Chuyển ngữ: hongtuananhEdit: Bồng BồngNgô Minh đi tới trước đại môn Thánh điện Tàng Kinh các.
“Không nghĩ tới trong hoàng cung còn muốn có chỗ u tĩnh như thế.” Ngô Minh nhìn hoàn cảnh chu vi phảng phất như thư viện vậy nói.
Đây là một mảnh kiến trúc cung điện dọc theo dãy núi. Dãy núi trong thành Vũ đô, tám chín phần mười là con người xây dựng. Nơi này vì đắp nặn một loại bầu không khí, dĩ nhiên từ bình địa dựng lên một toà núi nhân tạo. Không nói cao vút trong mây, cũng là không kém hơn dãy núi tự nhiên.
Đương nhiên nơi này đã là bộ phận phần sau Vũ đô. Dãy núi kỳ thực là dựa thế xây lên, nơi này đã sớm có sườn núi cơ sở. Ở trước khi kiến tạo Thánh điện Tàng Kinh các là dưỡng tâm biệt viện của tiên hoàng, được Huyền Vũ Hoàng cải tạo vì nhờ vào vị trí thế núi dựng nên tàng thư các.
Bành đại tổng quản ở bên cười bồi nói: “Kỳ thực trong hoàng cung cũng rất yên tĩnh. Chu cô nương nói nơi này u tĩnh, tất nhiên là bởi vì nơi này có một loại hơi thở tri thức chứ?”
“Không sai, xác thực có cái cảm giác này. Vừa nhìn tựa là địa phương nghiên cứu học vấn.” Ngô Minh tán thành.
Dọc theo chung quanh ngọn núi, kiến tạo rất nhiều quần thể cung điện liền nhau. Dựa theo Bành đại tổng quản giới thiệu, những khu cung điện này đều là thư các thu gom cất trữ điển tịch.
Kỳ thực theo vẻ ngoài kiến trúc những cung điện này cũng có thể thấy được, vừa có loại điêu long họa bích của cung điện hoàng gia kia, cũng có khí tức thư các viết văn.
Ngô Minh tại khi Bành đại tổng quản đối với thủ vệ trông giữ đưa ra thánh chỉ của hoàng thượng sau, đồng thời tiến vào bên trong.
Kiểm tra rất nghiêm ngặt, dù cho là Bành đại tổng quản mang người đến, cũng là phi thường tỉ mỉ mà đối chiếu yêu bài của Ngô Minh. Kỳ thực những thị vệ này đã sớm biết Chu Chỉ Nhược sẽ có lại đây, nhưng bọn họ vẫn cứ cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra, nhìn ra được trong ngày thường liền đã có thói quen như vậy.
Đại môn Thánh điện Tàng Kinh các là cửa đẩy song cánh kiểu thư viện. Bên trên có cửa nhỏ để cho cung nhân ra vào, đây là nhường hạ nhân cùng đám thị vệ vận chuyển vật tư sinh hoạt.
Nhưng giờ khắc này, ở dưới việc vài tên thị vệ cùng hạ nhân cùng nhau động thủ thúc đẩy, cửa lớn dày nặng ken két bị đẩy ra. Đây là cấp bậc lễ tiết điện các cao nhất. Liền như toà học phủ* cấp bậc cao nhất nào đó, rốt cục cũng mở rộng cách cửa tri thức cho một vị tôn khách. (*trường đại học)
Sau đại môn, là đường mòn sâu thẳm.
Dọc theo đường mòn dựng thạch lang*, hai bên đều là cây cối, bên trên mọc đầy dây thường xuân, dây cây nho các loại dây leo hệ thực vật. Cái hoàn cảnh bốn phía vờn quanh này, làm che chắn rất nhiều ánh mặt trời. Khiến con đường càng thêm u ám. (*hành lang có dựng hiên đá)
Bành đại tổng quản không có cơ sở võ học, bước chân đạp ở trên con đường đá phát sinh âm thanh trầm thấp, ở bốn phía hình thành âm thanh vang vọng nhàn nhạt.
Bước chân Ngô Minh nhưng là nhẹ không dùng sức. Nàng sử dụng Hạc Hàng thuật, mỗi một bước duỗi ra đều có thể như tung bay.
Kỳ thực trình độ bộ pháp như thế này mặc dù là bản thân Hạc lão cũng khó có thể duy trì kéo dài. Ngô Minh nhưng cảm thấy thú vị, quá có ý vị cao nhân, hơn nữa có thể tăng tiến tính thuần thục của Hạc Hàng thuật, cho nên liền liên tục dùng đến.
Đi chưa được mấy bước. Ngô Minh liền có năng lực cảm thấy có trận pháp tinh thạch tồn tại, chỉ có điều không có phát động thôi. Có thể suy ra, nếu là cao thủ Trượng Kiếm Tông tập kích nơi này mưu toan cướp đi điển tịch võ học, những trận pháp này nhất định sẽ trước tiên phát động tiến hành công kích hoặc phòng ngự.
Có muốn hay không lại đem tinh thạch trộm đi? Chiếm tiện nghi đến nghiện Ngô Minh thầm nghĩ. Hết cách rồi, tặc không đi tay không, nàng đều chiếm tiện nghi ra vẻ nuôi thành thói quen.
Bất quá cân nhắc tới ở đây đáng giá tiền nhất không phải tinh thạch mà là điển tịch võ học. Ngô Minh cũng là nhịn xuống. Trận pháp bị quấy rầy, nhất định sẽ dẫn tới bọn thị vệ chú ý. Đến thời điểm nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến thời gian bản thân kiểm tra thư điển, nghiêm trọng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự tin tưởng của Huyền Vũ Hoàng đối với chính mình, đừng bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Qua một đoạn trận pháp phòng giữ khu vực ban đầu, Ngô Minh lưu ý đến mặt sau sẽ không có cái thị vệ gì ở.
Mười bậc mà lên, hai bên thạch lang là các gian điện phòng.
“Hai bên điện phòng tựa là vị trí tàng thư.” Bành đại tổng quản giới thiệu: “Lão nô may mắn đã từng tiến vào, tuy rằng xem không hiểu rất nhiều điển tịch võ học. Nhưng khi đó nghe hoàng thượng mọi người nói, thư sách nơi này là càng đi lên cao tựa là càng lợi hại.”
Vị trí nơi này bắt đầu có tàng thư điện phòng. Có một khối bia đá thấp bé, mặt trên viết chính là tầng một.
Bậc thang để cho người bước chân lên là do tảng đá làm ra, cạnh mép nhưng là có một tầng màu đỏ.
“Đa tạ Bành đại tổng quản chỉ điểm.” Ngô Minh cũng nhớ tới hôm qua trước khi rời đi, Long lão đã từng nhắc nhở bản thân: “Thánh điện Tàng Kinh các tàng thư, thông thường là lấy chỗ cao cho đồ tốt, chỗ thấp sẽ kém hơn. Lấy tu vi cùng ngộ tính của ngươi, có thể từ vị trí tầng trung bắt đầu thử xem. Nếu khó thì lại giảm tầng xuống xem.”
Xem ra Long lão cái lời này nói đến tương đối đúng, Ngô Minh đã chú ý tới theo từ bậc thang không ngừng lên cao, bắt đầu xuất hiện văn tự chú thích hai bên.
Hiện tại bậc thang Ngô Minh đi lên là tầng hai.
Màu sắc bậc thang cùng vừa nãy đã có sự khác biệt. Bậc thang bằng đá xanh cạnh viền đã biến thành màu cam.
“Trong ngày hôm qua đã thông báo Tượng lão Chu cô nương người sẽ đến. Giờ khắc này còn không thấy hắn, chắc là cũng sẽ không chú ý Chu cô nương xem điển tịch.” Bành đại tổng quản suy đoán nói: “Nếu là Chu cô nương có hứng thú, đều có thể bất cứ lúc nào tiến vào bên trong tàng thư điện lật xem.”
“Làm phiền Bành đại tổng quản. Nếu là ngài bận bịu, ta liền tự mình ở đây đọc sách.”
Bành đại tổng quản đầu tiên là khách khí một thoáng đồng ý làm bạn, nhưng Ngô Minh nói không có gì đáng ngại. Hắn cũng là cáo từ.
Hai ngày nay hoàng thượng chắc có đại sự, mà Chu Chỉ Nhược bên này là có kỳ hạn bảy ngày, Bành đại tổng quản tự nhiên là bồi không nổi.
Sau khi Bành đại tổng quản rời đi, Ngô Minh liền được tự do hơn rất nhiều.
Nàng thả ra cảm ứng. Không có phát hiện phụ cận có người. Bởi ngọn núi có thể tiếp tục hướng lên trên, nhưng cảm ứng của Ngô Minh lại bị giới hạn rất nhiều, không biết phía trên là còn có người hay không.
Có thể cái Tượng lão gì đó kia đang nhòm ngó bản thân?
Ngô Minh ở trong đầu thu thập ghi chép về Tượng lão.
Nàng đã xem qua rất nhiều tư liệu nước Tề cùng nước Vũ, trong đó ghi chép về Tượng lão đối lập với các trưởng lão khác ít đi rất nhiều. Đại để trên đó nói đều là tuổi tác hắn đã vượt qua năm mươi, đầu trọc mập mạp, cũng như là cái đại hòa thượng mập.
Bình thường nói chuyện yêu thích cười ha ha, đối với người đối với sự đều tương đối hiền lành. Bất quá làm việc kỹ lưỡng, đặc biệt là ham mê công pháp huyền võ. Thường thường là vì nghiên cứu một chiêu nửa thức, rơi vào tĩnh tu bế quan dài đến mấy ngày.
Trong đầu Ngô Minh hiện lên tạo hình phật Di Lặc.
Cũng có khả năng là Tượng lão đang ở tĩnh tu chứ?
Có thánh chỉ hoàng thượng ở trước đó, nàng không cần cân nhắc Tượng lão tồn tại, thử đi tới bên trong thư các tầng thứ hai.
Cửa thư các là đang đóng, cửa sổ cũng chưa hề mở ra. Ngô Minh đưa tay đẩy một cái, càng không có đẩy ra. Lúc này mới chú ý tới bề mặt ngoài cửa thư các là đồng mộc*, kỳ thực bên trong ngầm kẹp tinh thiết. (*gỗ cây bào đồng; cây trẩu; cây ngô đồng)
Trên hai cánh cửa có một khối thép thật giống như đảm nhiệm chức năng tỏa đầu đại*. Ngô Minh mơ hồ đoán được công dụng, thử rót huyền khí đi vào. (*ổ khóa)
Quả nhiên trong đó có một khối tinh thạch, có thể thu nạp huyền khí. Khoảng chừng là rót vào đến trình độ bốn sao võ giả huyền khí, khối thép răng rắc vừa vang, cửa môn mới mở ra một cái khe.
Ngô Minh hơi hơi dùng sức, cửa lớn mở ra.
Xông tới mặt là mùi vị không khí có chút lâu ngày không lưu thông trầm đục, còn có dày đặc mùi long não các loại chống mục nát.
Đạp bước đi vào, trong mắt Ngô Minh đều là từng cái từng cái giá sách, bên trên là đại lượng thư điển.