“Chúng ta cùng chào mừng chủ nhân của 《 Tinh Không Thiếu Nữ 》- Tương Hãn tiên sinh và người sáng tạo ra nàng – Từ Cửu Chiếu tiên sinh tới Bỉ.” TelaZeni mang theo một chút không cam lòng giới thiệu với mọi người.

Người tham gia yến hội lần này, tin tức linh thông đều biết chủ đề yến hội này là cái gì, có một người dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay. Sau khi một tràng vỗ tay nhiệt liệt qua đi, TelaZeni theo thường lệ khen ngợi bình sứ mỹ lệ đang được an trí ở trung tâm rào chắn, nhân tiện khen người sáng tạo ra nàng là tuổi trẻ tài cao.

Lúc đem Tương Hãn là chủ nhân 《 Tinh Không Thiếu Nữ 》, Từ Cửu Chiếu là người sáng tạo long trọng giới thiệu cho khách quý, rất nhiều người tụ tập xung quanh, tranh nhau nói chuyện với hai người.

Trong đó luôn có người chưa từ bỏ ý định hỏi Tương Hãn có thể chuyển nhượng 《 Tinh Không Thiếu Nữ 》 hay không. Đương nhiên, mỗi lúc như vậy Tương Hãn sẽ không ngại phiền hà lặp lại tên gọi tiếng Trung của nó là 《 Dạ Sắc Tinh Hà 》, dù cho tròng mắt của TelaZeni thiếu điều muốn rớt ra, Tương Hãn vẫn cứ cẩn thận tỉ mỉ giải thích rõ ý nghĩa cái tên này.

Đương nhiên, Từ Cửu Chiếu chủ yếu chỉ phụ trách nghe, Tương Hãn sẽ phiên dịch cho cậu, điều này làm cho Ngô Diễu ở một bên thầm hận, lại cướp công việc người đại diện của hắn a!

Mặc dù đã cố ý nhớ một phen, nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn không phân rõ ai với ai, cũng may Tương Hãn nhớ kỹ, Từ Cửu Chiếu mới không làm ra chuyện chê cười.

Lần này khách quý tham gia yến hội chừng hơn trăm người, trong đó đại bộ phận đều là nhân vật nổi tiếng quyền quý trong giới sưu tầm Châu Âu, một bộ phận là tìm cơ hội làm người đại diện tác phẩm nghệ thuật, một bộ phận còn lại là tìm kiếm giúp đỡ và bán tác phẩm nghệ thuật.

Cũng không phải tất cả mọi người là thật tâm đối với chuyện TelaZeni yêu quý bình sứ mà cảm thấy hứng thú, tất cả đều vì ở trận yến hội này thuận tiện trở thành nơi tìm kiếm danh lợi. Những người này rất nhiều, tự nhiên là sẽ không bỏ qua.

Mà những chuyện này TelaZeni đương nhiên biết rõ, chỉ bất quá hắn giấu kín không lộ ra mà thôi, mà tổ chức yến hội lần này với hắn mà nói cũng là lợi nhiều hơn hại.

Thế nhưng Tương Hãn lại thông minh, rất nhanh liền hiểu bây giờ là tình huống gì. Hắn cũng không thất vọng, chỉ cần hơn một trăm người bên trong có thể có một phần năm là thật tâm thích tác phẩm Từ Cửu Chiếu, là có thể thu hoạch được mạng giao thiệp và tài nguyên không tưởng tượng nổi rồi.

Thành thạo xã giao tiếp lời khách quý, đối với những mục đích không đơn thuần này Tương Hãn sẽ không kể lại cho Từ Cửu Chiếu. Đây cũng là để Từ Cửu Chiếu bớt lo đi nhiều, ngược lại chuyên tâm nghe bọn hắn nói chuyện, Ngô Diểu cũng đi theo Tương Hãn cùng những người này nói chuyện với nhau, còn Từ Cửu Chiếu đứng ở một bên bưng một đĩa nhỏ ăn gì đó.

Bên tai tất cả đều là điểu ngữ, một chữ đều nghe không hiểu. Bất quá thanh âm quen thuộc bên cạnh khiến Từ Cửu Chiếu an tâm ăn thức ăn, bánh ngọt ngoại quốc ăn rất ngon a.

“Hàn ca! Anh xem đó có phải là hai tên hỗn đản ngày đó đoạt Ma Thương thổ của em không?!” Không khéo là Lý Tùng Nham cũng tham gia yến hội này, hắn thấy Từ Cửu Chiếu bưng đĩa đồ ăn, lôi kéo người bên cạnh thấp giọng hô.

Hàn ca chế nhạo cười một tiếng: “Em vẫn còn nhớ đến việc này sao? Ngày nhớ đêm mong nên xuất hiện ảo giác đi. Hai người rõ ràng ở trong nước, làm sao có thể….. ” Vừa nhấc mắt hắn đã nhìn thấy mọi người đang theo Tương Hãn chuyện trò vui vẻ. Không có biện pháp, ấn tượng khắc quá sâu, muốn quên cũng không được, “Thật đúng là hai người bọn họ!”

Lý Tùng Nham không dám tin tưởng: “Tại sao là hai ngươì đó, bọn họ làm sao trà trộm vào được chứ?” Lý Tùng Nham đối với chuyện ngày đó vẫn canh cánh trong lòng, lập tức liền muốn đi tới gây sự với hai người, chủ yếu vẫn vì chuyện Từ Cửu Chiếu dám đẩy hắn té ngã, làm cho Lý Tùng Nham có cảm giác bị sỉ nhục.

Đương nhiên, hắn là chưa bao giờ nghĩ nếu như không phải là do hắn động thủ túm người trước, người ta mới hất hắn ra, cuối cùng hắn mới ngã sấp xuống. Tất cả oán hận sai lầm đều đem ghi tạc trên người của Từ Cửu Chiếu. Mà Tương Hãn cũng là kẻ thù, kẻ này cũng không biết điều, quét hết mặt mũi của hắn.

Hàn ca lập tức lôi kéo Lý Nham Tùng: “Em điên sao? Em muốn làm gì?!” Hai tay hắn khống chế Lý Tùng Nham, vừa lúc người chung quanh kỳ quái nhìn hai người. Hàn ca miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cắn răng đem Lý Tùng Nham kéo tới trong góc phòng. Hắn gầm nhẹ nói: “Nếu như em ở trường hợp này nháo xảy ra chuyện thì tiêu đời, còn muốn danh tiếng hay không hả?”

“Em chính là không cam lòng. Nói để cho bọn họ mất mặt, chính là muốn để cho bọn họ mất mặt.” Ánh mắt Lý Tùng Nham vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu.

Hàn ca nhức đầu không thôi: “Tùng Nham, em bình tĩnh một chút. Lần này phòng trưng bày lấy được thư mời phải mất nhân tình rất lớn, em nghìn vạn lần không nên cô phụ tâm huyết của ông chủ! Nếu không phải là ông chủ muốn đẩy mạnh tiêu thụ tác phẩm của một nghệ thuật gia trẻ tuổi đến từ Trung Quốc, khai thác tốt thị trường quốc nội, em cho là lần này đến phiên em tới tham gia yến hội sao?!”

Nhắc tới cơm cha áo mẹ hiện tại, Lý Tùng Nham cuối cùng tỉnh táo một chút, Hàn ca tận tình khuyên: “Em bây giờ đang thuộc về thời kì lên cao, có danh tiếng tốt rất trọng yếu. Đương nhiên nếu như sinh hoạt cá nhân bê tha, người đầu tư sưu tầm Châu Âu bên này cũng sẽ không để tâm, thế nhưng bọn họ cũng không thích một nghệ thuật gia ở trường hợp như thế này gây ra chuyện xấu mặt. Nếu là người sưu tầm, sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy mất mặt, đối với giá trị con người và tác phẩm của em sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Lý Tùng Nham lấy hơi, cuối cùng là hoàn toàn bình tĩnh: “Em đã biết, anh buông em ra.”

Hàn ca thấy hắn rốt cục nghe lời, liền buông lỏng tay ra. Lý Tùng Nham chỉnh sửa lại quần áo có điểm rối loạn, sau đó nhấc chân đi đến hướng bên kia.

Hàn ca lại càng hoảng sợ: “Em làm gì?” Sao tên này còn không hiểu chứ, Hàn ca không vui níu hắn lại.

Trên mặt Lý Tùng Nham mang một nụ cười quái dị nói: “Anh yên tâm, em sẽ không đem tiền đồ của mình đùa giỡn. Em chỉ qua chào hỏi thôi, chính thức nhận thức một chút. Anh xem, chủ nhân yến hội đều ở bên kia, chúng ta chẳng qua là đi trò chuyện, cũng không phải không được.”

Hàn ca lộ vẻ mặt khó xử, Lý Tùng Nham nói thì nhẹ nhàng lắm. Nhưng thư mời là bọn hắn từ trong tay người khác bắt được, bọn họ cũng không có tên trong danh sách được mời. Ở yến hội tiếp xúc một ít khách quý thì được, chứ cùng chủ nhân yến hội lôi kéo làm quen, đó không phải là tự tìm nhục nhã sao?

Lý Tùng Nham tỉnh táo nói: “Đừng lo lắng Hàn ca, lần này tham gia yến hội nhiều người như vậy, huân tước TelaZeni không nhất định có thể nhớ kỹ mỗi một người được mời đâu.”

Hàn ca suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, vì vậy liền cùng Lý Tùng Nham hướng về bên kia đi tới.

Chỉ bất quá Hàn ca không có lỗ mãng giống như Lý Tùng Nham cứ trực tiếp xông lên cùng chủ nhân yến hội tiếp lời như vậy. Hắn tính lựa chọn vị trí phía sau, nghe bọn họ nói chuyện. Sau đó sẽ chọn thời cơ thích hợp chen vào nói.

Sau đó…. sau đó hai người trực tiếp dại ra.

Bọn họ có nghe nói qua TelaZeni bởi vì bình sứ mà náo động giới sưu tầm Bỉ, thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới bình sứ là tác phẩm của Từ Cửu Chiếu, mà Tương Hãn lại là chủ nhân thật sự của bình sứ.

Lúc TelaZeni giới thiệu, vị trí của bọn họ rất xa, chỉ có thể nghe tiếng micrô truyền tới, cách tầng tầng đám người không có thấy rõ ràng người có hình dạng thế nào.

Huống hồ người nước ngoài phát âm còn có giọng địa phương, tên tiếng Trung bọn họ phát âm cũng không rõ ràng lắm. Khi đó hai người cũng không có đem lực chú ý tập trung ở trên chuyện này, mục tiêu của bọn họ là nhân vật nổi tiếng quyền quý và người đại diện tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.

Bỏ lỡ trọng điểm, lại bị chân tướng làm cho khiếp sợ, Lý Tùng Nham và Hàn ca nhất thời nói không ra lời.

“Từ Cửu Chiếu….. Từ Cửu Chiếu?” Lý Tùng Nham đem cái tên này lặp đi lặp lại, lúc đầu không có biểu tình gì, ngay tức khắc vẻ mặt liền khó coi, “Nguyên lai là hắn!”

Hàn ca xin thề hắn nghe được âm thanh nghiến răng, thấy mặt của Lý Tùng Nham toàn bộ đều vặn vẹo.

“Em lại thế nào?” Hàn ca quả thực muốn điên rồi. Hắn biết Lý Tùng Nham tự cao tự đại, sức nhẫn nhục không cao, hỉ nộ bất định. Nếu không phải bởi vì đối phương quả thật có một ít tài hoa, trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai có tiền đồ, coi như có thể lăng xê, hắn thật không muốn theo hầu hạ.

Lý Tùng Nham hơn mười mấy tuổi liền du học ở Pháp, ở bên này học trường cao đẳng nghệ thuật, chuyên nghiên cứu học tập thiết kế gốm sứ nghệ thuật.

Hắn ở phương diện này có thiên phú, mới vừa tốt nghiệp liền thu được giải vàng nghệ thuật do thành phố Lyon(một thành phố ở phía đông nam nước Pháp) tổ chức, tất cả tác phẩm năm đó đều được bán sạch. Lý Tùng Nham tự cho mình là rất giỏi, liền cầm tiền mở phòng làm việc.

Chỉ bất quá chân chính tiến nhập vào cái vòng nghệ thuật này thì không phải chỉ bằng vào hành động theo cảm tính là có thể cất đầu dậy, cuối cùng Lý Tùng Nham đem tất cả tiền có được tiêu hết nhưng cũng không có thành danh thành gia, trình độ vẫn một mực không tiến.

Mãi đến khi tác phẩm của hắn ở triển lãm Châu Âu thu được giải tác phẩm xuất sắc, lúc này mới có phòng trưng bày nhìn trúng ký hợp đồng có bảo đảm.

Lý Tùng Nham vẫn nhớ lúc hắn vừa mới đoạt giải vinh quang về nhà, có một vị tên là Mã Tú Sơn tới nịnh hót, sau đó hắn lấy tư thái ngạo nghễ dùng chính tác phẩm đoạt giải ấy tham gia triển lãm trong nước.

Khi đó hắn ôm được giải thưởng lớn của quốc tế nên tâm tính kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng cư nhiên ở triển lãm trong nước chỉ đạt giải nhì!

Giải nhì!

Đây là khuất nhục hắn hoàn toàn không nghĩ tới!

Nếu như không phải phòng trưng bày bên này yêu cầu hắn lập tức trở về Pháp ký hợp đồng và mở rộng tuyên truyền cho《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》, hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha chủ sự như vậy.

Hắn còn nhớ rõ tác phẩm đoạt giải nhất là 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》, một tác phẩm hoàn toàn không có cái gì mới, cổ xưa, bảo thủ, vậy mà cũng có thể đặt ở trên đầu hắn, làm hắn vô cùng tức giận, mà tác giả của tác phẩm cũng bị hắn coi như là nguồn gốc sỉ nhục mà ghi nhớ trong lòng.

“Từ Cửu Chiếu, không sai, chính là cái tên này!” Sắc mặt Lý Nham Tùng tái xanh, hoàn toàn không ngờ ở trường hợp này, lấy phương thức này nhìn thấy kẻ thù.

“Cái gì? Em nhận thức người này?” Hàn ca trái lại có điểm kinh hỉ, “Nếu như có thể cùng đào nghệ gia danh tiếng thiết lập quan hệ, chúng ta có thể dính không ít ánh sáng.”

“Không thể nào! Em cùng hắn là cừu nhân, giữa chúng ta từng có chuyện.” Lý Tùng Nham không chút do dự bác bỏ.

Hàn ca sắc mặt cứng đờ, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải. Lý Tùng Nham quả thực một chút ý thức xây dựng cũng làm không được, hoàn toàn chỉ biết làm cho người khác ngột ngạt.

Cùng khách nhân quan trọng của chủ nhân yến hội có chuyện, làm sao có thể ở trường hợp này đợi tiếp nữa. Nhất thời Hàn ca suy nghĩ rất nhiều, muốn tạm lánh mũi nhọn.

Lý Tùng Nham cũng không sợ sệt, không ai nghĩ là hắn trực tiếp chen về phía trước, hướng về phía Tương Hãn đi tới. Hàn ca kinh hãi, rất sợ hắn lại làm ra chuyện không hợp cũng vội vàng chen qua .

Ở trường hợp này lấn tới lấn lui, bỗng nhiên xen vào người khác đang nói chuyện là một việc phi thường thất lễ. Nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về Lý Tùng Nham.

“Là cậu.” Tương Hãn kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó khôi phục bình tĩnh.

“Chính là tôi.” Lý Tùng Nham ngoài cười nhưng trong không cười.

Trong khoảng thời gian ngắn tràng diện có chút xấu hổ, có một người chịu không nổi loại không khí lúng túng này, chủ động mở miệng nói rằng: “Tương tiên sinh, Zeni, giới thiệu cho mọi người một chút. Vị này chính là tân đào nghệ gia Tony Lý, một chàng trai rất có tài hoa.”

Tương Hãn nháy mắt mấy cái, Ngô Diểu thấp giọng phiên dịch cho Từ Cửu Chiếu ( rốt cục cũng cướp lại được công việc a). Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn Lý Tùng Nham, người này không phải gọi là Lý Tùng Nham sao? Thế nào lại biến thành Tony Lý?

Ngô Diểu nói: “Đây là tên tiếng Anh của hắn ở bên này, để cho tiện.” Từ Cửu Chiếu tỏ ý đã hiểu, cái này cũng giống như tên riêng vậy. Văn nhân thi sĩ ngày xưa lấy tên riêng cũng không nhiều, huống chi là tên nước ngoài.(câu này ta chém ~ )

Tương Hãn cười ha ha: “Nguyên lai là đào nghệ gia trứ danh tới a.” Hắn tận lực cắn trọng âm ở mặt chữ.

Nhất thời Lý Tùng Nham có một loại cảm giác bị nhục nhã, cũng may hắn ghi nhớ lời Hàn ca căn dặn, không có làm chuyện khó coi.

Sắc mặt hắn có chút trắng, kéo khóe miệng nói: “Hoan nghênh mọi người đến Châu Âu phát triển, hy vọng Từ tiên sinh có thể có một tương lai tươi đẹp.” Ánh mắt của hắn chứa đầy thâm ý nhìn Từ Cửu Chiếu: “Nếu có cơ hội, mời hai vị đến chỗ tôi làm khách, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.”

Từ Cửu Chiếu không có biểu tình gì nói: “Cảm ơn thịnh tình của Lý tiên sinh.”

Trên mặt của Lý Tùng Nham run lên một cái, cơ mặt co rúm lại, Hàn ca vội vàng tiến lên hoà giải.

“Trước ở Bắc Kinh gặp qua một lần, lúc đó đều là hiểu lầm, không đánh nhau thì không quen biết, ha ha.” Hàn ca cười gượng hai tiếng, “Mong mọi người bỏ qua cho a.”

Tương Hãn cười híp mắt nói rằng: “Làm sao sẽ như vậy chứ, chúng tôi đương nhiên không để ý.”…mới là lạ.

Lời nói hai bên như trong sương mù nhưng lại sắc bén, ai cũng không muốn trong trường hợp này thất lễ, Hàn ca lôi kéo Lý Tùng Nham cùng TelaZeni khách khí vài câu liền cáo lui.

Đi qua một bên, Hàn ca thở phào, vỗ Lý Tùng Nham nói: “Đây không phải là rất tốt sao, bọn họ ở trước mặt mọi người biểu hiện ra giao hảo, đối với em cũng có chỗ tốt.” Sau đó hắn nhìn Lý Tùng Nham vẫn không lên tiếng, vừa nhìn thiếu chút nữa sợ tè ra quần.

Vẻ mặt Lý Tùng Nham vừa dữ tợn vừa kinh khủng: “Dám nhục nhã tôi! Rõ ràng biết tôi, hết lần này tới lần khác lại làm bộ không biết! Khuất nhục này tôi nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!”