Trì Tiểu Úc chột dạ dời đi ánh mắt của mình, trong miệng ục ục thì thầm, "Thật ra thì em không có gì đáng ngại cả..."

"Bộ dạng của em như thế này mà bảo là không đáng ngại sao?" Tay của Giản Diệc Tu trực tiếp chọc chọc cái trán đã bị quấn đầy băng gạc của cô.

"Ai nha! Đau mà!" Trì Tiểu Úc che cái trán, ánh mắt hàm chứa tức giận nhìn hướng Giản Diệc Tu, "Đã không hiểu lãng mạn, còn bạo lực như vậy, lúc trước em mắt mù mới nhìn trúng anh mà, anh ấy chỉ dựa vào gương mặt đáng khinh kia đi khắp nơi mê hoặc thiếu nữ nhà lành vị thành niên..."

"Vị thành niên?" Giản Diệc Tu khóe mắt co rút, liếc xéo về phía bộ ngực của cô.

"Nhìn cái gì vậy hả?" Tay Trì Tiểu Úc che chở bộ ngực, "Em bây giờ đã hai mươi lăm tuổi."

"Cũng không phải chuyện gì hay ho." Tầm mắt Giản Diệc Tu xụp xuống, bàn tay đặt lên trên đùi gõ nhẹ, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, còn không quên chắc lưỡi hít hà.

Mặt Trì Tiểu Úc không chút thay đổi, lấy chiếc gối trước mặt Giản Diệc Tu để sau lưng mình, tìm một vị trí thoải mái để ngồi.

"Anh đi về đi, ở đây cũng chẳng để làm gì, một việc nhỏ như lấy lòng lão bà hay tạo không khí lãng mãn cũng không biết, anh vẫn không nên xuất hiện nhiều trước mặt em." Ngón trỏ Trì Tiểu Úc chỉ về hướng cửa, vẻ mặt nghiêm túc, người trong thiên hạ cô đều không kiêng nể gì, huống chi là một người đàn ông...

"À?" Giản Diệc Tu âm cuối uyển chuyển nguy hiểm, tùy ý ném chiếc gối qua một bên, một giây sau, đã phô trương thanh thế.

Giản Diệc Tu người đàn ông này thắt lưng rắn chắc như thép, đôi chân dài hư siêu người mẫu, khuôn mặt tinh xảo miễn chê, nhất là cái mũi kia, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

"Em muốn không khí lãng mạn sao?" Giản Diệc Tu nghiêng mặt qua nhìn Trì Tiểu Úc, nhiệt khí thôi qua bên tai Trì Tiểu Úc, làm cho Trì Tiểu Úc ngứa ngáy khó chịu.

"Chuyện này.... vẫn không nên để anh làm là tốt nhất." Gương mặt Trì Tiểu Úc bị Giản Diệc Tu mà trở nên đỏ bừng, hai tay che chở bộ ngực, cả thân thể lặng lẽ cúi xuống, mưu toan thoát khỏi gười Giản Diệc Tu từ phía dưới.

Cô sai lầm rồi, nếu cô muốn khiêu khích anh nên chọn một chỗ thông gió, thích hợp để chạy trốn, mà tuyệt đối không phải là ở trên giường.

"Lấy lòng lão bà? Chuyện này …" Giản Diệc Tu vừa nói chuyện, bàn tay ở trên gương mặt Trì Tiểu Úc không ngừng vuốt ve, một thời gian dần dời xuống dưới.

Trì Tiểu Úc không dám làm một cử động nhỏ nào, bàn tay vì khẩn trương mà xoắn chăn thật chặc, hô hấp giờ này đã có chút khó khăn, ánh mắt mê ly nhìn không có tiêu cự.

Giản Diệc Tu chính là độc dược của Trì Tiểu Úc cô, anh chỉ cần chạm vào cô một chút liền có thể khấy đảo cảm xúc trong lòng cô.

Giản Diệc Tu khàn khàn cười một tiếng, cả thân thể Trì Tiểu Úc run lên, lỗ tai trong nháy mắt hồng hồng.

"Lãng mạn và lấy lòng hai việc này anh chỉ biết làm trên giường thôi, như thế nào... em hài lòng không?" Ngón tay Giản Diệc Tu trêu chọc bộ ngực của Trì Tiểu Úc, lúc thì như gần lúc thì như xa, thỉnh thoảng còn không ngừng thổi khí tai Trì Tiểu Úc, Trì Tiểu Úc không nhịn được tìm cách né tránh.

Thật là nhột mà, rồi lại ngừng lại không để cho cô hưởng thụ một cách thống khoái.

Anh muốn bức điên cô mà!

Trì Tiểu Úc không thể nhịn được nữa, đẩy ngã Giản Diệc Tu, ngồi ở trên người Giản Diệc Tu, hai tay xoa xoa lồng ngực anh, đứt quãng nói: "Anh... Không được nhúc nhích..."

Giản Diệc Tu khó có khi lại nhiệt tình phối hợp, ung dung nhìn bộ dáng ý loạn mê người của cô.

Thân thể của dần dần dính chặt lên người Giản Diệc Tu, đổi môi đỏ tươi tìm kiếm trên người Giản Diệc Tu.

Bộ dáng của Trì Tiểu Úc lúc này thật giống một con mèo hoang.

Giản Diệc Tu khẽ nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ.

Cửa phòng đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, thanh âm không lớn lắm, Giản Diệc Tu nhướng mày, rõ ràng là bị hành động của người kia làm mất hứng, Giản Diệc Tu nhanh chóng dùng chăn đắp lên người Trì Tiểu Úc, không muốn để lộ ra một chút cảnh xuân nào để người khác nhìn thấy.

"Tôi … tôi tới để đưa quần áo." Gương mặt tiểu vệ sĩ đỏ bừng, "Ngài lúc trước đã ra lệnh cho tôi đi mua..."

Nói xong, để quần áo lên trên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ hận không thể chạy nhanh hơn.

Giản Diệc Tu bình tĩnh vén chăn lên, giọng nói khàn khàn, "Em tiếp tục đi..."