Edit: ji

[Chạm vào tai em…]

—–o0o—–

Mưa phùn kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối.

Người hầu dẫn bác sĩ lên lầu, lo lắng nói: “Tiên sinh, sắc mặt của ngài ngày một xấu đi, chúng tôi rất sợ.”

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng, cứ hai ngày lại đến thay thuốc và truyền nước, hiển nhiên ông hiểu rõ tình trạng cơ thể của Nghiêm Mặc Thanh,

Phòng ngủ lớn như vậy so với phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện còn tốt hơn, người đàn ông nằm trên giường khuôn mặt gầy gò xanh xao, trên người đeo nhiều dụng cụ khác nhau, rất khó nhìn ra anh ta là một Alpha.

Bác sĩ khéo léo lấy ống tiêm ra rút thuốc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mi của người đàn ông run lên, đặc biệt rõ ràng trên khuôn mặt giống như giấy Tuyên Thành này, ông sững sờ, vội vàng kêu: “Nghiêm tiên sinh”.

Người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi nâng đôi mắt nặng trĩu lên, mất một lúc mới tìm được tiêu điểm, anh nhìn vào ống tiêm trên tay người đàn ông, nói một cách yếu ớt: “Những loại thuốc này chỉ khiến tôi buồn ngủ và hôn mê … Tôi không cần cái này.”

Bác sĩ vẻ mặt khó xử: “Nghiêm tiên sinh, đây cũng là vì sức khỏe của ngài.”

“Tôi biết…” Nghiêm Mặc Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, căn bệnh đã tiêu hao toàn bộ sức khoẻ của một Alpha, nhưng vẫn không khiến anh mất đi sự chính trực, lông mày như mực, khuôn mặt tuấn tú vẫn ôn hòa và bình thản như mọi khi: “Cứ kéo dài như vậy, càng làm thời gian còn lại của tôi càng trở nên vô nghĩa… “

Anh đã sớm bình tĩnh đón nhận cái chết của mình, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều là một lần thất vọng, ý nghĩa duy nhất của việc biết rằng cái chết này không thể thay đổi nhưng vẫn phải cố gắng để tồn tại, chính là vì muốn những người quan tâm đến anh từ từ từ chấp nhận cái chết của anh.

Đối với anh, cái chết từ lâu đã trở thành một thứ khác mà anh mong chờ …

Bác sĩ cuối cùng cũng nghe theo lời của Nghiêm Mặc Thanh, theo yêu cầu của Nghiêm Mặc Thanh đẩy xe lăn tới, cùng người hầu đỡ anh lên xe lăn.

Nghiêm Mặc Thanh cũng không yêu cầu người hầu báo cho gia đình biết tin anh đã tỉnh, anh đi một chuyến mưa gió bão bùng rồi quay lại, trạng thái này cũng không thể an ủi được cho cha mẹ, giờ anh chỉ muốn yên tĩnh một mình, ngay cả khi chỉ nghe tiếng mưa rơi.

Màn đêm dần buông xuống, những giọt mưa rơi xuống khiến không gian càng trở nên tĩnh lặng, người hầu đẩy Nghiêm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn đến cửa sổ kính sát đất, trải một tấm chăn mỏng bằng vải cashmere lên đùi anh.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Khi trời còn nhá nhem tối, xuyên qua cửa sổ sát đất anh có thể nhìn thấy đường nét của dãy núi phía xa, đây là biệt thự mà Nghiêm Mặc Thanh đã lựa chọn mua, tựa núi cùng sông, rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt, là nơi chờ đợi cái chết không thể phù hợp hơn.

Ngoài cửa sổ, trên hàng rào cách đó không xa, một bóng người mơ hồ nhảy lên ngọn cây bạch quả trong sân, giống như một con mèo hoang nhanh chóng biến mất trong màn mưa đêm.

“Cậu đi ra ngoài đi.” Nghiêm Mặc Thanh nói nhỏ với người hầu bên cạnh: “Nửa tiếng nữa đừng cho ai vào, tôi sẽ ở một mình một lát.”

Người hầu rời đi, âm thanh đóng cửa vừa vang lên, đông một tiếng trầm vang, một bóng người nhanh nhẹn, vững vàng dừng ở ban công bên ngoài cửa sổ sát đất.

Lắc lắc cái đuôi ướt nhẹp, An Cửu ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn trước cửa sổ sát đất,  đôi con ngươi xanh lục sắc bén dường như đông cứng lại.

An Cửu cụp mắt mang theo chút chột dạ, cả vành tai ướt đẫm nước mưa cũng rũ xuống.

Nghiêm Mặc Thanh bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Em cho rằng không đi vào thì tôi sẽ không tức giận sao?”

An Cửu lẳng lặng đi vào phòng ngủ, Nghiêm Mặc Thanh đem chăn mỏng đặt ở trên đùi đưa cho cậu, trong mắt hiện lên vẻ trách móc: “Sao không đi bằng cửa?”

An Cửu cúi đầu, dùng chăn bao quanh đầu xoa xoa tóc, giọng nói rất trầm: “Bởi vì anh Thanh, anh sẽ không cho em trở về…”

Nghiêm Mặc Thanh nhẹ giọng nói: “Vậy vì sao lại trở về?”

Một năm trước, sau khi bệnh suy tim của Nghiêm Mặc Thanh tái phát, anh đã dùng sức lực cuối cùng của mình để mua bất động sản cho An Cửu ở Nhị Đảo.

Nơi đó chỉ có Beta sinh sống, phải đả thông rất nhiều tầng quan hệ mới lấy được hai giấy khai sinh giả Beta, một cái cho Đào Quả, một cái cho An Cửu.

Sau này anh không thể tiếp tục bảo vệ An Cửu, Nhị Đảo là nơi an toàn nhất cho Omega ZX.

Không có Alpha cướp đoạt Omega.

Cuộc sống nhẹ nhàng, biển cả và thời tiết vĩnh viễn là màu xanh tuyệt đẹp …

Mỗi khi tỉnh dậy sau khi hôn mê, anh thường hỏi những người hầu xung quanh về An Cửu, khi biết An Cửu không quay về sau lần bị anh đuổi đi, anh đã rất vui mừng cho rằng An Cửu đã ngoan ngoãn nghe lời anh đi đến Nhị Đảo.

An Cửu quỳ một chân xuống trước đầu gối của Nghiêm Mặc Thanh, áp một bên mặt ngoan ngoãn lên đùi của Nghiêm Mặc Thanh, nhắm mắt lại không nói gì, chỉ lặng lẽ phóng thích tin tức tố trị thương xung quanh Nghiêm Mặc Thanh.

Cơ thể anh dần thả lỏng, Nghiêm Mặc Thanh biết đó là do tin tức tố của An Cửu, nhưng cái này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, căn bệnh của anh dù có tin tức tố chữa trị cũng không thể thay đổi.

Nghiêm Mặc Thanh không muốn trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi mà trách mắng An Cửu, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc An Cửu, dịu dàng hỏi: “Ở Nhị Đảo hai người đã có thêm bạn mới chưa?”

An Cửu im lặng không lên tiếng, cậu biết Nghiêm Mặc Thanh có thể nhìn ra manh mối khi cậu nói dối … Rõ ràng là cậu suốt một năm qua biến mất chưa từng tới nơi đó.

An Cửu né tránh chủ đề nói nhỏ: “Anh Thanh, chạm vào tai em …”

Người đàn ông mỉm cười bất đắc dĩ, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào đôi tai mèo mềm mại, đầu ngón tay kiên nhẫn vuốt ve đám lông tơ đen xù trên vành tai.

“Tôi sau này đi rồi, em phải trở về Nhị Đảo sống…” Nghiêm Mặc Thanh ôn hòa nhắc nhở: “Đừng dùng hình dáng này xuất hiện nữa, cũng đừng nói cho ai biết em chính là Omega ZX, biết chưa?”

Lại thêm một khoảng im lặng kéo dài, An Cửu vùi mặt hoàn toàn vào đùi Nghiêm Mặc Thanh.

Nghiêm Mặc Thanh khẽ cau mày, dùng ngón tay ấm áp ôm lấy má An Cửu, nghiêm túc hỏi: “Em có phải dấu tôi chuyện gì không?”

An Cửu rũ mắt xuống: “Chờ chuyện này xong xuôi, em sẽ…”

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Đúng lúc này, từ cổng biệt thự cách cửa sổ không xa vang lên tiếng xe, hình như có khách đến thăm.

Một lúc sau, người hầu ở ngoài cửa phòng ngủ gõ cửa.

“Thưa ngài, ngài Bùi từ tập đoàn Hồng Nguyệt tới.” Người hầu ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Ngài ấy nói ngài ấy đi ngang qua và đặc biệt muốn đến thăm ngài.”

An Cửu đôi tai vốn đang rũ xuống đột nhiên dựng thẳng, cậu đột ngột đứng lên, xoay người bước ra ban công nhìn cánh cửa cách đó không xa với vẻ mặt cảnh giác.

Hành vi khác thường của An Cửu đều rơi vào trong mắt của Nghiêm Mặc Thanh, anh không có lập tức chất vấn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em trèo tường đi vào, trước tiên tránh đi một chút.”

*

Nghiêm Mặc Thanh đã không gặp Bùi Thược trong nhiều năm.

Trước khi lâm bệnh, quanh năm anh đều ở Cơ sở Sinh học Phương Bắc Liên Á nghiên cứu.

Thỉnh thoảng về nhà, nghe được cha mình nói mấy câu, bởi vì Nghiêm gia đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ với Bùi Thược nên anh thường nghe được tình hình của Bùi Thược.

Vài năm trước, anh biết hắn rất khôn khéo trong kinh doanh, thậm chí còn hành động dứt khoát và tàn nhẫn hơn cả Alpha, chưa kể đến địa vị của hắn bây giờ.

Những người hầu chăm sóc Bùi Thược đều biết rõ ân oán của Bùi Thược với Nghiêm gia, nên từ lúc Bùi Thược tiến vào họ đã rất lo lắng, nhưng Nghiêm Mặc Thanh lại có vẻ rất bình tĩnh.

Anh biết nếu Bùi Thược muốn trả thù, hắn sẽ không đợi đến bây giờ.

Nghiêm Mặc Thanh gặp Bùi Thược trong thư phòng, biệt thự này là sau khi anh ốm mới dọn vào, thư phòng cũng không có nhiều đồ đạc, cửa sổ lớn có thể nhìn thấy mưa bên ngoài khiến căn phòng trống trải lại càng vắng vẻ hơn.

Khi người hầu đẩy Nghiêm Mặc Thanh tiến vào, Bùi Thược đang đứng ở bên cửa sổ, quay lưng lại, một tay khẽ đút vào quần tây, cổ tay áo sơ mi đen được gấp lại, lộ cơ bắp của cánh tay, hắn quay đầu, những đường nét bên sườn mặt càng trở nên sắc bén và thâm trầm.

Nghiêm Mặc Thanh sững sờ một lúc, anh nhớ đến Bùi Thược của hai mươi năm trước, cậu bé gầy gò khóc thút thít, đau khổ cầu xin anh đừng giết mình.

Kỳ thật lúc đó khi nghe xong lời cậu bé nói, mới biết được cha mẹ mình muốn dùng tính mạng vô tội của cậu bé Beta này để cứu lấy mạng sống của mình, khắp cả thế giới mới tìm được đứa trẻ như vậy, là cơ thể thích hợp nhất cho việc cấy ghép tim của anh.

Trong một thế giới mà Alpha chiếm vị trí chủ đạo về quyền lợi và tài nguyên, nếu phải hy sinh một Beta để cứu mạng một Alpha hệ CX ưu tú, sẽ không ai từ chối lựa chọn này mà đấng cứu thế ban tặng.

Nghiêm Mặc Thanh lúc đó cảm thấy cha mẹ mình vẫn coi như là nhân từ, lúc đó không thể khuyên bảo được anh đã từ bỏ lựa chọn này.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, nhìn thấy cậu bé yếu đuối, bất lực năm xưa nay đã là trở thành con chim đủ lông đủ cánh, Nghiêm Mặc Thanh cảm thấy thời gian rất công bằng với tất cả mọi người.

“Nhìn trạng thái của anh, đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.” Bùi Thược mặt vô biểu tình nhìn Nghiêm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn, chỉ là dáng vẻ tao nhã trong kí ức của hắn có chút yếu ớt.

Hắn có thù oán với Nghiêm gia nhưng không oán hận Nghiêm Mặc Thnh, hắn cũng có thể tỉnh táo mà tách biệt vợ chồng Nghiêm Hà với Nghiêm Mặc Thanh để đối xử, tuy rằng nguyên nhân thù oán này là vì Nghiêm Mặc Thanh, nhưng năm đó hắn có thể sống sót cũng nhờ có Nghiêm Mặc Thanh giúp đỡ.

Nghiêm Mặc Thanh trước mắt hắn ốm yếu như vậy, thậm chí sự chán ghét của hắn dành cho vợ chồng Nghiêm Hà cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Nghiêm Mặc Thanh cười nhẹ: “Tôi nghĩ cậu tới đây, không phải chỉ muốn gặp mặt tôi lần cuối”.

Bùi Thược dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt u ám: “Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Hơn nửa năm trước, tôi bị một Omega mang hình dáng một con mèo tấn công và suýt nữa mất mạng.”

Đồng tử màu nâu của Nghiêm Mặc Thanh co rút một cách rõ ràng, một năm qua thời gian tỉnh lại của anh rất ít, ngay cả khi tỉnh thì anh cũng chỉ quan tâm đến những người xung quanh, đối với chuyện bên ngoài phát sinh cái gì anh cũng không biết, nhưng trong miệng Bùi Thược nói tới Omega hình dáng con mèo khiến anh không thể nghĩ đến người nào thứ hai.

“Anh có nhớ thí nghiệm dung hợp gen của sinh vật mới tám năm trước không, người phụ trách dự án này là anh.” Bùi Thược nhìn vẻ mặt ngày càng ngưng trọng của Nghiêm Mặc Thanh, trầm giọng nói: “Năm đó có mèo trong số gen động vật mà anh chuẩn bị cho thí nghiệm.

Tôi muốn biết đối tượng là ai? “

Nghiêm Mặc Thanh rũ mắt nhìn xuống nền nhà xám xịt, nhẹ nhàng nói: “Tôi là người phụ trách tiếp theo.

Khi biết về dự án này, tôi đã phản đối kịch liệt.

Tôi cũng không tham gia thí nghiệm cho đến khi nó kết thúc, vì vậy tôi không biết cậu đang nói gì”.

“Tôi biết anh là người phụ trách tiếp theo, nhưng người chịu trách nhiệm trước lại là Lật Hân, là người yêu của anh.

Anh ta là nhà sinh vật học Omega đầu tiên ở Liên Á, là người chỉ đạo toàn bộ dự án.” Bùi Thược nhìn vẻ mặt ôn hòa của Nghiêm Mặc Thanh dần dần sụp đổ, hắn  tiếp tục nói: “Tôi nghe nói anh ta đã bí mật thử nghiệm trên người mình, cuối cùng không may chết đi, thứ mà anh ta dung hợp cho chính mình là gen mèo …”

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nghiêm Mặc Thanh cuối cùng cũng ngắt lời.

Ký ức đau buồn khiến anh thở gấp, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt: “Lật Hân đã không còn nữa, cậu nghĩ em ấy có thể tấn công cậu là thế nào?”.

“Đương nhiên không phải, năm đó có hai mẫu gen của mèo, tôi biết chỉ có một mẫu được sử dụng, mẫu còn lại được sử dụng trên một người nào đó và nó đã được dung hợp thành công.

Trong đó không thể không nhắc tới công lao của anh, tiến sĩ Nghiêm”.

Nghiêm Mặc Thanh là người có thành tích cao nhất về nghiên cứu sinh học ở Liên Á.

Bùi Thược không thể không nghi ngờ Nghiêm Mặc Thanh, hắn đến gần Nghiêm Mặc Thanh, híp mắt lại: “Mấy năm nay hắn ta có thể che dấu thân phận, nhất định là được anh bảo vệ.

Từ lúc anh phát bệnh, ở Hách Thành hắn ta liên tiếp xuất hiện, hơn nữa còn theo dõi tôi, anh nói là vì cái gì?”.

Nghiêm Mặc Thanh không nói gì, nhưng câu trả lời rõ như ban ngày, anh biết người đàn ông trước mặt mình đang nghi ngờ điều gì.

“Nhưng…”

Cuộc trò chuyện đột ngột chuyển hướng, Bùi Thược cười lạnh một tiếng.

“Nếu không phải lần cuối cùng hắn ta tấn công tôi là nửa năm trước, tôi thực sự sẽ nghi ngờ hắn ta nhắm vào tôi là vì anh…”.

Bùi Thược dùng ngón trỏ chạm vào ngực trái, lạnh lùng nói: “… Là chỗ này.”.