Chuyển ngữ: hongtuananhEdit: Bồng BồngNgô Minh cùng đám người Thanh Lĩnh trở lại chỗ ngồi, mỗi người đều tự điều chỉnh tâm tình.
Toàn bộ Thanh Lĩnh, chỉ có Nhị Nha Đầu có tư cách vào Nguyên Liệu Điện, ngoài ra nhiều nhất tính cả Tiêu Nữ được nửa cái tiêu chuẩn.
Những cô gái khác chỉ có thể coi là một chuyến tay không.
Bắt đầu có nữ hài đỏ cả mắt khóc lên.
Trần lão tam cả giận nói: “Khóc sướt mướt làm cái gì?! Không thể ở lại tông môn, là do vận số của các ngươi không đủ, an tâm thanh thản mà về nhà lập gia đình sinh con đi.”
Địch lão nhị nói: “Mười tám người các ngươi sau khi trở về, Thanh Lĩnh chúng ta sẽ cho mỗi người các ngươi thêm mười lượng bạc mang về nhà.”
Có Nhị Nha Đầu trúng cử, tông môn khen thưởng không ít, tâm tình Thanh Lĩnh Tam Kiệt tuy có chút tiếc nuối nhưng so với những năm vừa rồi không thu hoạch được gì đã là tốt hơn rất nhiều.
Nghe được còn có tặng bạc mang về, lúc này mới có nữ tử chậm rãi ngừng nức nở. Không giống với tư tưởng thế giới cũ người người đều bình đẳng, ở xã hội này cam chịu số phận vẫn là xu thế tuyệt đối.
Rất nhanh có bạch y thị giả của tông môn lại đây, lên giọng tuyên báo: “Thanh Lĩnh Tiêu Nữ, theo ta đi báo cáo tông môn!”
Lại còn thông báo sớm hơn so với biên chế chính quy của Nhị Nha Đầu? Ngô Minh đứng dậy.
Có Địch lão nhị đưa ra chứng minh thân phận, cái vị bạch y thị giả kia mang theo Ngô Minh muốn rời đi.
“Nữu Nhi, Nữu Nhi, ngươi ở ngoại môn Tàng Kinh Các đúng không? Ta nhất định đến thăm ngươi!” Nhị Nha Đầu cầm lấy tay Ngô Minh lay động nói.
Ngô Minh biết rõ cô nàng này thực sự ngốc, cũng không biết nên làm gì để dạy nàng không nên để lộ nội tâm tránh cho sau này chịu thiệt, chỉ có thể nói: “Đừng nóng vội tới tìm ta, tông môn khẳng định có rất nhiều quy củ, nếu như không rảnh rỗi liền từ từ đến cũng được, chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Nếu là gặp phải chuyện khó xử gì, có thể tới tìm ta thương lượng, ta sẽ giúp ngươi nghĩ kế.”
Kỳ thực ngẫm lại, thời đại này không có điện thoại di động, lúc cần liên lạc với nhau thật đúng là không dễ dàng.
Địch lão nhị cùng Trần lão tam chắp tay cùng Ngô Minh từ biệt, nhớ đến ân tình nàng trợ giúp Trần lão tam đột phá tâm ma, Địch lão nhị còn muốn lén lút đưa riêng cho Ngô Minh một cái túi tiền.
Ngô Minh lặng lẽ đem túi tiền nhét vào trong đai lưng.
Bầu không khí toàn thể nhìn từ phía chính diện của tông môn không sai, nhưng không mang ý nghĩa là sẽ không có hạng giá áo túi cơm. Bất luận là nơi nào, tiền tài coi như dùng làm nước cờ đầu là tốt nhất.
Bạch trưởng lão cũng không nói lời nào, chỉ là ở sau Ngô Minh cùng bạch y thị giả dẫn đường phía trước chậm rãi đi theo.
Ra khỏi nhập thí cốc, bạch y thị giả mang theo Ngô Minh ở dưới rừng cây vòng tới vòng lui.
Có một mảnh địa phương được bài biện thêm một ít thứ đặc thù, Ngô Minh cảm thấy như là một loại trận pháp nào đó. Bất quá có bạch y thị giả dẫn đường, cũng không phải lo lắng phát động cái gì phòng ngự trận.
Kỳ thực ra khỏi nhập thí cốc, cảnh vật liền bị sương mù bao phủ trở nên mông lung, không thấy rõ cái gì cả. Liên tưởng đến nơi này là địa vực tông môn, rất dễ dàng nghĩ tới đây có thể là do một loại cấm chế phòng ngự nào đó gây nên.
Chuyển qua một ngọn giả sơn, thình lình nhìn thấy một toà lầu các bốn tầng cách đó không xa.
Đến một chỗ hoa viên rộng lớn, có bao nhiêu là hoa lan tím đã nở rộ, dựa theo một loại quy tắc thứ tự nào đó bài bố, hiển nhiên có người chuyên môn trông nom.
Lầu tháp bốn tầng nằm ở trong hoa viên, trước cổng hoa có treo một tấm biển, giống hệt với phong cách Trượng Kiếm Tông biển trắng để chữ đỏ: “Ngoại Môn Tàng Kinh.”
Tàng Kinh Các, cũng không phải miếu hòa thượng, tên cái gì kinh a… Ngô Minh trong lòng lén lút oán thầm.
Có một gã nam quản sự chừng năm mươi tuổi ra đón.
Bạch y thị giả dẫn đường đối với hắn chắp tay: “Thư quản sự.”
Vị quản sự này cũng chắp tay làm lễ. Hắn là chủ quản ngoại môn Tàng Kinh Các, họ Thư.
Song phương trao đổi một cái danh bài.
“Tiêu Nữ, Thanh Lĩnh nữ tử, năm nay 14 tuổi, tinh thạch trắc thể, và khí đạt bách mạch đều không trúng tuyển…” Thư quản sự liếc nhìn Tiêu Nữ bên người bạch y thị giả, hơi chần chờ.
Trước đó hắn có nhận được lệnh bài của đại trưởng lão nói phải thu xếp cho một nữ tạp dịch sắp được đưa tới đây, còn đang cảm thấy kỳ quái không ngớt. Ở ngoại môn Tàng Kinh Các nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy lần nào tông môn thu xếp tạp dịch lại sẽ sử dụng lệnh bài, hơn nữa còn là lệnh bài của đại trưởng lão.
Lúc này, hắn liếc về phía Bạch trưởng lão đang cùng tháp tùng ở cách đó không xa, bởi không có tới gần rõ ràng là không có ý muốn tiếp xúc, hắn cũng sẽ không tiện tiến lên chào hỏi.
Hắn nhất thời cho rằng cái nữ hài được mang đến đây sẽ là một nha đầu có được thiên tư đặc thù nào đó, bởi vì chỉ có nguyên nhân ấy mới khiến Bạch trưởng lão đích thân đưa tới.
Nhưng giờ khắc này thấy trên danh bài viết rõ ràng, một nữ hài nhi vừa không có tư chất nguyên liệu, lại càng không có tiền đồ võ cảnh như vậy, cớ sao phải đáng hưng sư động chúng dùng cả lệnh bài tông môn lẫn hộ tống chứ?
Bất quá cái Thư quản sự này cũng là nhiều năm lõi đời, người ta xử sự như vậy tự nhiên là có đạo lý riêng, lập tức thân thiết tiếp nhận Ngô Minh: “Tiêu cô nương, mời theo ta nhập các.”
Bạch y thị giả rời đi, Ngô Minh nói cám ơn, đồng thời hướng về Bạch trưởng lão phía xa xa chắp tay.
Bạch trưởng lão gật gật đầu, cũng rời đi.
Nhìn thấy Bạch trưởng lão đối với hành động trí tạ của Tiêu Nữ có phản ứng lại, Thư quản sự nhất thời trong lòng hiểu rõ.
Nha đầu này, tuyệt đối có lai lịch lớn!
Không thông qua trắc thí cũng không có bất kỳ tư chất gì, nhưng có thể được thu xếp vào Tàng Kinh Các đảm nhiệm tạp dịch, ở trong tông môn tuyệt đối có chỗ dựa!
Xem trang phục và kiểu tóc búi, vả lại giữa hai chân mày nguyên âm ngưng tụ không tan, hiển nhiên vẫn còn là xử nữ, như vậy thì sẽ không phải là tình nhân của người nào.
Như vậy khả năng là…
Một vị trưởng lão thân phận cấp cao nào đó trong tông môn…
…Con gái rơi!
Thư quản sự càng nghĩ càng là hoảng sợ.
Thư quản sự dẫn Ngô Minh đi vào, ngầm tìm cơ hội quan sát đánh giá nàng.
Không sai không sai, không có nửa điểm khí chất yếu hèn ở hạ nhân nên có, ngẩng đầu mà đi, chỉ sợ xưa nay đều không có ăn nói khép nép qua. Đây là biểu hiện điển hình của người được nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Như vậy là của vị trưởng lão nào đây? Chỉ dựa vào dáng dấp thật sự không tài nào đoán được a?
Lẽ nào chính là con gái rơi của Bạch trưởng lão?
Nhưng có người nói hắn một đời chưa lập gia đình a?
Đúng đúng, chưa lập gia đình mới có vấn đề, là nam nhân làm sao có thể không để ý đến nữ tử? Nhất định là ở bên ngoài lưu lại cái nợ phong lưu gì rồi.
Thư quản sự ở trong lòng suy đoán lung tung, đối xử với Ngô Minh cũng là nước lên thì thuyền lên.
“Tàng Kinh các tổng cộng có bốn tầng, có thể tùy ý đi đến chỗ đệ tử để xem, còn những chỗ ngoại lệ không thể lấy đi mượn đọc. Như có sách bị hư hỏng cần báo cho ta biết.” Thư quản sự vừa đi vừa nói.
Nhưng bỗng nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt Tiêu Nữ có điểm buồn bực, Thư quản sự đột nhiên cả kinh.
Đúng rồi, nếu thân phận nàng là con gái rơi của trưởng lão, ta làm sao có thể sắp xếp nàng làm việc?
Sắp xếp con gái của trưởng lão đi làm việc, chẳng phải là tự ta đi tìm đường chết sao?
Vì vậy, lời nói của Thư quản sự rất nhanh xoay chuyển một vòng: “Có điều loại chuyện này cứ để cho ta quản lý, ngươi cũng không cần bận tâm.”
“Hừm, như vậy ta liền phụ trách quét bụi sao?” Ngô Minh thấy cái Tàng Kinh Các nơi này tương tự với Hoàng Hạc Lâu ở thế giới cũ, quan sát những chỗ rất nhỏ có lối kiến trúc chạm trổ rường cột càng thêm tinh xảo, hững hờ nói rằng.
Nàng đang thăm dò ta! Thư quản sự mèo già hóa cáo, lập tức cười nói: “Không cần không cần, Tàng Kinh Các có tám cái lão mụ tử lớn nhỏ, tự có các nàng động thủ.”
“Ồ?” Ngô Minh hơi có ngoài dự đoán, còn tưởng rằng tạp dịch là phải lao động.
“Cái này… Mỗi ngày chỉ cần ngươi giúp ta kiểm tra mấy lão mụ tử có đến đúng giờ hay không, trông coi các nàng có tận lực quét tước hay không, cũng đối với nhà bếp nhỏ nhọc lòng đánh giá là tốt rồi. Nhà bếp nhỏ ngoại trừ cung cấp đồ ăn cho chúng ta, đối với các đệ tử đến đọc sách trong tàng kinh cũng có nhiệm vụ cung cấp bữa trưa và cơm tối.”
Cái này mà gọi là tạp dịch sao? Rất ung dung a. Ngô Minh không cân nhắc đến việc Thư quản sự có suy đoán đối với thân phận nàng.
Nàng còn không biết, cuộc sống được coi như con ông cháu cha cơm dâng tận miệng đã vui vẻ hướng về nàng vẫy tay.