Đổng Nhuận Ngôn nhanh chóng rút ra một chiếc khăn tay từ trong túi, hai tay đưa tới trước mặt Triển Bồng Kiệt, gương mặt Triển Bồng Kiệt thẫn thờ, nhận khăn tay lau cà phê trên mặt, ánh mắt tràn đầy u oán nhìn về phía Ân Lâm Sơ.

Ân Lâm Sơ không buồn nhìn gã một giây, gã đâu có thú vị bằng drama bên kia!

Đừng trách Cao Ngọc Lê hiểu lầm, Ân Lâm Sơ cảm thấy với tình cảnh trước đó, dù là ai cũng sẽ cảm thấy Hướng Trường Ca có ý với Ân Thần Hiên.

Chính trị gia nào lại đưa thư ký mới đi xem hòa nhạc, đến cửa hàng cao cấp mua quần áo, lại còn mua một lần mấy bộ?

Không ngờ rằng vị Bộ trưởng Hướng lại có ý với Cao Ngọc Lê, thật sự là hoàn toàn không nhận ra!

Trong lòng Cao Ngọc Lê cũng bối rối không kém, quả thật bà dùng tư cách một người mẹ đến gặp Hướng Trường Ca, bây giờ đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã trở thành trung tâm câu chuyện.

Sau khi Hướng Trường Ca nói ra câu kia, bà vô cùng xấu hổ mà cứng người, hai chân thay đổi góc độ một cách kì lạ, mũi chân hướng về phía cửa, hận không thể chạy mất dép.

Dùng hết sức lực để kiềm chế biểu cảm, Cao Ngọc Lê khó khăn nói: "Tôi không ngờ...!Tôi hoàn toàn không biết..." Bà sắp xếp lại ngôn ngữ nửa ngày, nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, "Rất xin lỗi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhận ra..tình cảm của ngài."

Hướng Trường Ca uống một ngụm trà đen đã nguội lạnh để bình tĩnh lại, lên tiếng: "Ân tiên sinh mới qua đời không lâu, bà vẫn tính là goá phụ, đúng là tôi muốn chăm sóc bà, nhưng cũng lo cho tâm trạng và thanh danh của bà.

Tôi không muốn bà bị lưu ngôn phỉ ngữ* quấy nhiễu, cho nên tận lực tránh hiềm nghi, cũng không muốn nói ra quá sớm, để chuyện này làm phiền đến bà."

(*): Lưu ngôn phỉ ngữ (流言蜚语): lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng.

AnhLam267.

Kiến thức này Ân Lâm Sơ biết, cái này được gọi là trước cửa quả phụ lắm thị phi!

Mặc dù không có quy định rằng không được phép tái hôn sau khi chồng vừa chết, nhưng xét về đạo lí đối nhân xử thế, chuyện như vậy truyền ra ngoài vẫn không được dễ nghe.

Gặp phải người thích hóng chuyện, có thể gièm pha kẻ này bạc tình bạc nghĩa, hoặc là gì đó khó nghe hơn.

Ân Lâm Sơ đối với phương diện này hơi thiếu sức tưởng tượng, không nghĩ ra còn có thể nói cái gì, nhưng những người khác có thể cực kỳ ác ý trong mấy chuyện này, muốn khó nghe đến mức nào cũng có.

Bộ trưởng Hướng địa vị cao lại ân cần săn sóc như vậy, người phụ nữ nào có thể không động lòng?

Trong lòng Cao Ngọc Lê chỉ có ba chữ đang lặp đi lặp lại: Không dám động không dám động không dám động!

Hướng Trường Ca thở dài một hơi: "Tôi biết Thần Hiên là người thân duy nhất của bà, nghĩ rằng chăm sóc nó cũng là vì bà.

Còn nữa, nếu bà muốn tái giá, nhất định sẽ cần Thần Hiên đồng ý, tôi cũng coi như là tạo quan hệ với nó trước.

Ai có thể nghĩ rằng bà sẽ hiểu lầm như vậy.

"

Chân của Cao Ngọc Lê dời một chút đến gần phía cửa, hai má nóng bừng hoảng loạn, đứng ngồi không yên.

Bà bưng tách trà hoa trước mặt, tay run dữ dội.

Thấy vậy, bà liền che giấu đặt chiếc cốc trở lại, chiếc cốc sứ va vào chiếc đ ĩa nhỏ bên dưới, phát ra vài tiếng vang lanh lảnh.

Hôm nay ra ngoài gặp khách, Cao Ngọc Lê vẫn mặc một chiếc áo dài sẫm màu.

Cổ áo vuông vức chỉ lộ ra một chút xương quai xanh, còn lại đều bị che kín, mái tóc dài được buộc ra sau đầu, theo động tác cúi đầu, vài sợi tóc dính vào chiếc cổ thon thả.

Hai tay chống vào thành bàn, vai chống thẳng nhưng đầu cúi thấp khiến xương ở vai và cổ lộ rõ ​​hơn.

Vẻ mặt lo sợ đến tái mét vì làm hỏng việc, nhu nhược mà bất lực.

Lông mày Hướng Trường Ca giãn ra, giọng điệu trở lại bình thường, ôn nhu nho nhã: "Trước kia tôi không thể hiện ra, là vì không muốn nhìn thấy cục diện như thế này.

Tôi thà tự nhủ với lòng, bà còn chưa sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới, còn cần chờ đợi, còn hơn bị bà tự chối như vậy."

Cao Ngọc Lê không biết nên nói gì cho phải, hiện tại đầu óc bà hỗn loạn tưng bừng, nói thật, kinh lớn hơn hỉ quá nhiều.

"Tôi còn cần suy nghĩ thêm, ngài nói đúng, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..." Giọng Cao Ngọc Lê rất thấp, bà cảm thấy mình có thể tiếp tục ngồi im ở đây đã là một kỳ tích, làm gì còn đầu óc để suy nghĩ chuyện khác.

Cũng may Hướng Trường Ca sau khi hiểu được tình hình đã nhanh chóng điều chỉnh bản thân, mỉm cười trấn an: "Không sao, chỉ cần bây giờ bà không từ chối tôi, chúng ta có thể coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra."

Làm sao có thể cho rằng chưa từng xảy ra? Đầy đầu Cao Ngọc Lê bây giờ chỉ toàn là tình cảnh lúng túng khi nãy, hận không thể đập đầu xuống bàn một phát, mất trí nhớ.

"Vậy, Bộ trưởng Hướng hôm nay hẹn tôi ra đây, hẳn là có chuyện muốn nói?" Cao Ngọc Lê miễn cưỡng thay đổi chủ đề.

Hướng Trường Ca sững sờ: "Không phải bà hẹn gặp tôi sao?"

"Là Thần Hiên nói..." Cao Ngọc Lê nói được nửa chừng mới phản ứng lại, con trai đã sớm biết tâm tư của Hướng Trường Ca, tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt.

Hướng Trường Ca cũng phản ứng lại, nở nụ cười.

Sau khi cười xong, ông nói: "Bà giữ chiếc nhẫn kia đi, vì đã lấy ra rồi, sau này dùng làm vật bất ngờ cũng không thích hợp, coi như đây là món quà nhỏ cho lần gặp mặt này."

Cao Ngọc Lê muốn từ chối, nhưng lại nghĩ bà có từ chối thì Hướng Trường Ca cũng không chấp nhận, sau đó sẽ dùng phong ngôn xảo ngữ thuyết phục bà nhận lấy, liền nuốt xuống lời từ chối.

Bà bây giờ không có tâm trạng giả vờ giả vịt, thẳng thắn trực tiếp bỏ qua bước khách sáo: "Vậy tôi nhận, cảm ơn."

Hướng Trường Ca hài lòng gật đầu, người phụ nữ ông coi trọng không giống mấy người phụ nữ đạo đức giả kia.

"Tôi biết mà, Bộ trưởng Hướng kia không phải người tốt lành gì, Thần Hiên sao có thể thích ông ta?" Triển Bồng Kiệt xiết chặt khăn mùi soa trong tay, như thể đang véo ai đó.

Đổng Nhuận Ngôn muốn lấy khăn về, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn muốn lấy lại,nhìn về phía Đại thiếu gia cầu cứu, nhận được ánh mắt "cho cậu ta", đành từ bỏ khăn tay của mình.

"Ông trời muốn mẹ kế tôi phải tái giá, biết trước không thể ngăn cản nên trở thành thần trợ công, em trai của tôi đúng là thông minh, quả là một đôi mẫu tử mẹ hiền con hiếu."

Ân Lâm Sơ xem đủ màn kịch này, có thể hài lòng đưa Đổng Nhuận Ngôn quay về.

Triển Bồng Kiệt cũng hài lòng: "Không phải là ra tay với Thần Hiên là tốt rồi, tôi thấy Bộ trưởng và dì quả là một cặp xứng đôi."

Ân Lâm Sơ thấy gã như vậy, nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh: "Cậu vui mừng cái gì? Nếu như Bộ trưởng Hướng cưới bà ta, coi như ông ta sẽ trở thành cha của Ân Thần Hiên.

Cậu trực tiếp chống đối Bộ trưởng Hướng, liệu ông ta có đồng ý cho Ân Thần Hiên ở cùng cậu không?"

Nghe vậy, nụ cười của Triển Bồng Kiệt biến mất, trong mắt tràn đầy trầm tư: Anh ta nói cũng đúng...

Triển Bồng Kiệt vỗ trán để tỉnh táo lại: "Ông ta chỉ là cha dượng mà thôi, chỉ cần Thần Hiên đồng ý, dì cũng sẽ ủng hộ, căn bản không đến lượt ông ta đồng ý."

"Cậu đúng là giỏi tự an ủi mình, Ân Thần Hiên nói đồng ý ở bên cậu rồi à?" Ân Lâm Sơ một tay chống cằm, nụ cười càng sâu.

Chưa.

Triển Bồng Kiệt dần dần thất hồn lạc phách, những gì Ân Lâm Sơ nói dường như đều rất có lý..

Nhưng, có liên quan gì đến anh ta đâu?

Triển Bồng Kiệt phát hiện có gì đó không đúng, nhìn Ân Lâm Sơ với ánh mắt kỳ lạ: "Hình như là anh đang mong tôi và Thần Hiên không thể ở bên nhau?"

"Sao lại thế được."

Ân Lâm Sơ thề thốt phủ nhận, thu hồi biểu cảm, trở về bộ dáng cao thâm khó dò.

Đổng Nhuận Ngôn thấy mình đã đi theo Đại thiếu gia lâu như vậy, ít nhiều cũng đoán được một chút ngài ấy đang nghĩ gì.

Lúc nãy, nụ cười trên mặt Đại thiếu gia vừa nhìn đã biết không có ý tốt, hoàn toàn là bộ dạng thấy người ta vui vẻ liền phá bĩnh.

Thú vui ác độc gì đây!

"Nếu cậu muốn ở bên Ân Thần Hiên, tôi có ý này."

Ân Lâm Sơ nói.

Trong lòng Triển Bồng Kiệt cảm thấy lời cậu nói luôn có hơi không ổn lắm, nhưng vẫn không kiềm chế được mở miệng hỏi: "Ý gì?"

"Cách của tôi là, nếu cậu muốn ở bên Ân Thần Hiên, thì nên học hỏi Bộ trưởng Hướng, đường vòng cứu quốc.

Muốn kết hôn với mẹ, liền đi lấy lòng con trai, mà cậu muốn ở bên Ân Thần Hiên, thì phải đi lấy lòng mẹ cậu ta.

Cậu thấy có đúng không?" Ân Lâm Sơ đàng hoàng trịnh trọng.

Triển Bồng Kiệt tỉ mỉ suy tư vài giây, cảm thấy mấy thứ cậu nói hoàn toàn vô nghĩa, thế mà gã còn thật sự suy nghĩ, tức giận nói: "Đúng là đồ vô dụng!"

Ân Lâm Sơ nghiêm mặt nói: "Tôi không cho phép cậu tự nói mình như vậy."

** truyện chỉ được đăng ở wt AnhLam267

Hoắc Kiệu về đến nhà, hiếm khi Ân Lâm Sơ bị gì đó quấy nhiễu, vẫn luôn rơi vào một dòng suy nghĩ nào đó.

Cố gắng hỏi lại nhận được câu trả lời không có gì, Hoắc Kiệu biết cậu không muốn nói, không tiếp tục truy hỏi, ngược lại vẫn luôn để mắt đến cậu.

Buổi tối nằm trên cùng một chiếc giường, Ân Lâm Sơ nằm bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm trần nhà không nhúc nhích.

Hoắc Kiệu nói lời chúc ngủ ngon, nhận được đáp lại bằng một nụ hôn chúc ngủ ngon chủ động — mặc dù chỉ là trên trán, nhưng quả thật là Ân Lâm Sơ không phải là đang đáp lại yêu cầu của hắn.

Nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh bên phía Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu đợi rất lâu, người bên cạnh cũng không có dấu hiệu chìm vào giấc ngủ.

Thật lâu sau, một giọng nói rất mềm mại truyền đến.

"Người đàn ông mà mẹ kế tái hôn thì nên gọi là gì?"

"Khụ! Khụ khụ!"

Ngủ gật thất bại..