Lâm Khinh rối rắm nguyên một đêm đến gần sáng mới nặng nề ngủ, lúc y tỉnh dậy thì thấy Lam Túc đang ngồi bên cạnh, tay vân vê một hòn đá màu xanh ngọc bích rất đẹp.

Lâm Khinh nhận ra đó chính là đá truyền tin. Y nhạy cảm phát hiện Lam Túc không đúng lắm, khẽ kéo tay hắn.

"Bên kia có chuyện gì sao Lam ca?"

Lam Túc thấy Lâm Khinh đã tỉnh dậy, đợi cho y tỉnh táo mới dựng người lên, chậm rãi lấy dây ở đầu giường buộc gọn mái tóc dài mượt của thiếu niên xong mới nói, "Ừm, có chuyện, giờ chúng ta cần về luôn."

"Thế còn bên gia chủ thì sao? Có cần phải thông báo cho mọi người biết ta đã nhận được truyền thừa của Bích Xích tiền bối không?"

"Hôm qua ta đã nói sơ qua rồi. Tí nữa qua chào hỏi cha nương xong chúng ta đi luôn."

Lâm Khinh cảm nhận được sự việc có vẻ nghiêm trọng, không nói gì mà gật đầu nghe theo.

***

Phía đại hội tông môn xảy ra chuyện lớn, cực kỳ lớn.

Lúc trước Lam Túc độ kiếp làm thiên địa biến chuyển cho nên đại hội phải tạm ngưng lại, không ngờ mãi đến tận khi tiếng sấm dừng hẳn rồi nhưng mây đen vẫn không tan đi.

Nếu có ai mà ở Ma linh giới chắc hẳn sẽ quen thuộc với bầu trời xám xịt này lắm, nhưng tu chân giới thì chưa bao giờ trải qua nên ai nấy đều trở nên hoảng hốt.

Đến lúc các thế lực lớn phát hiện ra điều bất thường thì bọn họ đã bị vây trong một kết giới khổng lồ, ma khí cuồn cuộn không biết từ đâu bắt đầu tràn lan.

Ma khí này có tính ăn mòn, chẳng mấy chốc người nơi đây đều trở nên hoảng loạn, những người có tu vi cao thì ma khí không thể làm gì, nhưng những đệ tử dưới Kim đan mà không có quang tráo hộ thể thì chẳng mấy chốc là biến thành bộ xương trắng.

Đây chắc chắn là một hồi âm mưu to lớn nhằm vào tu chân giới. Nhưng ai là người tiết lộ địa điểm tổ chức đại hội tông môn?

Phải biết là đại hội tông môn mỗi năm tổ chức một nơi, chỉ có những thành phần cao cấp trong một thế lực mới biết đích xác điểm đến.

Quây kết giới xung quanh, thả ma khí vào, những chuyện này không thể chỉ trong một chốc một lát mà làm được.

Những thế lực lớn dù sao cũng là thế lực lớn, lúc đầu ma khí tràn vào còn bỡ ngỡ, về sau những tu sĩ có tu vi cao nhanh chóng đứng ra ổn định tình hình.

Quan trọng là phải bảo vệ những đệ tử nòng cốt, đây chính là trụ cột và tương lai của tu chân giới sau này.

Ở nơi Thiên Huyền tông tập kết, Trưởng lão và Tử Hi tiên tử đang giăng kết giới bảo vệ một số đệ tử tu vi thấp đi xem náo nhiệt. Còn những đệ tử Đi thi đấu thì đứng túm tụm vào chỗ bàn luận.

"Lần thi đấu này dự định là trắc trở rồi." Vân Lãng mân mê hạt ngọc trên tay, tuỳ ý nói. "Ma tu dạo này ngày càng lộng hành, không biết phía tông môn có dự định gì không nhỉ?"

Mị Mị và Hồng Nguyệt đứng ôm nhau, hai người san sẻ một cái quang tráo, còn Phí Khanh vẫn lạnh lùng như tảng băng. Gã lời ít ý nhiều trả lời.

"Đợi đi. Đừng chạy lung tung."

Mấy đệ tử khác cũng khá tuỳ tiện, chẳng nhìn ra sợ hãi gì cả. Có thể do tu sĩ trời sinh hiếu chiến, chẳng có ai nguyện ý núp sau người khác cả.

Trong lúc nhốn nháo này bỗng nhiên trên không trung xuất hiện một bóng người, người này có hai con ngươi hơi lồi ra, uy áp Đại thừa kỳ nhanh chóng bao phủ khắp nơi.

"Ha ha ha." Tiếng cười man rợ cất lên, tu sĩ đó hét lớn, âm thanh khuếch đại dội vào tai đám đệ tử cấp thấp làm bọn chúng khuỵu xuống.

"Ngày hôm nay một người cũng không thể chạy thoát. Đám tu sĩ chính đạo các ngươi chuẩn bị đền tội đi!"

Có người nhanh chóng nhận ra người này là Hoàng Thanh Cương. Cung chủ của Cực Lạc cung. Lão đứng ngạo mạn ở đó, bên cạnh còn có một thanh niên bị huỷ một bên mặt nhìn trông cực kỳ dữ tợn. Nếu Lâm Khinh ở đây sẽ nhận ra gã chính là Hoàng Thế Kiệt.

"Hoàng Thanh Cương. Cực Lạc cung các ngươi muốn làm phản hay sao?"

Hoàng Thanh Cương nhìn về phía người nói, khinh thường đáp trả. "Phương Chi Dực! Ngươi mạnh miệng quá, ta cho ngươi đoán thử xem trong từng này người, có bao nhiêu người giống như ta?"

"Giống ngươi?" Phương Chi Dực hừ lạnh. "Bán rẻ linh hồn cho ma tu sao? Chúng hứa hẹn với các ngươi điều gì mà các ngươi lại nghe theo răm rắp vậy? Đến mức còn hại luôn đồng bào?"

"Ngươi nhầm rồi." Hoàng Thanh Cương cười phá lên. "Từ đầu đến cuối chúng ta đều đi theo giáo chủ. Cực Lạc cung chúng ta một vạn năm trước đã là người của giáo chủ."

Phương Chi Dực không nói nhảm nữa, ngón tay lập tức vung lên, một kiếm quang như thiểm điện chém tới, nhưng mà kết giới đã chặn đứng đòn tấn công.

"Hoàng Thanh Cương. Con rùa rụt đầu này, ngươi có giỏi thì vào đây chúng ta đánh một trận, rúc sau kết giới không biết nhục à?"

"Chậc chậc" Phương tông chủ không phải khích bác. Mục đích của ta không phải là giao lưu với ngươi."

Phương Chi Dực đang định phóng lên không ngờ lại bị một chưởng từ đằng sau đánh tới.

Phụt!

"Phụ thân...!!!" Phương Nam nhìn thấy thế vội xông tới nhưng không ngờ lại bị giữ chặt lại. Nàng bất lực hét lên:

"Nguỵ trưởng lão, tại sao người lại làm vậy?"

Phương Chi Dực sững sờ quay lại nhìn người đánh mình. Đúng thật là Nguỵ trưởng lão mà hắn tin tưởng nhất.

"Ngươi... Không ngờ Kiếm Minh tông ta cũng có phản đồ." Hắn nói xong phun một ngụm máu tươi, khí tức tràn ra, ép Nguỵ trưởng lão đến ngạt thở.

"Tông chủ." Nguỵ trưởng lão bị ép đến mức đầu gối khuỵu xuống nhưng vẫn ương ngạnh nói, "Ta làm tất cả là vì Kiếm Minh tông. Chỉ có sát nhập ba giới, tìm ra Thế giới chi tâm thì tu sĩ trên Nhật Nguyệt đại lục mới có thể phi thăng."

"Làm tất cả vì Kiếm Minh tông?" Phương Chi Dực cười lớn, rút Thiên Dực kiếm ra chỉ thẳng vào lão. "Vì Kiếm Minh tông nên mới bổ cho tông chủ là ta một đao đúng không?"

Lão dường như định cá chết lưới rách, cả người phình to lên, thất khiếu tràn ra khói đen, lạc giọng kêu:

"Bất cứ ai ngăn cấm giáo chủ phi thăng đều là tội nhân. Thiên thánh giáo mãi huy hoàng!!!"

"Nguy rồi, có khí tức của ma khí, đây không phải là Nguỵ trưởng lão." Phương Chi Dực hét lớn, thần quang hộ thể tràn ra bảo vệ người Kiếm Minh tông vào trong.

"Cảnh giác, bọn chúng muốn tự bạo."

Uỳnh!!!

Tiếng nổ lớn vương lẫn máu thịt văng ra, những đệ tử chưa kịp trốn đi bị cuốn vào, trở thành một bãi máu rơi xuống. Tình cảnh này làm mọi người sững sờ.

Hoàng Thanh Cương cười lớn, đôi mắt càng mở to ra, thậm chí còn nhìn rõ những tơ máu bên trong.

"Muộn rồi. Tất cả đã muộn rồi. Bốn mươi tử sĩ đâu, lên!!!"

Tất cả các thế lực ở đây đều rơi vào hoang mang tự hỏi, vì tử sĩ đứng ra đều là những khuôn mặt quen thuộc trong các thế lực lớn.

Đâu đâu cũng có dấu vết của ma tu.

Người Cực Lạc cung rất nhanh đã chạy trốn đứng sau cung chủ. Hoàng Thế Kiệt đứng bên cạnh hờ hững, dường như cảnh tượng này chẳng liên quan gì đến gã.

Các tử sĩ liên tục tự bạo, những tu sĩ cấp cao nhanh chóng phóng ra quang tráo bao vây đệ tử của mình vào, tuy vậy người xấu số hẵng còn rất nhiều. Mùi máu tanh nồng nặc đến cực điểm, quang cảnh giống hệt như tu la tràng.

Nhất thời tiếng la hét, tiếng kêu gào vang lên không ngớt.

Dù đứng đây có bảy tám tu sĩ đại thừa kỳ toạ trấn nhưng mà người nào cũng nghĩ đến bảo vệ đệ tử của mình đầu tiên, còn việc tiêu diệt kẻ đầu sỏ thì chưa ai nghĩ đến.

Ngạc nhiên là Thiên Huyền tông không hề có tử sĩ. Tử Hi tiên tử mím môi, nói với vị trưởng lão đứng bên cạnh.

"Trương trưởng lão, chúng ta tranh thủ lúc hỗn loạn này dẫn đệ tử rời khỏi đây thôi. Dù sao nếu phía trên mà tranh đấu thì chúng ta sẽ gặp bất lợi, Thiên Huyền tông chỉ có tu vi Độ kiếp kỳ là ta và trưởng lão toạ trấn. Nếu đối mặt với vài lão tổ Đại thừa kỳ thì không có đường thoát thân đâu."

"Tiên tử nói phải." Trương trưởng lão gật đầu. "Nhưng mà còn kết giới ngăn cách kia thì sao? Vừa rồi Phương tông chủ tu vi Đại thừa hậu kỳ tung một chiêu mà thanh quang không hề rung động, chúng ta làm sao vượt qua được?"

Tử Hi giơ một cái Linh đăng tối màu lên rồi nói:

"Thứ này có thể giải trừ mọi kết giới, chúng ta thử trước đã."

Tử Hi cùng vài vị trưởng lão nhanh chóng dẫn đám đệ tử chạy khỏi nơi đây. Không ngờ Linh đăng trên tay nàng lại có thể giúp mọi người dễ dàng đi qua kết giới khổng lồ bên ngoài.

Tiếng pháp bảo va chạm cùng tiếng đao kiếm bắt đầu vang lên sau lưng. Cực Lạc cung triệt để xé rách mặt mũi, ý định làm điêu đứng tu chân giới.

Tử Hi tiên tử vừa rời khỏi kết giới đã lấy ra một phi hành pháp bảo hình thuyền lớn rồi dẫn đám đệ tử chạy mải miết đi về phía nam. Đám đệ tử nhỏ tuổi thì không rõ ràng chứ đám Phí Khanh ngay lập tức nhận ra.

"Tử Hi tiên tử. Hình như hướng này không phải hướng đi về tông môn."