Tương gia bên kia rất nhanh liền chạy tới, ngoại trừ Tương đại bá ra còn có tiểu nhi tử Tương Phong.

“Chuyện lớn như thế, mấy đứa làm sao có thể giấu diếm lâu như vậy chứ?!” Tương Bình Kiến cực kì tức giận.

Lưu Duệ tỉnh táo nói: “Bác trai, người đừng nóng giận. Tụi cháu giấu diếm chuyện này cũng là bởi vì sự việc quá lớn, cũng không muốn để cho Tương lão bị dày vò. Cũng là muốn xác định A Hãn sinh tử ra sao rồi mới nói cho Tương lão gia tử. Dù sao lão gia tử là người thân nhất của A Hãn, cháu sợ ông biết, nên mới giấu diếm tới bây giờ.”

Tương Vệ Quốc chính là tử huyệt của Tương Bình Kiến, vừa nhắc tới ông, Tương Bình Kiến có tức giận đi nữa cũng liền biến mất như quả bóng xì hơi.

Tương Bình Kiến trầm mặc một hồi: “Mấy đứa suy tính rất chu toàn, thế nhưng cũng không thể một chút tin tức cũng không nói cho những trưởng bối được. Bằng không cháu trai gặp chuyện không may, chúng ta là người Tương gia nhưng lại không có ai ra mặt, không phải là để cho người ta chê cười sao.”

Lưu Duệ duệ vẫn bình tĩnh nói: “Bác Tương, vào thời điểm này, sẽ không có ai cố tình chê cười gì cả. Mỗi người tới đây đều chỉ quan tâm chuyện nhà mình thôi.”

Tương Bình Kiến không còn cách nào khác, ông bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa nói đều có lí cả. Nhưng tổ chức hậu sự vẫn là thân thích đứng ra mới thích hợp, bằng không mấy đứa chỉ là bạn bè với nhau, A Hãn ra đi cũng không vẻ vang.”

Lưu Duệ giật mình, cảm thấy may mắn hết sức vì Từ Cửu Chiếu không có ở đây, bằng không sẽ rất thương tâm đi. Hắn nói: “Trước mắt vẫn chưa có xác định A Hãn gặp nạn hay không, cho nên tụi cháu chưa có tính tới bước này.”

Tương Bình Kiến nói: “Hy vọng dĩ nhiên là phải có. Thế nhưng cháu cũng hiểu, đã bảy ngày xảy ra chuyện rồi, nhưng chỉ mới phát hiện vật trôi. Hoặc chỉ là một ít rương hành lý, mảnh nhỏ máy,….., đừng nói là người sống sót, ngay cả di thể cũng tìm không được.”

Thần sắc Lưu Duệ buồn bã, nói: “Tổ chuyên gia nói bởi vì cùng ngày gặp chuyện không may lại có khí hậu tồi tệ, hơn nữa sóng lớn liên tiếp, thi thể rất có thể là bị sóng cuốn đi. Hơn nữa nếu như chìm xuống, rất có khả năng bị dòng chảy ngầm đẩy ra xa, muốn tìm được thì càng khó khăn hơn.”

Trong lòng Lưu Duệ cho tới bây giờ cũng không dám nói với Từ Cửu Chiếu, hắn nghĩ có thể đem toàn bộ di thể Tương Hãn tìm trở về đầy đủ cũng không phải là việc dễ dàng.

Tương Bình Kiến cùng Lưu Duệ nặng nề lặng im, một lát sau Tương Bình Kiến sâu đậm thở dài một tiếng, bi thương nói: “Sao lại gặp phải chuyện này kia chứ, A Hãn còn trẻ như vậy, trời là ghen tỵ người tài a! Đến bây giờ bác đều không thể tin được đây là thật, luôn cảm thấy giống như nằm mơ.”

Nội tâm Lưu Duệ đắng chát, nói như vậy cũng đúng. Bọn họ vẫn luôn có cảm giác nằm mơ, gặp phải đột biến trở tay không kịp có cảm giác rất không chân thật. Mà Từ Cửu Chiếu lại như lâm vào ác mộng, cả người đều tiều tụy.

Thế nhưng đây hết thảy chỉ có thể nói là thiên ý trêu người.

Ngày đó Tương Hãn gọi điện cho hắn, vì tranh thủ thời gian trở về, nên đã nói trước hành trình.

Về sau từ công ty hàng không bên kia lấy được tin tức, vốn là không có vé máy bay thế nhưng bởi vì thời tiết không tốt, máy bay có thể đến trễ nên có hành khách trả lại vé, Tương Hãn lại cố ý lấy vé bổ sung đó.

Sau đó máy bay cất cánh như thường lệ, cuối cùng đang bay đến đến hải vực Indonesia đột nhiên thời tiết biến hóa, lúc này mới xảy ra chuyện.

Đến khi hắn từ chỗ Ngô Diểu biết Tương Hãn trở về gấp như vậy là vì muốn nhìn tân tác của Từ Cửu Chiếu. Lưu Duệ không khỏi oán giận Tương Hãn, gấp như vậy sao?! Chờ hai ngày nữa thì có sao đâu chứ!

Cho tới bây giờ hắn đều biết Tương Hãn là một người có tính cách đặc biệt, vì tình yêu có thể bùng cháy dữ dội như vậy, nếu không phải do tính cách đó thì sao sẽ làm cho mạng của mình mất luôn kia chứ.

Thế nhưng, điều này có thể trách ai? Chỉ có thể nói đều là do số phận!

Vì không muốn Từ Cửu Chiếu thống khổ hơn, Lưu Duệ bàn bạc với Ngô Diểu, không cho ai nói chuyện này với Từ Cửu Chiếu.

Lưu Duệ nói: “Như vậy làm người đại diện, bác phải phí tâm rồi.”

Tương Bình Kiến xua tay nói: “Ai, đây là cháu trai bác, cái gì phí tâm trung tâm chứ. Mấy ngày nay các cháu cũng cực khổ rồi, cháu xem sắc mặt khó coi thế kia, đều có vành mắt cả. Cái này giao cho bác và tiểu tử nhà bác, những thân quyến khác lập tức sẽ tới đây. Mấy đứa trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Lưu Duệ sửng sốt, suy nghĩ vừa chuyển, vội vàng nói: “Bác còn gọi những người khác nữa sao?”

Tương Bình Kiến bị hắn làm cho không hiểu: “Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy, bác cũng phải thông báo với các thân thích chứ.”

Lưu Duệ vội la lên: “Không thể để cho quá nhiều người biết được, bằng không để lộ tin tức truyền tới Tương lão, ông nhất định không chịu được đâu!”

Tương Bình Kiến trầm ổn nói rằng: “Bác biết, bác để cho bọn họ chú ý không đem tin tức nói cho ông ấy. Trước khi tới cháu đã nói lão nhân gia còn chưa biết, cho nên bác đã dặn dò bọn họ không nên nói lung tung.”

Lúc này Lưu Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn làm không nghỉ đã mấy ngày nay, mệt cực kỳ, cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.

Để Đường Tiểu Ất và một trợ lý cao cấp trông coi Văn Vận, Lưu Duệ trở về nhà ở Bắc Kinh tắm rửa, ngủ nghỉ thật tốt. Đến lúc giữa trưa ngày hôm sau hắn ăn cơm xong chạy tới, thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này, khiến hắn giống như nuốt phải ruồi bọ vậy.

Tương Bình Khang vậy mà cũng tới!

Điều này làm cho Lưu Duệ rất hối hận, ngày hôm qua hắn đi về nghỉ làm chi chứ?! Lưu Duệ thấp giọng hỏi Đường Tiểu Ất: “Cái lão kia sao cũng ở nơi đây? Không biết A Hãn ghét nhất là ông ta sao?”

Vẻ mặt Đường Tiểu Ất đau khổ nói: “Chúng ta bên này cũng chưa nói không thể để cho ông ta đến, cho nên có khả năng ai đó nói cho ông ta biết.”

Lưu Duệ không vui nói: “Nếu như có thể, ngay cả nghi thức từ biệt A Hãn tớ cũng không muốn cho ông ta xuất hiện!”

Đường Tiểu Ất thở dài: “Hiện tại có biện pháp gì chứ, dù sao chúng ta cũng chỉ là bằng hữu, không thể nhúng tay vào chuyện nhà họ. Chúng ta không có lập trường đó đâu.”

“Sao không thấy Ni Mã?” Cái đề tài này quá mức cụt hứng, Lưu Duệ liền nói đến chuyện khác. Ni Mã cũng là bằng hữu của Tương Hãn, là một người dân tộc thiểu số, đồng thời cũng là một trong số bạn học thời đại học. Nhưng bởi vì hắn nhiều năm sống ở quê nhà, hàng năm ngoại trừ gọi điện thoại gửi Wechat ra, bọn họ cũng không có gặp mặt .

“Tớ để câu ấy ở nhà tớ rồi, tình huống bên này cậu ấy căn bản cũng không quen thuộc, tới cũng không làm gì được.” Đường Tiểu Ất cau mày lo lắng nói: “Cậu nói xem, A Hãn có thể trở về không?”

Lưu Duệ trầm mặc một hồi: “Khó mà nói được.”

Đường Tiểu Ất thở dài một cái: “Hiện tại tớ cũng không dám ở một mình với Cửu Chiếu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì với cậu ấy.”

Lưu Duệ nói: “Cửu Chiếu hiện nay ở đâu? Ai ở cùng với cậu ấy?”

Đường Tiểu Ất nói: “Bây giờ đang ở cùng với Ngô Cửu Lợi, cậu ấy thấy Tương Bình Khang liền quay đầu bỏ đi.”

Nghĩ cũng biết Tương Bình Khang có ý nghĩ xấu xa, hành vi ác tâm, hắn ở chỗ này không gây chuyện cho người khác là tốt rồi.

Tương Bình Khang là do Tương Bình Lệ thông báo, Tương Bình Lệ mắc trông cháu không đi được, chỉ có thể gọi Phùng Thư Tình đi hỗ trợ ứng phó. Tương Bình Lệ nhát gan, cho tới bây giờ cũng không có trải qua tai hoạ lớn như vậy, lại sợ Phùng Thư Tình tuổi còn trẻ giúp không được gì, vì vậy gọi điện thoại cho Tương Bình Khang, để hắn đi Bắc Kinh.

Tương Bình Lệ biết mình nhị ca mình có điểm không tốt, thế nhưng lại nghĩ, dù sao đi nữa cũng là bác hai. Lúc này giúp một tay cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, Tương Vệ Quốc vẫn tức giận Tương Bình Khang, để Tương Bình Khang mượn cơ hội này biểu hiện cho tốt một chút, cũng hòa hoãn được quan hệ cha con.

Cho tới bây giờ Tương Bình Lệ cũng không có bị Tương Vệ Quốc quyết tuyệt qua, cũng không biết Tương Hãn hoàn toàn di truyền tính tính này của Tương Vệ Quốc. Giống như Lưu Duệ mới vừa nói, Tương Hãn chính là loại tính tình cứng rắn dù có chết thì trong nghi thức cáo biệt của mình cũng không muốn để người này xuất hiện.

Nhưng mà Tương Bình Khang lần này tới hỗ trợ đúng như mong muốn của Tương Bình Lệ, đồng thời cũng muốn biểu hiện tốt một phen.

Hắn vẫn biểu hiện ra trầm thống đau thương đúng mực, cùng Tương Bình Kiến nói tới nói lui tất cả đều là thương tiếc. Không có một chút hành động không thích hợp, khiến Tương Bình Kiến đối với hắn cũng thay đổi cách nhìn đi một chút, nghĩ hắn vẫn có thể biến tốt được.

Thế nhưng, sự thực là như vậy sao?

Tương Bình Khang không phải là sửa đổi, mà là càng thêm ‘vàng đỏ nhọ lòng son’.

Ngay từ đầu hắn nghe được tin Tương Hãn đã chết, cũng chỉ có hả hê, hoàn toàn không có một chút đồng tình thương tâm. Ai kêu Tương Hãn quyết tuyệt như vậy, một phân tiền cũng không cho hắn mượn, làm hại hắn chỉ có thể phá sản, một lần nữa cùng sinh hoạt với đám người thấp kém kia.

Nhớ lại những ngày có tiền, nhưng giờ lại để cho hắn cả ngày tính toán củi gạo dầu muối, thực sự khiến Tương Bình Khang chịu không nổi.

Thế nhưng hắn không có biện pháp, một chút biện pháp cũng không có. �

Ai cũng không cho hắn mượn tiền, cũng không có ai tin tưởng, giúp đỡ hắn. Mỗi ngày đều phải nén giận làm thuộc hạ cho người nhỏ tuổi hơn mình kiếm ăn, còn phải xem sắc mặt của đứa cháu trai! Khỏi phải nói Tương Bình Khang có bao nhiêu oán hận đối với Tương Hãn!

Thế nhưng Tương Bình Khang vui sướng xong, hắn liền nghĩ đến khối tài sản khổng lồ kia của Tương Hãn.

Tương Hãn đã chết, người thừa kế tài sản là ai? Nó không có cha mẹ, không có con cái, càng không có anh chị em. Gia tài hàng tỉ hẳn là đều thuộc về Tương Vệ Quốc a!

Từ trước đến giờ Tương Bình Khang chỉ nhìn chằm chằm vào tài sản của lão gia tử, chưa từng nghĩ tới một ngày tài sản của Tương Hãn sẽ có quan hệ gì với hắn. Bởi vì dù sao Tương Hãn tuổi còn trẻ, mà hắn so với Tương Hãn thì già hơn, thấy thế nào cũng phải chết trước Tương Hãn.

Không nghĩ tới ông trời có mắt, dĩ nhiên đem Tương Hãn giết chết đi!

Tương Bình Khang càng nghĩ càng hưng phấn.

Sau khi Tương Hãn chết, thì khối tài sản mà Tương Vệ Quốc nói muốn lưu cho Tương Hãn đã hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cho nên lão gia tử sẽ đem tài sản của mình lưu cho ba người con, không có khả năng tiện nghi vô ích cho người ngoài được.

Nếu vậy thì ngay cả phần tài sản của Tương Hãn để lại cho Tương Vệ Quốc không phải cũng rơi vào trong tay của hắn sao!

Tương Bình Khang suy nghĩ cẩn thận, ngửa mặt lên trời cười to: “Tương Hãn a Tương Hãn, cho dù mày keo kiệt vô cùng, đề phòng nghiêm ngặt giữ khư khư, cuối cùng cũng không như mày mong muốn sao!”

Tương Bình Khang trải qua phú quý, bần cùng, lại một lần nữa phú quý, lại một lần nữa bần cùng, đối với khát vọng tiền bạc đã hoàn toàn vặn vẹo nội tâm của hắn. Mà lúc đầu chỉ là tâm tư xấu xí, còn bây giờ đều chuyển hóa trở thành ác độc!

Để tạo niềm vui cho Tương Vệ Quốc, Tương Bình Khang hắn không phải nên biểu hiện thật tốt sao.