34: Lý Do
Nhan Mộ kéo hai người Trần Khải đi, vì trong tết nên có rất nhiều gia đình đưa con đến chơi, ba người họ nhanh chóng đứng một chỗ thích hợp quan sát Sở Viêm và Diệp Tử Yên:” vừa hay đối diện với cây cầu bọn họ đứng a” “ 10 phút nữa pháo hoa bắn rồi a” Chuông điện thoại Lâm Tích reo lên: “ Là điện thoại của Yên Yên” Nhan Mộ nhanh chóng giật lấy: “ Đừng nghe, Diệp Tử Yên chắc không tìm ra chúng ta nên mới gọi” Trần Khải cũng lên tiếng: “ Cứ để họ nói chuyện với nhau” “ Được” … Diệp Tử Yên tắt di động: “ Lâm Tích không nghe máy” Sở Viêm nhìn lên bầu trời đêm nói:” Bọn Nhan Mộ hôm nay chắc cậu cũng nhận ra” Cô khẽ ừm một tiếng: “ chắc bây giờ họ cũng không tới tìm chúng ta”.Từ khi tới khu vui chơi, Diệp Tử Yên liền biết bọn họ muốn làm gì, dù sao cô cũng không muốn quan hệ với Sở Viêm quá căng thẳng Im lặng một lúc, Sở Viêm hỏi: “ Sao cậu lại muốn ra nước ngoài?” Diệp Tử Yên cô cũng không biết, là muốn tiếp tục học chuyên ngành hay là muốn tránh xa nam nữ chính: “ Có lẽ vì tôi muốn đi xa một chút” Anh nhìn cô: “ trong nước không có gì cho cậu lưu luyến sao?” Diệp Tử Yên ngẩng người, cô không muốn đi nhưng cô cũng không muốn ngăn cản hạnh phúc của Lâm Tích.Nếu cô ở đây sợ mình không kìm được mà thích Sở Viêm mất.Cô hít sâu một hơi, nhìn ra xa: “ không có” Sở Viêm vẫn nhìn cô anh nói: “ nếu tôi muốn cậu ở lại thì sao?” Sở Viêm vừa nói thì pháo bông cũng đúng lúc bắn lên bầu trời, Diệp Tử Yên không nghe rõ liền hỏi lại: “ cậu mới nói gì?” “ Không có gì, ngắm pháo hoa đi” Sở Viêm rũ mắt, nhìn vào bóng lưng cô: Diệp Tử Yên cậu có thể vì tôi mà ở lại một lần được không.Tôi thích cậu nhiều như vậy cậu chưa từng cảm nhận được sao? Một đêm pháo hoa rực rỡ cả bầu trời nhưng tâm sự trong lòng cả hai đều nặng trĩu.Diệp Tử Yên cô cũng biết Sở Viêm đối với mình rất khác thậm chí có phần đặc biệt, nhưng cô không muốn thừa nhận.Nam nữ chính vẫn nên đến với nhau, cốt truyện vẫn là nên diễn ra như trước thì tốt hơn Cô xoay người, cố nặn ra nụ cười thật tươi: “ Sở Viêm chúng ta vẫn là bạn, cùng nhau cố gắng” Sở Viêm ừm coi như đáp ứng cô.Bên này, nhóm ba người Nhan Mộ đang quan sát hai người họ: “ Rốt cuộc có được không a?” “ Diệp Tử Yên cười rồi đúng không?, làm hòa rồi sao?” “ Nhan Mộ cậu im lặng chút đi” Trần Khải lên tiếng, nhìn bóng lưng đơn bạc của Sở Viêm anh liền biết Diệp Tử Yên vẫn sẽ ra nước ngoài thôi “ Lâm Tích tôi đưa cậu về, Nhan Mộ cậu nhắn tin cho Sở thiếu bảo cậu ấy đưa Diệp Tử Yên về đi, chúng tôi đi trước” “ A.được rồi” Nhan Mộ liền nhắn tin cho Sở Viêm.Anh lúc này nhận ra, các cậu đều có người đưa về còn tôi thì sao a.Con tim nhỏ bé của tôi cũng rất sợ hãi a.Trần Khải cậu mau quay lại đây a … Sở Viêm xem xong tin nhắn, quay sang nói với cô: “ đi thôi, tôi đưa cậu về”.||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||“ Còn nhóm Lâm Tích thì sao?” “ Trần Khải đã đưa cậu ấy về rồi” “ Đi thôi” Cả một đường về anh và cô cũng không nói câu nào. Đến Diệp gia, Diệp Tử Yên bước xuống xe: “ hẹn gặp lại ở trường, Sở Viêm” Anh gật đầu, tài xế lái xe rời đi: “ về nhà sao cậu chủ?” “ Đến Lâm Đỉnh đi” anh nhắm mắt dựa vào ghế “ Vâng” Lâm Đỉnh là một câu lạc bộ boxing nổi tiếng ở đế đô.Bước vào liền có thể nghe tiếng quyền cước va chạm với nhau.Sở Viêm lúc này đang điên cuồng tấn công một người trông khá vạm vỡ, bắp thịt hắn tràn đầy năng lượng Anh đấm một cú vào mặt người nọ, liền knock out hắn.Sở Viêm ngồi trên băng ghế thở hổn hển bỗng chai nước xuất hiện trước mắt anh “ Tâm trạng không tốt sao?” Lâm Dực ngồi xuống bên cạnh anh, nói.35: Quyết địnhSở Viêm cầm lấy chai nước: “ không có gì?”
Lâm Dực lại nói: “ Mỗi lần tâm trạng cậu không tốt đều đến chỗ tôi, đánh người của tôi. Người cậu vừa hạ đó, tháng sau phải đi thi đấu a”“ Tên đó có đánh cũng không thắng giải cho cậu được”Lâm Dực cũng không tức giận đáp:” rốt cuộc thái tử gia cậu bị làm sao a?”“ Dực, cậu có từng yêu ai sao?”“ Yêu sao? Sở Viêm không lẽ cậu động lòng với em nào rồi chứ”“ Đáng lẽ tôi không nên hỏi cậu”“ Không phải thích liền theo đuổi sao, cậu chạy tới đây đánh người của tôi thì sẽ ôm được bạn gái về nhà sao. Sở Viêm này, nhà cậu giàu như vậy, khuôn mặt này cũng là tuyệt phẩm, không phải các em gái đều trực tiếp đổ sao?”Sở Viêm thở dài: “ Nhưng cô ấy không thích tôi”Lâm Dực ngây ngốc nhìn anh: “ Sở Viêm cậu bị từ chối!?”Không để Lâm Dực tiếp tục lãi nhãi anh đứng dậy rời điLâm Dực đuổi theo: “ Ây khoan đi đã cậu còn chưa nói cho tôi biết đó là ai mà”Lâm Dực có thể nói là bạn thân của anh. Cả hai chơi với nhau từ khi còn nhỏ. Cậu ta không thích học hành suốt ngày chỉ chạy đi đánh nhau. Nhà cậu ta thấy vậy cũng không làm gì được, đành nghe theo con mở ra câu lạc bộ boxing nàyThiên phú đánh nhau từ nhỏ của cậu ta liền được tận dụng triệt để, khiến Lâm Đỉnh trở thành khu đánh boxing đứng đầu đế đôMỗi lần tâm trạng không tốt anh liền đến đây giải tỏa. Hầu như những chuyện về cô anh chưa bao giờ có thể bình tĩnh.…Diệp Tử Yên trở về nhà. Sau khi suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện, cô muốn tiếp tục đi du học. Không vì ai khác chỉ vì bản thân cô. Nguyên chủ trước khi chết, nguyện vọng chính là một đời yêu thương gia đình, yêu bản thân mình sống cuộc sống tốt nhất. Vì vậy sau khi về cô liền nói với ba mẹ:” con dự định sẽ đi du học”Ba mẹ Diệp sửng sốt một chút: “ Bé cưng à, con định học ở đâu a”“ Con đi học xa như vậy, mẹ nhớ con thì phải làm sao a, suốt ngày đều nhìn mặt anh con mẹ sẽ chán chết mất”Diệp Mộ Thần vừa bước xuống nhà liền nghe mẹ mình nói như vậy: Anh cũng là con ruột mà tại sao lại phân biệt như vậy.“ con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà” Diệp Tử Yên bất đắc dĩ nóiBa cô lúc này mới lên tiếng: “ Đi đâu cũng được, con cũng đừng có áp lực quá. Gia đình chúng ta vốn không muốn để con gái ra ngoài chịu khổ”Mẹ cô cũng nhanh chóng nói: “ Đúng vậy a, cứ để anh con kiếm tiền là được rồi. Nhà chúng ta có thể nuôi con cả đời”Diệp Mộ Thần không nhịn được nữa: “ Mẹ à, lúc trước mẹ nhặt con bên ngoài về có đúng không?”“ ôi chao,là con trai yêu quý sao. khi nào con dắt con dâu về cho mẹ thì mẹ con ta tiếp tục"Mẹ Diệp bỗng than vãn: "Bây giờ Tiểu Yên sắp xa nhà rồi. Con trai tôi lại chẳng chịu lấy vợ, sinh con. Ông trời ơi tôi khổ quá mà”Suốt mấy ngày nay mẹ anh lại điên cuồng hối thúc anh lấy vợ. Diệp Mộ Thần nói không lại mẹ mình, đưa ánh mắt sang cầu cứu Diệp Tử Yên: còn không mau giúp anhCô nhìn đi hướng khác: Anh tự cầu phúc cho mình điVốn dĩ mẹ Diệp không muốn hối thúc anh, nhưng ngày nào mấy phu nhân khác đều hết khoe con dâu rồi lại khoe cháu. Bắt nạt bà không có cháu có phải không. Nhưng đúng là bà ghen tỵ thật. Ai biểu con trai bà chính là khúc gỗ chứ, bà biết phải trách ai bây giờ a.