Khi anh nhìn về phía Khúc Quân, cậu căn bản chưa kịp dời tầm mắt đi, Lăng Mặc duỗi tay tới trước mặt cậu búng cái tách, hơi nghiêng người về phía cậu hỏi “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

“Tôi… Tôi đang nghĩ sao anh lại ăn đến bốn quả trứng?”

“Cho cậu thêm hai quả. Không phải cậu thích khăng khăng giữ lại hai quả trứng để ăn sau cùng sao?”

Tiếng nói của Lăng Mặc nhẹ nhàng hơn thường ngày nhiều làm cho Khúc Quân có cảm giác như mình đã quen biết đối phương từ lâu lắm rồi.

Khúc Quân chợt nhớ ra, trong mơ lúc cậu trở thành Mạc Tiểu Bắc, tựa hồ chưa từng có cuộc trò chuyện như thế với Lăng Mặc.

Nhưng mà… Khúc Quân cũng chưa bao giờ nói với Lăng Mặc là cậu thích dành hai quả trứng ăn sau cùng cả.

Không tới ba phút, hai tô mì thịt heo đã được bưng lên.

Do phải trộn mì lên mới ăn được, Khúc Quân cầm đũa gắp mì, nhưng lỡ nhấc tay hơi cao nên cọng mì suýt chút nữa rớt ra khỏi tô, Khúc Quân không nhịn được than phiền “Ôi mẹ ơi, tiệm này làm mì trường thọ sao? Cọng nào cọng nấy dài dữ.”

Lăng Mặc ngồi đối diện duỗi tay tới giúp cậu gắp sợi mì thò ra ngoài tô vào.

“Trộn mì không phải là sở trường của cậu?”

“…Rất lâu rồi chưa ăn, không quen tay.” Khúc Quân cười khẽ “Nhưng không ngờ anh cũng đi ăn mì ha?”

Dáng vẻ trộn mì của Lăng Mặc rất thành thạo, nước sốt gia vị đều được trộn đều trông rất đẹp mắt, sau đó anh đẩy tô mì đến trước mặt Khúc Quân, cảm thấy có chút phong phạm của một vị đầu bếp.

“Không phải cậu thích ăn sao?”

Lăng Mặc bắt đầu trộn tô mì còn lại, còn Khúc Quân thì sững người.

Cho tới giờ cậu vẫn chưa hề nói với Lăng Mặc là cậu thích ăn mì trộn nha…

Lúc này trứng muối được bưng tới để trên bàn.

Khúc Quân cúi đầu xuống, bỗng trong đầu xuất hiện một hình ảnh.

Cậu đã từng cùng ai đó đi vào quán mì này, đối phương cầm tô mì đến trước mặt cậu, mặt ra vẻ đế vương yêu cầu hầu hạ.

Ôi chao ôi chao, anh không biết trộn mì phớ hôn? Có muốn tui giúp anh một tay không nè, gọi người ta một tiếng ‘sư huynh’ đi rồi trộn giúp cho!

Ngu si.

Khúc Quân hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc ngồi đối diện, không kiềm được mở miệng hỏi “Một người đặc biệt chú trọng đến chất lượng cuộc sống như anh sao có thể biết được quán mì nhỏ trong hẻm này?”

“Có người dẫn tôi tới.”Lăng Mặc cúi đầu ăn mì.

Người có vẻ ngoài đẹp đúng là được lợi, ăn mì còn quý khí hơn người khác.

“Ai vậy?” Khúc Quân hỏi.

Lăng Mặc nhàn nhạt nhìn Khúc Quân, hỏi lại “Cậu nói thử xem?”

“…Lão Lương?”

Lăng Mặc không nói gì.

Ngồi đối diện với người chuyên kéo đề tài vào ngõ cụt, ngoại trừ ăn ra, Khúc Quân không thể làm gì khác.

Nhưng công nhận mì ở quán này rất ngon, Khúc Quân ăn liền hai tô ứ nự.

Sau đó Lăng Mặc dẫn Khúc Quân đi đến bể bơi của sở nghiên cứu, là một phương tiện phúc lợi cho các nghiên cứu viên ở đây.

Một mặt đa số các nghiên cứu viên đều không có thói quen rèn luyện thân thể, mặt khác vào thời gian này, các nghiên cứu viên còn đang làm việc, do đó bể bơi rộng lớn cũng chỉ có hai người bọn cậu.

Khúc Quân ló đầu ra nhìn bể bơi, không khỏi khen ngợi một phen “Thật là sạch sẽ!”

“Bởi vậy lát nữa trước khi xuống cậu phải tắm cho sạch.”

Giọng nói của Lăng Mặc vang lên giữa bể bơi rộng lớn tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

“Gì chứ, tôi không có thói quen kỳ cọ trong bể bơi đâu.”

Trong phòng thay đồ cũng không có ai, Khúc Quân đứng trước tủ quần áo, lúc cởi áo ra thì chợt nhớ “À, tôi không có quần bơi…”

“Ở truồng đi.” Lăng Mặc vừa nói vừa cởi áo sơ mi của mình ra.

Anh nghiêng đầu, đường cong nơi cổ căng ra, cởi nút cổ áo để lộ xương quai xanh, nhất thời Khúc Quân cảm thấy cổ họng có chút nóng.

“Ở truồng thì ở truồng. Khi còn bé tôi còn cởi truồng nhảy xuống sông tắm đó.”

Vừa dứt lời, Lăng Mặc lấy cái gì đó ném về phía Khúc Quân, suýt chút nữa nện vào mặt cậu.

Khúc Quân bắt lấy thì thấy là một cái quần bơi.

“Ủa? Ở đâu ra thế?”

“Lúc vào đây tiện thể mua.” Lăng Mặc gấp ngay ngắn áo sơ mi lại rồi bỏ vào tủ đồ.

Đường cong xinh đẹp nơi cánh tay kia làm cho Khúc Quân lập tức liên tưởng đến hình ảnh mình bị đối phương ôm vào lòng.

“Ồ.”

Lăng Mặc nhìn Khúc Quân, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười hời hợt “Mười lăm đồng, cậu phải cẩn thận kẻo bị rách.”

Khúc Quân kéo kéo quần bơi thử độ co giãn “Haizz, cái quần bơi tôi mặc nhiều năm chỉ có năm đồng thôi, mười lăm đồng là quá xa xỉ.”

Bi thương ghê…

Lăng Mặc ngẩng đầu mang theo đồ đi xối nước, chừa lại cho Khúc Quân bóng lưng không chút quyến luyến nào.

Khúc Quân đuổi theo sát đối phương “Anh chờ tôi với… Lỡ như trong buồng tắm có kẻ quấy rối thì sao?”

Lăng Mặc đang đi phía trước bỗng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên ở góc độ khó nhìn thấy, nói “Nơi này chỉ có tôi và cậu. Rốt cuộc cậu là người quấy rối, hay là, tôi?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, giống như rượu vang đỏ chảy sóng sánh vào ly, nhẹ nhàng đảo tròn trong đó.

Khúc Quân giống như bị chọt trúng, nói lớn tiếng hòng che giấu tâm tư “Được rồi được rồi! Tôi là kẻ quấy rối, ít ra cũng phải để tôi kiểm tra trong buồng tắm có vấn đề không đã! Đừng để tôi thấy anh đi vào mà không đi ra!”

“Xem ra người của Hắc Tước còn có tuyệt chiêu dịch chuyển tức thời.”

Sau khi xác nhận xong, Khúc Quân quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Khúc Quân hỏi.

“Không ngờ cậu thế mà lại tự nhận mình là kẻ quấy rối.”

Lăng Mặc nói xong liền bước vào buồng tắm đóng cửa lại, không hề cho Khúc Quân có cơ hội biện bạch.

Bọn cậu xối nước xong rồi ở trên bờ khởi động chân tay.

Lăng Mặc đeo kính bơi lên và bước xuống nước, Khúc Quân đứng trên bờ chợt nhớ tới cảnh tượng Lộ Kiêu và Lăng Mặc bơi chung với nhau, như vậy trình độ bơi thật sự của Lăng Mặc đến đâu? Vì vậy Khúc Quân cất giọng nói “Giáo sư Lăng, chúng ta có thể so tài một trận với nhau không?”

Lăng Mặc đứng trong nước xoay người lại nhìn Khúc Quân “Cậu đây là vì không thắng tôi trong trận bắn súng đĩa nên giờ muốn phục thù sao?”

Khúc Quân cười toét miệng “Ta không như lão Lương sĩ diện hão, chỉ là thấy cơ thể anh được rèn luyện rất tốt, tò mò không biết anh bơi nhanh hay tôi nhanh hơn?”

Lăng Mặc chỉnh lại mũ bơi “Nhưng nhiêu đó cũng không có ý nghĩa gì.”

“Vậy thế này đi, người nào thắng có thể ra một điều kiện với đối phương.”

“Cái này được.” Lăng Mặc đi tới mép bờ, nhẹ nhàng chống tay leo lên, cảm giác hơi nước trên người anh phà vào người mình, trái tim bé nhỏ của Khúc Quân lại có hơi mất kiểm soát.

Lăng Mặc đứng trên bệ nhảy, hất cằm về phía Khúc Quân.

Khúc Quân hoảng hốt bước lên theo, nhìn tư thế của Lăng Mặc giống y như đúc trong giấc mơ của cậu, Lăng Mặc nói bằng chất giọng lạnh lùng nhưng trong trẻo chỉ thuộc về mình anh.

“Ba— Hai— Một!”

Hai người đồng thời lao thẳng xuống nước, đối với Khúc Quân mà nói, kỹ xảo bơi lội gì đó đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần cảm nhận được lực độ trong nước của Lăng Mặc truyền tới thôi là cậu liền như con thiêu thân lao thật nhanh về phía trước.

Cậu liều mạng đánh tay, lướt nhanh trong nước, xông thẳng về điểm cuối cùng kia.

Khi cậu chạm tay đến đích thì phát hiện Lăng Mặc đã tới sớm trước cậu, đang tựa người vào thành bể chờ cậu.

“Má ôi! Sao anh bơi nhanh dữ thế?” Khúc Quân khó tin nhìn Lăng Mặc.

“Cậu thua.”

“Không thể nào! Có phải anh đã tiêm thuốc đặc biệt gì đó không? Giống như trong phim ảnh í, chất lòng trắng trứng giúp tăng cường lực phát động của cơ bắp chẳng hạn!” Khúc Quân không nhịn được đưa tay đẩy nhẹ ngực Lăng Mặc “Đệt… Hình như là bắp thịt hàng thật giá thật, không có bơm nước… Nhưng không đúng a! Suốt ngày toàn thấy anh ở trong phòng nghiên cứu, lấy đâu ra thời gian để rèn luyện thân thể?”

Lăng Mặc cúi đầu xuống, Khúc Quân lập tức rút tay về, mặc dù cậu rất muốn xoa cơ ngực của Lăng Mặc thêm vài lần, cảm giác thật đã,  nhưng thấy trong ánh mắt của anh mang theo ý cảnh cáo nên thôi.

“Anh không thể nói cho tôi biết sao? Có phải anh đã nghiên cứu ra chất thuốc đặc biệt nào đó rồi không! Nếu đúng là vậy thì mau mau lấy ra cống hiến đi! Tôi cũng không cần phải khổ sở huấn luyện nữa!”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ nghiên cứu ra thứ đi đường tắt như vậy?” Lăng Mặc dựa vào thành bể hỏi Khúc Quân.

“Úc… Cái gọi là đường tắt đó, không phải là đột phá mới à?”

“Chọn lọc tự nhiên. Khi khoa học kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định sẽ cho tiến hóa của loài người dừng lại, bởi vì khoa học cứu vớt các cá thể vốn nên bị đào thải.”

(Chọn lọc tự nhiên là quá trình phân hoá khả năng sống sót và mức thành đạt sinh sản của các kiểu gen khác nhau trong quần thể, từ đó dẫn đến đào thải các kiểu hình kém thích nghi, đồng thời tăng cường khả năng sống sót của các dạng thích nghi, tạo cơ hội cho các kiểu gen thích nghi này đóng góp vào vốn gen của quần thể ở thế hệ sau.)

“Được rồi.” Khúc Quân bỗng nhiên cảm thấy mình không muốn nhìn Lăng Mặc thêm chút nào nữa, anh giống như một loại máy móc cơ giới, được vận chuyển một cách chính xác tuyệt đối, không có gì có thể khiến anh lệch khỏi phương hướng, thậm chí nếu tình cảm của con người có thể ảnh hưởng đến độ chính xác thì sẽ lập tức bị anh loại bỏ.

Hai người im lặng gần nửa phút, Khúc Quân hoàn toàn không còn hứng thú bơi nữa, nhưng Lăng Mặc vẫn im lặng đứng bên cạnh cậu.

Khúc Quân không nhịn nổi lại hỏi thêm “Nhưng tôi cũng thường nghe người ta nói, con người chúng ta khác biệt với các loài sinh vật khác ở chỗ chúng ta có tình cảm, chẳng lẽ nghiên cứu khoa học không phải là vì thỏa mãn con người về mặt tình cảm sao?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như trong y học, y học phát triển đã giúp nhiều người thoát khỏi bệnh tật, giúp người nhà và người yêu của họ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ. Ví dụ như anh nghiên cứu vi khuẩn, bản chất vốn là tiêu diệt vi khuẩn làm sức đề kháng của con người yếu đi, nghiên cứu ra kháng thể giúp nhiều người sống sót… Những gì anh làm đều đang chống lại cái gọi là ‘Chọn lọc tự nhiên’ đó.” Khúc Quân nói xong liền nghĩ mình tiêu rồi, kiểu này bị giáo sư Lăng ghét chắc luôn.

Cậu hơi thấp thỏm nhìn người bên cạnh, phát hiện Lăng Mặc đang nằm sấp nửa người trên bờ, nghiêng mặt nhìn mình.

“Thật ra thì khi cậu nghiêm túc cũng thông minh không kém người khác đâu.” Lăng Mặc nói.

“Anh… Anh đang khen tôi đó hở?” Khúc Quân trợn to mắt sáp lại gần.

Lăng Mặc vươn tay tới sờ sờ sau gáy cậu, tựa như tiếp theo sẽ nói ‘Cậu giống như cá heo vậy’.

“Ừ… Nhưng cậu biết không, muốn chống lại quy luật tự nhiên thì phải có lý trí và dã tâm chinh phục.”

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, ánh sáng ở dưới nước chiếu hắt lên mặt anh, giống như đến từ một thế giới xa xôi mà Khúc Quân không bao giờ có thể chạm tới.

“Dã tâm của anh là gì thế?” Khúc Quân hỏi.

“Cậu cảm thấy sao?”

“Dù sao cũng không phải là giải Nobel gì đó, cũng không phải lòng cảm kích của người khác. Anh là một cá thể sống trong cộng đồng loài người, không cần người khác đồng ý.”

“Cho nên, cậu cảm thấy dã tâm của tôi là gì?”

“Chinh phục tự nhiên?”

Lăng Mặc không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.

Đôi mắt kia chất chứa nhiều điều muốn nói ra nhưng lại thôi, thật giống như đang điên cuồng khát vọng bị Khúc Quân phát hiện ra gì đó.

Khúc Quân không thể đối mặt lâu với anh được, vì vậy nói lảng sang chuyện khác “Tôi thua, anh muốn tôi làm gì đây?”

Lăng Mặc cúi đầu giống như đang suy nghĩ.

Khúc Quân cũng xoay người lại nằm sấp nửa người trên bờ, không hiểu sao cậu lại bị Lăng Mặc hấp dẫn đến nỗi muốn bắt chước theo những gì anh làm.

Khi Khúc Quân cảm thấy chờ đến sắp tức giận, rõ ràng Lăng Mặc vẫn đứng im không có ý trả lời gì cả.

“Gọi tôi một tiếng ‘sư huynh’ rõ to đi.” Lăng Mặc nói.

Trên mặt anh không có biểu tình gì cả, mi mắt khẽ rung như có gì đó tan chảy ra, trong mắt Khúc Quân đó chính là dáng vẻ ấm áp của anh, ngay cả suy nghĩ cũng bị chậm nửa nhịp.

Khúc Quân cảm thấy bản thân giống như một con gấu bắc cực nằm phơi bụng phè phỡn trên tảng băng.

Vành tai của Khúc Quân hơi đỏ lên, thỉnh thoảng nói năng không suy nghĩ còn có thể thuận miệng kêu vài tiếng chơi, thế nhưng mỗi lần Lăng Mặc yêu cầu cậu gọi anh là sư huynh thì cậu lại không thể nào mở miệng được.

Tay cậu vừa mới thả ra thì tay của Lăng Mặc liền duỗi tới, lòng bàn tay nóng bỏng của anh nhanh chóng lan truyền đầu vai đến cả người của cậu, ngay cả nước trong hồ cũng sắp bốc hơi hết.

“Cậu không thấy trong truyện kiếm hiệp, mỗi khi tiểu sư đệ làm sai chuyện gì chỉ cần ngửa đầu tỏ vẻ xin tha thứ với đại sư huynh, đại sư huynh đều sẽ mềm lòng bỏ qua và giúp hắn chùi đít sao?”

Từ góc độ này, ánh mắt của Lăng Mặc xinh đẹp một cách lạ thường, bọn cậu giống như đang ở trong một thế giới sâu thẳm, mà ở đó, Khúc Quân có thể tự do bay nhảy khắp nơi.

“Chẳng lẽ anh sẽ mềm lòng?”

Khúc Quân muốn ngụp lặn xuống nước nhưng đã bị Lăng Mặc giữ chặt vai.

“Ừ, cậu thử nhìn xem tôi có mềm lòng hay không.”

Khúc Quân thấy được tia ác ý hứng thú trong mắt Lăng Mặc, người này nhất định ngồi trong phòng nghiên cứu lâu quá nên mới sinh nông nỗi lôi cậu ra để giải xì trét.

“Sư huynh, anh sẽ mềm lòng chứ?” Khúc Quân tức giận nói.

Một giây tiếp theo, Khúc Quân bị Lăng Mặc nhặn nước.

Khúc Quân không hề đề phòng suýt chút nữa bị sặc chết, cậu ngoi đầu ra khỏi nước, ho sặc sụa đến ứa nước mắt, liếc mắt thì thấy Lăng Mặc đã bơi ra xa.

“Phắc du— Anh dám chỉnh tiểu gia! Xem tiểu gia cắn chết anh đây!”

Khúc Quân đâm thẳng xuống nước, liều mạng đuổi theo Lăng Mặc bơi đến bên cạnh anh, hòng muốn nhặn đầu anh xuống nước để báo thù, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều linh hoạt né tránh, ngược lại còn đạp khúc Quân một cú trong nước.

Tức chết đi được!

Vất vả lắm mới sắp bắt kịp Lăng Mặc, đột nhiên Khúc Quân cảm thấy có gì đó lỏng lẻo ở hai chân cậu, thôi chết, quần bơi rách thiệt rồi!

“Moẹ nó! Mọe nó!” Khúc Quân cong người muốn kéo cái quần đã tuột xuống tận đầu gối, nhưng chất vải này khi thấm nước sẽ tự động rút chặt lại, không thể nào gỡ ra được.

Lúc này Lăng Mặc thong thả bơi tới, đung đưa hai chân trong nước bơi đến bên cạnh Khúc Quân.

Nhìn Lăng Mặc trong nước, cậu có cảm giác giống như quay về thời điểm cậu biến thành Lộ Kiêu được Lăng Mặc nhảy xuống cứu lên.

Làn nước trong xanh làm cho ngũ quan của Lăng Mặc trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, chóp mũi của Lăng Mặc tiến lại gần cậu, dáng vẻ nghiêng mặt của anh như muốn hôn cậu, Khúc Quân co rúm lui về sau, thở ra một chuỗi bọt khí dài, nước lập tức tràn vào mũi, cậu muốn đứng dậy nhưng bị quần bơi rút lại kéo chân làm mất đi thăng bằng.

Lăng Mặc bơi đến trước mắt cậu như một cơn sóng lớn, tay của Khúc Quân vừa chống xuống đáy bể thì tay của Lăng Mặc đã duỗi tới ôm cậu bơi lên khỏi mặt nước.

Cậu ho khan một hồi lâu, giơ tay lau mặt toàn nước, cảm giác cánh tay đỡ mình bỗng nhiên buông xuống mất lực đỡ, nháy mắt thân thể sắp chìm xuống nước, Khúc Quân nhanh chóng ôm lấy người trước mặt, nhất thời cằm của cậu đụng vào đối phương, Lăng Mặc nghiêng mặt đi làm má Khúc Quân dính sát vào má anh, còn cằm thì tựa lên vai của anh.

Hai người ôm sát rạt nhau, nhiệt độ cơ thể và xúc cảm da thịt của Lăng Mặc làm đầu óc Khúc Quân thoáng chốc trống rỗng.

Tay của Lăng Mặc giữ ngang hông Khúc Quân, cơ hồ muốn nâng cậu lên, cái quần bơi kia của Khúc Quân bị tuột xuống tận cổ chân.

Nhịp tim và máu huyết như bị kẹt không thể nào lưu thông, đầu óc của Khúc Quân tham lam cảm thụ tất cả mọi thứ thuộc về Lăng Mặc, thậm chí cậu không muốn nhẫn nại nữa, rất muốn trực tiếp hôn lên mặt đối phương.

Nhưng Lăng Mặc đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cảm giác mát lạnh nơi gò má cũng biến mất theo, trong lòng Khúc Quân dâng lên sự thất vọng.

“Tôi đưa cậu lên bờ.” Lăng Mặc nói.

“À… Ừm… Cảm ơn…”

Khúc Quân để người mình nổi ngang, cánh tay của Lăng Mặc đưa Khúc Quân tới cạnh thành bể, Khúc Quân do dự một hồi rồi cúi người xuống, cởi quần bơi bị rách ra, chẳng qua là cậu vừa rút ra một chân thì quần bơi lập tức quấn chặt lấy chân kia.

Lăng Mặc đứng bên cạnh nhìn, điều này làm cho Khúc Quân cảm thấy mặt rất nóng.

“Anh đừng nhìn tôi, nữa, thật mất mặt.” Khúc Quân loay hoay một hồi ‘rẹt—’ một tiếng xé cái quần kia ra rồi ném lên bờ.

“Nơi này chỉ có mình cậu nổi bật nhất đấy.” Lăng Mặc nói.

Khúc Quân cứng người, nhưng sao thấy Lăng Mặc nhìn mình như vậy cậu lại thấy vui vẻ nhỉ?

Khúc Quân chống hai tay leo lên bờ, thân dưới còn chưa lên khỏi mặt nước thì có một đôi tay vịn lưng cậu, giúp cậu mượn lực leo lên.

“Tôi… Để tôi tự leo lên!”

“Lỡ như cậu trượt chân rớt xuống thì sao, muốn diễn xiếc à?”

Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng nhưng hơi thở phả lên lưng Khúc Quân lại rất ấm áp.

Sau khi Khúc Quân lên bờ, tay của Lăng Mặc vẫn còn đặt trên lưng cậu chưa dời đi, đầu óc của Khúc Quân nóng lên, sợ bản thân không kiềm lòng được liền nhanh chóng chạy ù vào nhà tắm.

Cậu mở vòi sen, khi nước chảy từ đỉnh đầu xối khắp cơ thể, rốt cuộc Khúc Quân cũng có cảm giác được giải thoát.

Cậu vốn cho là Lăng Mặc sẽ lên bờ, nhưng khi bước ra khỏi buồng tắm thì vẫn chưa thấy người đâu.

Khúc Quân nhỏ giọng oán thầm “Hứ… Tui cũng lên bờ rồi, anh vẫn còn sức mà bơi nữa à?”

Vừa đến chỗ thay đồ thì Khúc Quân thấy có hai người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi đang thay đồ bơi, chắc bọn họ cũng là nghiên cứu viên? Thân thể được rèn luyện không tệ.

Lúc này giọng nói lạnh lẽo của Lăng Mặc truyền tới, làm Khúc Quân phải rùng mình.

“Sao cậu không mặc gì đã ra ngoài rồi?”

Lăng Mặc bước nhanh tới, trong tay anh đang cầm một cái khăn tắm trắng đến chói mắt, xoạt một cái ấn mạnh vào thân dưới của khúc Quân.

Cách một lớp khăn tắm, sức lực nơi bàn tay của Lăng Mặc vẫn không hề giảm, thậm chí Khúc Quân nghi ngờ người này muốn cậu tuyệt hậu!

“Úi má ơi!” Khúc Quân cầm lấy khăn tắm, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm Lăng Mặc “Anh ấn tôi đau muốn chết nè!”

Hai người đàn ông trung niên kia lập tức mở to mắt.

Vốn là trong phòng thay đồ nam, mọi người đều thẳng thắn khỏa thân không có gì phải ngại ngùng, nhưng câu nói của Lăng Mặc chẳng khác gì biến Khúc Quân từ chàng thanh niên dương quang thành cô thiếu nữ nơi khuê các.

Khúc Quân không thể làm gì khác đành túm chặt khăn tắm và cúi đầu, muốn lách khỏi người Lăng Mặc, ai ngờ Lăng Mặc lại duỗi tay tới, Khúc Quân nghĩ đối phương muốn ấn cậu thêm cái nữa, nếu vậy cậu chắc chắn đau đến đi tây thiên luôn, đang định giơ tay cản lại, nhưng bàn tay của đối phương lại giữ chặt hông cậu rồi kéo cậu đến trước mặt mình.

Khúc Quân hoàn toàn bị Lăng Mặc che lại.

“Sao… Sao vậy?”

Tầm mắt của Lăng Mặc quá mức áp bách, Khúc Quân cảm thấy lưỡi mình bị lẹo.

Lăng Mặc cầm lấy khăn tắm, hai tay giang rộng đến gần Khúc Quân, cậu còn chưa kịp lui về sau thì Lăng Mặc đã vòng một tay ra sau lưng cậu túm lấy một góc khăn bên kia.

Khúc Quân có thể cảm nhận ngón tay của Lăng Mặc cầm khăn tắm quấn một vòng rồi lại một vòng, động tác thong thả tỉ mỉ.

Lăng Mặc siết chặt khăn tăm một cái, Khúc Quân theo quán tính nhích về phía anh, suýt chút nữa đụng vào ngực đối phương, cũng may Khúc Quân kịp đứng vững lại.

Lăng Mặc nhét góc khăn cuối cùng vào bên trong để cố định cho Khúc Quân xong, nói “Đi đi.”

Khúc Quân cảm thấy vất vả lắm mới tỉnh táo lại liền lập tức thầm hô tiêu đời, cậu cuống quít nói “Cái đó… Tôi… Tôi chưa có tắm kỹ… Tôi quay lại tắm thêm cái nữa!”

Nói xong liền xoay người vào buồng tắm, nhưng Lăng Mặc đứng phía sau bỗng kéo khăn tắm một cái, mắt thấy nó sắp tuột xuống, Khúc Quân vội vàng giữ lại.

Tổ tông ơi, mới nãy anh mới cưỡng ép tui quấn khăn xong bây giờ liền lại kéo tuột xuống, muốn quậy gì đây a!

Lăng Mặc đi đến gần sau lưng Khúc Quân, nhẹ nhàng nói bên tai cậu “Cẩn thận một chút.”

===Hết chương 76===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 76.

Khúc Quân: Trong phòng thay đồ có kẻ quấy rối kìa!

Lăng Mặc: Anh đó.

Khúc Quân: Hở?

Lăng Mặc: Em cảm thấy dã tâm của anh là gì?

Khúc Quân: Không biết!

Lăng Mặc: Là em.