân ưu mỹ, tựa như ảo mộng. Cho tới bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng hoa sen chập chờn dưới bầu trời sao, tư thái của nó ưu mỹ đến mức giống như một vị thiếu nữ thanh lệ đứng ven sông. Bằng hữu của tôi rất trực tiếp xưng ‘Nó’ thành ‘Nàng’.”

“Màu sắc an tĩnh, đường cong ôn nhu mà tinh tế, không khỏi biểu hiện tình cảm của người sáng tác, thể hiện một thế giới nội tâm bình thản xinh đẹp. Nó giống như là thiếu nữ đang chờ mong tình yêu, khả ái làm cho người khác yêu thương, không khỏi nghĩ muốn ôm nàng vào ngực. Đó là một tác phẩm kiệt xuất, chỉ cần liếc nhìn sẽ dâng lên tình cảm ngọt ngào!”

“Cho nên, tôi không thể tin được lại có người cho rằng tác phẩm của Từ là do chắp vá đi ra. Lần này tôi cũng may mắn được thấy tận mắt tân tác của Từ, rất rõ ràng《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》 nhẵn nhụi tinh xảo, phong cách đặc sắc thanh u lịch sự tao nhã. Tôi có thể từ tác phẩm cảm thụ được tình cảm mà tác giả muốn truyền đạt cho cho người xem: Buổi tối lúc ngắm nhìn sông Xen, hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ đều lắng xuống biến hóa thành vui sướng. Mà những người nói nó chán ngắt buồn tẻ, tôi rất lấy làm lo lắng đề nghị người đó nên đi xem bác sĩ tâm lý. Bởi vì thật tiếc khi người đó đối với việc tiếp thu tình cảm có vấn đề.”

Còn Warren ở trên trang xã hội của mình không chút khách khí viết: “Nếu như 《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》cũng không đủ để biểu đạt chủ đề《Cảm tính: Cuộc sống bây giờ của tôi》, như vậy tôi còn không biết có cái gì có thể biểu đạt cuộc sống bây giờ của chúng ta. Lẽ nào cuộc sống bây giờ của chúng ta không phải là từ xã hội nguyên thuỷ tiến hóa đến nền khoa học tiện lợi sao?”

“Tác phẩm không chỉ là biểu hiện một năm bốn mùa, ngày lên đêm xuống, còn biểu hiện đời sống tinh thần của người hiện đại, thể hiện tình cảm nhân văn. Tôi cũng muốn hỏi phái Lạc Đề một chút, có cần tôi phải giúp họ thêm dấu ngắt câu trên tên gọi thành – 《Bóng Tối Và Ánh Sáng, Thế Giới!》 thì mới có thể hiểu được và đối đãi đúng mực với tác phẩm này không?!”

Hai người kia vừa đứng ra bác bỏ luận điệu của đối phương, hai phái trên liền có chút không chịu nổi. Bọn họ không có bao nhiêu luận chứng, chỉ có thể yếu ớt xào ráng lại nội dung, rất nhanh mọi người cũng không cảm thấy hứng thú đối với bọn họ nữa.

Phái Huyễn Kỹ rất nhanh mai danh ẩn tích, mà phái Lạc Đề tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ, chỉ bất quá diện tích trên báo càng ngày càng nhỏ.

Ngô Diểu thấy thế thở phào nhẹ nhõm, trận loạn chiến này cuối cùng cũng đi qua. Hắn không dám trì hoãn nữa, sợ phức tạp lại đến, vội vàng đem tứ điều bình gửi tới ban tổ chức.

Ban tổ chức đã chờ rất lâu, nên thuận lợi báo danh ký thỏa thuận, đem tứ điều bình tiếp nhận. Bọn họ đã chuẩn bị xong triển vị có thiết kế đặc biệt, ánh đèn có thể biến hóa sáng tối, cũng cài đặt một cái đèn riêng biệt, có thể giúp hiện ra quang ảnh của tác phẩm thần kỳ này.

Song phương nói chuyện với nhau rất vui vẻ, triển lãm song niên đang mong muốn trong buổi họp sẽ có tác phẩm xuất chúng như vậy hấp dẫn chú ý của mọi người, mà Ngô Diểu cũng cần bậc thang này giúp cho nghệ thuật gia mình phụ trách có danh khí lớn hơn.

Bởi vì tin tức bị trì trệ và trong nước ít quan tâm đến thị trường nghệ thuật nước ngoài, tác phẩm của Từ Cửu Chiếu ở Châu Âu nhấc lên sóng gió không có ảnh hưởng đến quốc nội chút nào.

Chỉ có điều loại an tĩnh này không bao lâu liền bị một đoạn phóng sự ngắn phát trên toàn thế giới phá vỡ, càng làm cho bên Châu Âu vừa bắt đầu hạ nhiệt lại giống như tăng thêm củi đốt.

Mặc dù có người sống sót, nhưng mà điều tra tai nạn máy bay vẫn tiếp tục. Nhưng bởi vì có nhân chứng, tiến độ điều tra tiến hành càng thêm nhanh.

Nước Úc làm một đoạn phóng sự ngắn về những người còn sống, trong đó không riêng gì phỏng vấn hành khách nước Úc, đồng dạng cũng bao gồm cả hành khách Trung Quốc .

Tiếp viên hàng không duy nhất còn sống sót Mel. Connor đang nhận phỏng vấn không chút do dự nói: “Nếu như không có Tương Hãn thì tất cả chúng tôi cũng không có khả năng được cứu.”

Mà Eden·Hobbs là nói: “Mặc dù tôi có thể tìm được thức ăn đủ để duy trì sinh mạng, nhưng không có nước uống lại là một vấn đề lớn. Cuối cùng là do Tương Hãn nghĩ ra biện pháp giải quyết.”

Những hành khách khác cũng ít nhiều đều nói đến hai điểm này, điều này làm cho phóng sự không khỏi đem chủ đề hướng về Tương Hãn.

Mọi người đều hiếu kỳ, Tương Hãn là ai? Hắn làm cái gì mà cứu vớt được những người này? Đến thời điểm bây giờ, lý lịch của Tương Hãn được mọi người trên toàn thế giới chú ý.

Hắn là sinh viên hệ tài chính, đang kinh doanh công ty gốm sứ.

Màn hình chuyển qua hải đảo – nơi mà những người này đã sinh tồn 19 ngày trên đó, phóng viên và quay phim nỗ lực quay lại cảnh tượng sinh hoạt của người sống sót lúc đó.

Bọn họ đi tới nơi trú ngụ tạm thời của những người may mắn còn sống sót, ở đây vẫn còn vết tích tàn dư của lửa trại, bên cạnh còn có nồi với chảo đất.

Nữ phóng viên cầm lấy từng cái hướng về màn hình: “Đây là một cái xẻng, hoàn toàn làm bằng đất. Tôi nghĩ bọn họ chính là dùng những công cụ này để nấu cơm. Bên này còn có đĩa, nhánh cây làm thành đũa và nĩa.”

Nữ phóng viên đi vào đường nhỏ, đi tới trước sơn động: “Trước khi phỏng vấn, mỗi một người sống sót đều không hề ngoại lệ lấy ra dụng cụ sinh tồn ở trên đảo cho chúng tôi xem. Có khi là đĩa, có khi là chén, cũng có người giữ một ly nước. Tôi không thể không nói đây là cuộc sống phiêu bạt thư thích nhất mà tôi từng biết, đồ dùng cơ bản hàng ngày bọn họ đều có. Coi như là không có, ngay trong bọn họ cũng có người có thể chế tạo ra.”

Nữ phóng viên chỉ vào sơn động bị hòn đá che lại: “Có người nói Tương Hãn chính là ở trong sơn động này đốt tạo đồ gốm, mà thuyền khảo sát cũng thấy khói từ nơi này bay ra. Để chúng tôi nhìn xem, bên trong còn có gì hay không…”

Một hồi màn hình lướt qua đoạn đẩy hòn đá chặn ra, nữ phóng viên cau mũi nói: “Mùi ở đây tựa hồ còn chưa tan hết. A – tôi đang nhìn thấy gì đây? Đây là một cái bồn, một cái bồn vuông lớn vô cùng!”

Nữ phóng viên ngạc nhiên đi quanh cái bồn vuông một vòng, quay phim cũng cố ý cho một đoạn đặc tả.

“Nhìn cái bồn lớn như vậy, tôi chỉ có một ý nghĩ. Không sai, đây chính là một cái bồn tắm!” Nữ phóng viên thán phục nói: “Tôi nghĩ tôi biết vì sao mọi người đều nhắc tới sự đóng góp của Tương Hãn. Anh ấy không chỉ là trong lúc nguy cấp giải khai thang trượt để cho bọn họ có vật bám vào, mà ở nơi đảo nhỏ không có gì lại cung cấp trợ giúp lớn nhất.”

Phóng sự tiếp tục, lúc hỏi trong bọn họ ngoại trừ Tương Hãn ra thì họ còn ấn tượng sâu đậm với ai thì mọi người không khỏi đồng thanh nói: “Từ Cửu Chiếu!” Bởi vì Tương Hãn có một vị người yêu là đào nghệ sư, nên hắn mới có thể hiểu rõ, phát huy tác dụng cực lớn của đồ gốm và nâng cao chất lượng cuộc sống cho bọn họ.

Khi Tương Hãn nhận phỏng vấn, hắn rất thản nhiên nói: “Kỳ thực kỹ thuật của tôi thua em ấy rất nhiều. Lúc đó chỉ là theo Cửu Chiếu học chơi, căn bản chỉ là một trò chơi. Mà tôi có thể biết rõ kiến thức về đất sét như vậy, chỉ bởi vì tôi đang kinh doanh một công ty đồ sứ cao cấp.”

Bởi vì Tương Hãn yêu cầu, liên quan đến quan hệ yêu đương của hai người đều bị cắt đi, dù sao Trâu lão bên kia còn không biết quan hệ của hai người, vẫn đang chờ Tương lão gia tử tự mình đi nói.

Lúc phát hình phóng sự này, Tương Hãn và công ty đồ sứ Văn Vận triệt để nổi danh trên toàn thế giới. Nhất là Văn Vận, người hiếu kỳ gọi điện thoại tới tìm hiểu sản phẩm nối liền không dứt.

Còn đối với phóng sự đề cập đến Từ Cửu Chiếu mà nói, đây bất quá chỉ là một tin tức bên lề, một giai thoại thú vị. Nhưng cũng giúp mọi người biết thêm về Từ Cửu Chiếu, khiến cho mọi người càng kì vọng cao hơn đối với tác phẩm của cậu.

“Anh đây là thuận tiện tuyên truyền cho Văn Vận sao?” Từ Cửu Chiếu cười hỏi.

“Đương nhiên, đây là quảng cáo miễn phí, anh không nắm chặt cơ hội không phải là ngốc tử sao.” Tương Hãn lại gần trên mặt cậu hôn một cái.

Một đống chuyện rốt cuộc cũng xử lý xong, hai người có thể đơn độc ngây ngô một đoạn thời gian trong thế giới hai người.

Khi Tương Hãn bận rộn xử lý sự vụ Văn Vận, Từ Cửu Chiếu nhín chút thời gian đem đơn đặt hàng Bỉ hoàn thành. Còn dư lại sẽ chờ phía Bỉ sang đây tự mình nghiệm thu sau đó mang đi, việc này Từ Cửu Chiếu không quản, tất cả đều giao cho Ngô Diểu.

Cho nên khi bọn họ hoàn thành công tác, hai người cùng nhau trở lại Thượng Hải, dự định thư thư phục phục nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Từ Cửu Chiếu hơi quay đầu, ngậm môi Tương Hãn nhẹ nhàng cắn, tay đang trộn salad của Tương Hãn không thể tiếp tục làm được nữa, hắn lôi mấy tờ khăn giấy trong phòng bếp lau khô tay, ôm eo của Từ Cửu Chiếu, đem người đè ép trên quầy bếp, tham nhập miệng của cậu thật sâu, hút lấy đầu lưỡi của cậu không tha.

Trong khoảng thời gian này, Tương Hãn cảm thấy Từ Cửu Chiếu thay đổi một ít, cậu dành nhiều thời gian đến làm bạn với hắn hơn, mà không phải là đem tinh lực chủ yếu đặt ở phòng làm việc.

Tương Hãn đối với lần này rất kinh hỉ, đồng thời rõ ràng cảm giác được tâm hồn của Từ Cửu Chiếu hoàn toàn buông lỏng đối với hắn. Cậu thay đổi rất nhiều, nụ cười cũng thay đổi, tâm tình càng cởi mở hơn. Loại nặng nề trước đây có thể mơ hồ cảm giác được trên người cậu đã hoàn toàn biến mất.

Bạn đang �

Tương Hãn không biết nguyên nhân, lại suy đoán có thể là vì lần này gặp tai nạn máy bay, hai người thiếu chút nữa xa nhau mãi mãi.

Tương Hãn rất có cảm giác nhân họa đắc phúc, trước đây hai người cùng một chỗ, giống như các cạnh của hai nửa vòng tròn, mặc dù hợp lại được thành hình nhưng vẫn có một khoảng cách rất nhỏ. Mà bây giờ các góc cạnh đều thay đổi, cuộc sống như là nước sữa hoà nhau.

Trước đó Tương Hãn cho rằng khi cùng nhau ở Pháp là hưởng tuần trăng mật, nhưng mà mấy ngày nay mới thật sự là hưởng tuần trăng mật.

Bọn họ luôn luôn làm bạn bên nhau bất kỳ thời khắc nào, động một chút là hôn môi, hôn môi xong liền thăng cấp, không tự chủ được thì lăn đến lên giường.

Giống như là hiện tại, Tương Hãn đem cả người Từ Cửu Chiếu đặt ở trên quầy bếp, mở y phục chôn ở ngực của cậu, tay giở hạnh kiểm xấu bắt đầu xoa vuốt.

Nếu như là lúc trước, Từ Cửu Chiếu đã sớm đem hắn chụp qua một bên, căn bản cũng không khả năng thuận theo phối hợp giống như bây giờ. Tương Hãn rất hưởng thụ cuộc sống như thế, quả thực ước gì cuộc sống này có thể thiên trường địa cửu.

“Chờ một chút, khóa cửa đã.” Hai má Từ Cửu Chiếu khô nóng.

Bọn họ cơ hồ đều đem mỗi một chỗ trong nhà làm qua một lần, từ phòng vệ sinh, phòng để quần áo, thư phòng, phòng trưng bày, phòng tiêu khiển….

Cũng may mỗi lần đều do Tương Hãn tự mình thu thập giải quyết tốt hậu quả, bằng không nếu để cho Tôn quản gia dọn dẹp, Từ Cửu Chiếu thật sự xấu hổ không dám gặp người.

“Ừ, được ~” Tương Hãn lưu luyến không rời hung hăng hôn hai cái, mới nâng thân lên, dự định khóa cửa phòng bếp.

Nhưng mà vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: “Từ tiên sinh có điện thoại, là điện khẩn của Ngô Diểu tiên sinh. Hắn nói có chuyện rất trọng yếu, nói vô luận hai vị tiên sinh hiện tại đang làm gì, cũng nhất định phải lập tức nghe cú điện thoại này.”

Tôn thúc cũng thật khó khăn a. Ông nhìn ra được, hai vị chủ nhân đang ngọt ngào gắn bó như keo, ông không muốn làm kì đà cản mũi đâu. Thế nhưng trong điện thoại, Ngô Diểu thực sự rất gấp.