Chuyển ngữ: hongtuananhEdit: Bồng BồngỞ dưới sự hỗ trợ của mấy vị lão mụ tử, dầu mỡ mùi lạ trên người Ngô Minh được tẩy trừ đi sạch sẽ.
Lão mụ tử còn muốn đem huân hương ra, cố ý ở bên người Ngô Minh đi vài vòng, khiến cho nàng có loại cảm giác muốn nhảy mũi.
Sau khi thay đổi nội y mới tinh, Triệu mụ gọi vài người thị nữ nâng đến mấy bộ trang phục: “Tiểu thư nói, liền để ngươi chọn mấy bộ quần áo nàng chưa có mặc qua.”
“Không muốn đỏ được không?” Ngô Minh rất không biết nói gì, tất cả đều là xiêm y màu đỏ a. Nàng hiện tại cũng không quá bài xích nữ trang, nhưng không đến mức phải mặc cái loại đỏ choét kia chứ?
Còn có, Hỗ Đao môn vốn là lấy hồng y làm chủ, nếu là mình cũng mặc vào hồng thường, chỉ sợ lại có người nói huyên thuyên.
“Cái này quả là khó khăn, tiểu thư của chúng ta luôn luôn là yêu thích màu đỏ…” Triệu mụ hơi khó xử, đột nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, ngược lại có một bộ ngày hôm trước lúc tiểu thư đi yết kiến tông chủ thì mặc vào váy xanh, chỉ có điều bởi vì tiểu thư không định sẽ mặc lại, chỉ sợ còn chưa kịp giặt đây? Không biết Tiêu cô nương có để tâm hay không?”
Ngô Minh trái lại cũng không để ý: “Không có chuyện gì, ngươi đem ra đây đi.”
Lão mụ tử theo lời đi lấy đến.
Ngô Minh ở dưới sự giúp đỡ của nhóm lão mụ tử mặc vào xong, so sánh với nhau lúng túng phát hiện chỗ ngực có chút rộng rãi.
Bộ ngực Hỗ Vân Kiều rất lớn a, trong lòng Ngô Minh khà khà muốn cười, hoàn toàn không để ở trong lòng.
( phát hiện tính cạnh tranh chi tiết nhỏ, xác nhận cần phải tiến hóa, DNA thay đổi gấp ba gia tốc! Tiến độ hiện nay 26%…) Trong đầu Ngô Minh đột nhiên vang lên âm thanh kim loại hóa.
Ta ngất! Ngươi đừng loạn tiến hóa a! Một cái hệ thống máy móc cổ quái như ngươi, phát hiện nữ nhân khác ngực lớn ngươi tức giận cái gì chứ! Ngô Minh trong lòng kêu to.
Nhưng hệ thống tự mình nói với mình, căn bản là không có lý tới kháng nghị của Ngô Minh.
“Eo của cô nương vẫn đúng là nhỏ.” Triệu mụ giúp Ngô Minh chỉnh lại xiêm y, đương nhiên sẽ không nói đến bộ ngực nhỏ điểm ấy, trái lại lựa ưu điểm vóc người của Ngô Minh: “Trần mụ, đi lấy sợi đai lưng tốt nhất đến.”
“Không muốn màu đỏ.” Ngô Minh vội vã nhắc nhở.
Mang tới đai lưng lại là màu tím, Ngô Minh thật hài lòng, hôm nay quần áo vẫn là váy xanh đai tím, chỉ có điều hoa lệ không ít.
Một đám lão mụ tử lôi kéo Ngô Minh, quan sát trên dưới liên tục đánh giá:
“Thực sự là người đẹp vì lụa a, cô nương vừa mặc vào một cái, quả thực dáng dấp anh thư* tựa là đại tiểu thư nhà ai.” (*xinh đẹp và có vẻ hiên ngang cao quý)
“Có vẻ nói chưa đúng lắm, Tiêu cô nương da dẻ trắng nõn trong suốt, nếu là xuyên vào hồng thường chỉ sợ càng thêm đẹp đẽ.”
“Sớm muộn cũng phải mặc vào hồng thường, đó là vì công tử nhà chúng ta cũng muốn mà.”
Nhóm vú em vui cười, Ngô Minh mặt xám lại, đối với Hỗ Vân Thương bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Tên ngu ngốc này, liền đối với nhóm lão mụ tử cũng đều nói như vậy, hắn đến cùng đang tính làm cái gì a?!
Nhóm lão mụ tử tay nghề phối sức chỉnh trang y phục không tệ, bộ trang phục của Hỗ Vân Kiều ở phần ngực có hơi rộng nhưng thông qua điều chỉnh bó buộc đai lưng đã không còn nổi bật, Ngô Minh uống một chút nước liền đi ra ngoài.
“Hỗ Vân Thương!” Ngô Minh vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy si nhân ở chính giữa mấy cái võ sư.
Hỗ Vân Thương nghe được giọng nói nhìn sang, thấy là Ngô Minh, nhất thời sững sờ. Hiển nhiên là gọi Ngô Minh tới là chủ ý của một mình Hỗ Vân Kiều.
Tiêu Nhược Dao mặc trang phục lên vẫn đúng là rất đẹp đẽ a, cảm giác so với ngày hôm trước ở lúc mình mới gặp nàng lần đầu càng thêm khả ái động lòng người… Hỗ Vân Thương thầm đánh giá trong lòng.
Hắn bước nhanh đi tới, mấy vị võ sư phía sau lặng lẽ nháy mắt với nhau.
Ngô Minh trong lòng hỏa khí càng lớn, chờ Hỗ Vân Thương đến gần, cả giận nói: “Ngươi đến cùng đã nói cái gì, vì sao hầu như tất cả mọi người ở nơi này đều cho rằng chúng ta có quan hệ mờ ám gì đó?”
Hỗ Vân Thương vừa nghe, liền ngẩn ra, hướng về bốn phía nhìn một chút.
Võ sư cùng bọn hạ nhân xung quanh nhất thời xoay người làm bộ bận rộn việc của mình.
“Chúng ta chỉ là có quan hệ đội hữu, ngươi vì cùng Lâm Triêu Dĩnh cãi nhau đem ta kéo đi vào nhưng là lộn xộn lên rồi!” Ngô Minh nói xong hai câu, cảm thấy cái si nhân này tựa hồ cũng sẽ không có cái ác ý gì, ngữ khí cũng là mềm một chút.
Hỗ Vân Thương há miệng, muốn nói cái gì, nhưng sắc mặt bắt đầu ửng hồng, chỉ lôi kéo Ngô Minh hướng về thư phòng bên cạnh đi.
“Ngươi liền nói ở ngay đây.” Ngô Minh hất tay đang bị hắn lôi kéo ra, vẫn đúng là rất sợ lại tạo thành hiểu lầm gì đó.
“Nơi này khó nói… Ngươi cũng biết mà…” Thanh âm Hỗ Vân Thương ép tới cực thấp, trên mặt đỏ phừng phừng.
Ngô Minh lườm một cái: “Ta biết cái gì?”
Hỗ Vân Thương nhìn xung quanh, mạnh mẽ lôi kéo Ngô Minh đi vào thư phòng bên cạnh, nhưng không tiện đóng cửa thư phòng lại, chỉ có thể dùng huyền khí tận lực áp chế thanh âm nói: “Buổi tối ngày hôm trước, không phải chúng ta có phát sinh quan hệ sao?”
“Hả? Uống rượu a, nhiều nhất tính cả thử đao?” Ngô Minh không hiểu, cái này có cái gì để nói?
“…” Hỗ Vân Thương nhìn dáng vẻ đầu óc mơ hồ của Ngô Minh, nhịn một chút, rốt cuộc nói rằng: “Sau đó ở ngươi trong phòng, chúng ta cái kia… cho nên chúng ta bây giờ…”
“Chờ đã, chờ chút! Cái gì gọi là chúng ta cái kia rồi!” Ngô Minh vội vã đánh gãy hắn: “Chúng ta cái gì?”
“Tựa là cái kia a…”
“Cái kia a?!”
“Tựa là… Tựa là… Dù sao ta cũng xin lỗi ngươi…” Hỗ Vân Thương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Ngô Minh mơ hồ cảm thấy hắn thật giống có cái hiểu lầm gì đó rất lớn, vội vã hỏi tới: “Ta đem ngươi đẩy trở về phòng, sau đó ngươi ngủ say như lợn chết vậy…”
“Không có a, ta đã từng tỉnh lại…” Giọng điệu Hỗ Vân Thương yếu ớt nói.
“Ngươi có tỉnh lại qua?!” Ngô Minh sợ hết hồn: “Lúc nào? Sau khi tỉnh rượu? Hay sau khi trời sáng?”
Hỗ Vân Thương nhỏ giọng nói: “Thời điểm ngươi thay quần áo…”
Mịa nó! Ngô Minh một cước đem Hỗ Vân Thương đạp ngã xuống: “Ngươi lúc nào tỉnh lại mà không được, sao cứ phải lựa vào lúc ấy!”
Ai nha? Không đúng, lúc đó đổi y phục của hắn, nhưng chính ta còn đang mặc nội y a, hắn cũng không thấy được gì, cái này có cái gì mà hiểu lầm? Hoặc là như vậy mà bọn họ cũng cho là đã có quan hệ? Liếc mắt nhìn liền đã có quan hệ nam nữ?
“Hả?” Hỗ Vân Thương đối với việc Ngô Minh gạt ngã chính mình cũng không hề tức giận, trái lại cảm thấy có chút không đúng.
Nàng đối với việc mình lén nhìn nàng thay quần áo sẽ cảm thấy tức giận như thế? Phải tức giận thì đã sớm nên tức giận a, hơn nữa còn nên có hỏa khí càng to lớn hơn a?
Hỗ Vân Thương thuộc về si nhân, nhưng không phải người ngu, vội vã trên đất bò dậy hỏi ngược lại: “Ta sau đó không phải ra tay động chạm với ngươi sao? Còn muốn, còn muốn cái kia cái kia…”
“A? Không có a.” Ngô Minh không hiểu ra sao.
“…” Hỗ Vân Thương cứ thế chết lặng tại chỗ, cảm giác mình tựa hồ có chỗ hiểu lầm nào đó, một hồi lâu sau mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Cái vết máu trên giường kia từ nơi nào đến?”
“Cái vết máu gì? A, ta biết rồi…” Ngô Minh mới vừa nghe chưa kịp hiểu, nhưng rất nhanh phản ứng lại: “Sau đó có cái thích khách đến, bị hắn chém một đao a, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng khả năng máu tươi bắn đến trên giường.”
“…” Hỗ Vân Thương ngây ngẩn suy nghĩ hồi lâu, càng ngày càng cảm giác mình tựa hồ là hiểu lầm…
Đột nhiên, hắn chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Gay go, cái này chẳng phải là khi không lại phá hỏng danh tiết của Tiêu Nhược Dao rồi? Mặc dù mình đối với chuyện phỏng đoán đêm trước giữ miệng kín như bưng, nhưng hiện tại tình huống khách quan tựa là rất nhiều người đều cảm thấy Tiêu Nhược Dao cùng mình có quan hệ.
“Cái này… Chân thực xin lỗi.” Hỗ Vân Thương phản ứng lại, sau đó đối với Ngô Minh sâu sắc khom người tạ lỗi: “Ta còn tưởng rằng ngươi cùng ta có tiếp xúc da thịt…”
“Ai cùng với ngươi có quan hệ xác thịt chứ!” Ngô Minh lại đem hắn đạp ngã xuống.
“Các ngươi nói lung ta lung tung cái gì vậy?” Hỗ Vân Kiều từ ngoài cửa đi tới, nàng ở cửa nghe được mấy câu, đầu óc hoàn toàn cảm thấy mơ hồ.
“Gần như sáng tỏ, chính hắn đầu óc bị hồ đồ rồi.” Ngô Minh rất nhanh đã hiểu rõ, vừa tức lại vừa buồn cười nói: “Dường như là cái ca ca say rượu ngớ ngẩn này của ngươi phạm vào hồ đồ, vì lẽ đó tạo thành hiểu lầm rất lớn.
Hỗ Vân Thương vừa từ dưới đất bò dậy, vội vã cúi người nói: “Phải phải, là ta không đúng. Nếu là đối với danh tiết Tiêu cô nương tạo thành ảnh hưởng, ta nguyện phụ trách…”
“Ai muốn ngươi phụ trách?!” Ngô Minh lần thứ ba đem hắn đạp ngã xuống.