"Hắc xì -"

"A -A - Hắc xì!"

Liên tục đánh vài cái hắt xì, nước mũi đều phun ra ngoài rồi.

Nhanh chóng lấy áo choàng của Mạc Cửu lau lau.

Ta đây đột nhiên bị bệnh, thật sự là có chút lỗ, nhưng mà cũng may còn có Lương Lương chủ trì đại cục.

Trước mắt, ta ở một bên quấn lấy như cái bánh chưng đang nghỉ ngơi, mấy người các nàng ở dưới thành, hộ tống xe công thành đi phá cửa.

Không thể không nói, Tương quân này là thật ngoan cường, đều đến bước này, còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại đó, trên tường thành lại vứt tảng đá lại bắn tên, tạo thành thương vong không ít cho quân ta!

Nhưng mà, người của chúng ta thuật hải chiến cũng không phải hay, hơn nữa ta để An Mãnh các nàng mang một đám người, gánh thang mây, từ bốn phương tám hướng bò lên trên tường thành, ít nhiều gì phân tán hỏa lực của bắc môn.

Đánh lâu như vậy rồi, Tương quân chỉ là làm ch*ó cùng rứt giậu, chứng minh lần này ta đây thắng cược, trong thành căn bản không có quân coi giữ, công phá cửa thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Ôi, An Lạc Thành a An Lạc Thành, ngươi liền chuẩn bị châm trà rót rượu chúc mừng cho ta di ha ha~

"Tiểu Khê, ngươi tốt chút rồi không?" Lương Lương trên mặt mang theo sắc mặt vui mừng chạy về, sờ sờ đầu của ta.

"A, ta không sao, như thế nào, cửa thành công phá rồi sao?"

"Đã đem xe công thành hộ đến trước cửa thành, hiện tại đang phá cửa đó, ngươi có cần tới nhìn hay không."

Một khắc mấu chốt này, đương nhiên muốn đi!

Ta đi tới phụ cận cửa thành liếc nhìn thừ, không ít binh lính đang bò theo thang mây lên tường thành, cửa thành này bị đập đã lảo đà lảo đảo, phỏng chừng lại đập bảy, tám lần liền muốn triệt để ngã rồi.

"Tốt!" Ta đây thì đắc ý rồi!

"Mọi người chịu đựng, viện quân của chúng ta lập tức tới ngay!" tướng lĩnh Tương quân đứng trên tường thành hô lớn.

Hắc trêu cái quỷ ngươi, các ngươi nào còn có viện binh?

"Này, trên lầu, ngài nói lung tung có thể làm nháp không!" Ta gào to một câu về phía nàng.

Binh lính bên cạnh dồn dập cười vang.

"Ô a!" Bỗng dưng quát to một tiếng, làm ta giật cả mình, địa phương ầm ĩ như thế còn có thể vang dội như vậy, ta nhanh chóng theo tiếng liếc nhìn thử, nha, hóa ra là An Mãnh tiểu mập mạp này, vậy mà xông lên tường thành, còn đem Tương quân không ít đẩy xuống, thực sự là dũng mãnh!

"Ha ha!" An Mãnh cười to hai tiếng, "Này, tiểu mập mạp, lợi hại!" Ta giơ ngón tay cái với nàng, nàng đắc ý ngửa ngửa đầu, quay người đang muốn đi đánh người, đột nhiên thì như bị người định thân, bất động rồi!

"Này, An Mãnh?" Nàng đột nhiên bất động này làm ta dọa nhảy dựng, cực kỳ giống trong kịch truyền hình những người kia sau khi bị điểm huyệt dừng lại, "An Mãnh, ngươi làm sao vậy!" Ta gào gào kêu to với nàng, lúc này nàng mới quay đầu nhìn ta, nhưng mà ánh mắt kia có chút dại ra.

"Đến cùng làm sao vậy?"

An Mãnh giơ tay chỉ vào phía nam, "Quân.. Viện binh.."

"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Viện quân? Sao có thể có chuyện đó!" Ta cũng sợ hết hồn, đẩy ra binh lính đang leo thang mây, ba bước cũng hai bước nhảy lên tường, xa xa nhìn xem.

Fu*ck! Chỉ thấy xa xa đốt vô số đuốt, đang lấy tốc độ hành quân gấp hướng về Ung Thành chạy tới, phóng tầm mắt nhìn tới toàn là điểm điểm ánh lửa, ta m*á nó trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo.

Chuyện này.. Qua loa phỏng chừng.. Ít nhất cũng có hết mấy vạn người a! Lẽ nào quân coi giữ Ung Thành đi mà quay lại? Vậy bốn vạn người lại trở về?

"Viện quân đã tới, chúng tướng, diệt đám tặc tử này theo ta!" Tướng lĩnh Tương quân hô to một tiếng!

Ta cúi đầu xuống, nhìn những Tương quân đỏ mắt lên nhìn chòng chọc chúng ta kia, miễn cưỡng rùng mình một cái.

"Tiểu Khê!" An Mãnh đem ta bảo hộ ở phía sau, "Bây giờ nên làm gì!"

"Sao có thể có chuyện đó.. Sao lại có thể như thế nhỉ!"

"Viện quân của họ đều chạy đến rồi, còn có cái gì không thể nào! Hiện tại phải làm sao! Tiếp tục tiến công hay là lui lại?" An Mãnh đẩy ra hai tên tương quân, lôi kéo ta một đường lui về phía sau, leo xuống tường thành.

Ta.. Ta không cam lòng a! Thành này mắt thấy liền muốn phá rồi! Nhiều tướng sĩ như vậy không thể chết vô ích! "Tiếp tục.."

"Lạc tướng quân tới rồi!" Quân địch nhiều tiếng hô to, sĩ khí lập tức cháy lên.

Lạc.. Lạc tướng quân? Họ Lạc.. Chẳng lẽ! Lạc Thanh Viễn? Fu*ck! Nàng vậy mà đến rồi!

Rút lui rút lui rút lui rút lui rút lui!

"Rút lui! Lui lại, tất cả mọi người, không được ham chiến, mau bỏ đi!" Ta ra lệnh một tiếng, xoay người rời đi, đi hai bước, quay đầu lại nhìn cửa thành thời khắc cuối cùng ầm ầm sụp đổ này, đúng là.. Quá con m*ẹ nó không cam lòng rồi!

Dã tràng xe cát! Vậy mà ở thời khắc cuối cùng dã tràng xe cát!

Nếu như cửa thành có thể sớm một chút công phá, nếu như ta có thể sớm một chút thỉnh cầu viện trợ về phía An Lạc Thành, cũng sẽ không phải cục diện như bây giờ.

Sơ suất quá! Sơ suất quá! Ngàn tính vạn tính a, làm sao sẽ không tính tới các nàng còn có hậu chiêu chứ!

Viện quân của mấy vạn a! Không phải, Tương quốc không phải loạn rối tinh rối mù sao, làm sao còn có thể điều ra mấy vạn viện quân đến chứ! Lẽ nào Thanh Viễn đã đem Tương quốc tiêu diệt rồi? Có thể rảnh tay chuyên tâm đối phó chúng ta?

Cái này không thể nào a, thời gian cũng không đúng a!

Chúng ta đoạn đường này lao nhanh trở về, chỉ lo Lạc Thanh Viễn mang binh truy kích ở phía sau, nhưng mà đúng là ra ngoài dự liệu của ta, các nàng cũng không có đuổi theo, ừ.. Đoán chừng là một trận các nàng tổn thất cũng không ít, muốn chỉnh hợp một chút trước đó.

Rất xa nhìn thấy đại doanh của quân ta, chưa kịp thở một hơi, đã nhìn thấy An Lạc Thành chắp tay sau lưng đứng ở cửa doanh.

Ta.. Ta.. Ta con m*ẹ nó ủy khuất chết rồi! Đã nói đánh thắng trận lớn cho An Lạc Thành xem, hiện tại ngược lại tốt, tay trắng trở về, còn tổn thất nặng nề, ta con mẹ nó.. Thật không có mặt gặp người rồi.

Ta nhìn hai bên một chút, các nàng đều chỉ lo chạy đến trong doanh trại, không ai lưu ý ta, lén lút dừng lại con ngựa, kéo dây cương, quay đầu liền đi, ta là thật không có mặt gặp An Lạc Thành, ta cảm thấy cho dù ta không chết trận, cũng phải bị cô chơi chết, cái thứ này không chắc chờ làm sao chế nhạo ta đó.

Vừa đi vừa nghỉ, ta cũng không biết nên đi đâu, dù sao trước tiên tìm một chỗ thanh tịnh để ta nghỉ ngơi một chút đi, có vẻ thân thể bệnh này thật không ra sức.

Nằm ở trên đất lạnh lẽo, đúng là có thể làm cho ta tinh thần một chút, cẩn thận hồi tưởng đến một trận hôm nay, kỳ thực bắt đầu từ khi chúng ta cùng binh lính bắc môn dây dưa lên, cũng đã nằm ngoài dự đoán của ta, ta không nghĩ tới các nàng vậy mà ngoan cường như vậy, rõ ràng nhân số chúng ta chiếm ưu, các nàng lại không một chút nào sợ hãi, cũng không biết tướng canh giữ kia là ai, hẳn là phó tướng của Lạc Thanh Viễn chứ.

Còn có chính là, một trận thua rồi, hơn nửa vẫn là ta sơ suất quá, không nghĩ tới các nàng có viện quân, không ngờ tới các nàng là đang trì hoãn thời gian, thời điểm công cửa thành, chính ta còn không nhanh không chậm thảnh thơi, tự cho là Ung Thành đã là vật trong túi ta, ôi, mặt này của ta a, là thật đau a!

"Ôi.." Ta đây là liên tục thở dài, lăn qua lộn lại lăn lộn đầy đất, phiền, đặc biệt phiền.

"Ơ.." Đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa? Dán chặt lấy mặt đất vừa cẩn thận lắng nghe, cũng thật là, hơn nữa cách ta càng ngày càng gần!

Ơ, lúc này là ai? Tới tìm ta sao? Ta ngồi dậy nhìn một chút, chỉ chốc lát thì nhìn thấy một bóng người giục ngựa bay nhanh, chờ nàng đến gần, ta dựa vào ánh trăng cẩn thận nhìn lên, fu*ck An Lạc Thành!

M*á nó, dọa đến ta trực tiếp trốn đến phía sau ngựa.

Ơ? Phía sau ngựa, mục tiêu hình như càng lớn chứ? Aiz quên đi mặc kệ.

Ta đưa lưng về phía đường nhỏ, ngồi vào dưới bóng tối của thân ngựa, hi vọng không bị cô phát hiện.

Nghiêng tai nghe tiếng vó ngựa.

"Ô." Vậy mà ở phía sau ta dừng lại rồi!

Ta m*á nó hơi động cũng không dám động, sợ bị cô phát hiện, nhưng mà, ta đột nhiên nghe được một tiếng cười khẽ!

Xong rồi..

Ngay sau đó, cái cổ căng thẳng, ta đã bị người xách lên rồi..

Như xách con gà con, bị xách tới lên ngựa rồi, ta cho rằng An Lạc Thành sẽ tức giận, nhưng mà, cô vậy mà một tay lôi kéo dây cương vòng lấy ta, tiếp tục chạy về phía trước.

Này này này đây là muốn đi đâu!

Đẩy cái tay An Lạc Thành vòng lấy ta một cái, ôi, ta cho tới bây giờ không có cùng với cô thân mật tiếp xúc qua như vậy, ngoại trừ khi cô đánh ta..

"Làm gì." An Lạc Thành lạnh nhạt nói một tiếng, cánh tay hơi dùng sức, xiết ta càng chặt.

"Ơ không phải.. Đại đại.. Tổ tông đại nguyên soái, ngài muốn dẫn ta đi đâu a.."

"Chậc!" An Lạc Thành ngữ khí biến đổi, ta lập tức không dám nói tiếp nữa.

Ơ, cô đây là cởi đi đâu chứ? Đây là đường đi Ung Thành a!

"Ngươi.. Khụ khụ.. Ngươi muốn.. Mang ta đi đâu?" M*á nó ta vừa rồi cũng không biết đem áo choàng của Mạc Cửu ném tới đi đâu rồi, ngựa này tốc độ như bão tố, gió lạnh vù vù, ta dựa vào về phía sau, ừ được thôi, là hướng về trong lồng ngực An Lạc Thành nhích lại gần.

Còn tưởng rằng sẽ bị cô đẩy ra, ơ, vậy mà không có! Hơn nữa hơn nữa! Thứ này vậy mà đem áo choàng của mình kéo xuống chắn gió cho ta!

Chời chời! Đổi tính rồi!

Ai ya! Ta che kín áo choàng tựa ở trong lồng ngực An Lạc Thành, như đại gia, vừa nhắm mắt lại, còn kém hừ cái điệu hát dân gian, sướng chết rồi!

Con ngựa xóc nảy, lảo lảo đảo đảo, ta đều sắp ngủ thiếp đi, cũng không biết đi bao lâu.

"Ô." An Lạc Thành kêu dừng con ngựa.

Ta giơ tay dụi dụi con mắt, "Ân.. Đây là đâu a.." Ở trong lồng ngực An Lạc Thành chậm rãi xoay người, ừm.. Cơ hội hiếm có mà! Hơn nữa tựa ở trong lòng cô thật là thoải mái, ấm áp!

"Nhìn một chút đi." Ta còn muốn dựa chút nửa, bị An Lạc Thành xách cổ ném tới trên đất, này không phải, ngươi có thể đừng luôn như xách gà xách ta hay không a!

Nhìn.. Nhìn cái gì.. Trước mắt một vùng đất rộng rãi, cái gì cũng không có a..

An Lạc Thành cũng xuống ngựa, đi hai bước, ngồi chồm hỗm trên mặt đất sờ sờ mặt đất.

Cô đang làm gì? Ta không hiểu được, thì cũng học bộ dáng của nàng, sờ sờ mặt đất, aiz! Trên đất này toàn là vết chân hỗn độn a, có dấu móng ngựa, còn có vết chân của người.

Chuyện này.. Đây không phải sẽ là..

Ta vội đứng lên nhìn về phía bắc một chút.. Chuyện này.. Chắc không phải là địa phương ta lúc đó ở trên tường thành thấy viện quân Tương quân chứ?

Ơ? Kỳ quái..

Ta nhớ tới lúc đó ở trên tường thành thấy là một mảnh tràn đầy ánh lửa kia, vừa nhìn đều nhìn không thấy bờ, nhưng vết chân trên đất trước mắt này, chuyện này.. Giữa vết chân còn có khe hở, này không giống như là hết mấy vạn người đạp ra tới?

"Đó là cái gì!" Ta thấy An Lạc Thành ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nghiên cứu đồ vật bên chân, nhanh chóng cũng chạy tới liếc mắt nhìn.

Cái này vừa nhìn qua, ta thì choáng váng!

Vật này, là đuốc, hơn nữa còn là hai cây đuốc giao nhau quấn vào!

Trong đầu ta có chút mơ hồ, xoa đầu lui về phía sau hai bước, ta.. Bị lừa rồi?

Ta.. Rất có thể là bị lừa rồi!

Hai cây đuốc giao cùng nhau này sau khi đốt cách xa mà nhìn, dù là ai đều sẽ tưởng hai người cầm một nhánh đuốc, vậy nếu là một người lính nắm hai cây đuốc như vậy, không phải là bốn người sao..

Cho nên kỳ thực viện quân tương quốc cũng không nhiều, là ta tự làm chủ trước, cho là bọn họ một người cầm một nhánh đuốc, thấy ánh lửa xa xa một chút nhìn không thấy bờ, đem mình dọa cho sợ vỡ mật trước, đánh mất sức phán đoán, hơn nữa nghe được Lạc Thanh Viễn đích thân lĩnh binh, càng là nghĩ cũng không nghĩ thì rút lui rồi..

Ta.. Ta con m*ẹ nó.. Vậy mà..

"Ách a.." Não người muốn nổ như thế, ta liều chết bóp lấy huyệt Thái Dương, ta con m*ẹ nó! Lại bị loại thủ đoạn thấp kém này lừa! Ta thực sự là! Hận không thể quất chết chính ta!

A.. Ta.. Ta.. Ai ya! Làm sao cứ ngốc như vậy chứ!

Lúc đó dù cho hơi bình tĩnh một chút a! Rõ ràng cửa thành kia đã công phá rồi a!

Cửa thành sụp đổ ầm ầm kia lần nữa hiện lên ở trong đầu ta, hối hận hối hận hối hận, hối hận đến ruột ta đều phải xanh rồi!

"Ta làm sao thì.. aiz!"

"Ha.."

Ta ngẩng đầu nhìn lên An Lạc Thành, cô lại vẫn cười được!

Đầu ta ngất lợi hại, lui về sau hai bước, cái mông ngồi trên mặt đất, cảm giác sự vật trước mắt có chút hoa mắt.

"Tiểu Khê?"

An Lạc Thành đứng dậy đi tới phía ta, sau đó.. Thì không có sau đó rồi..

Hết chương 49