"A a a a." Thật sự cái miệng đỏ lòm máu quá ghê tởm, Lâm Khinh sợ hãi hét toáng lên. Bàn tay vô thức vung ra, Hắc phi đằng cuồn cuộn phóng tới đánh bay con vật khổng lồ đó.

Muôn vàn ác niệm tan ra thành từng mảnh rồi lại hợp vào. Hoá ra con vật này chính là do sát khí dệt thành.

Lâm Khinh nén cơn buồn nôn xuống rồi quan sát bốn phía. Y chạy nhanh quá nên lạc vào giữa một vùng sát khí, xung quanh mùi rỉ sắt kinh tởm truyền tới, áp lực từ bốn phía dồn lại khiến y thấy hơi khó thở.

U u u...

Tiếng rít như từ địa ngục vọng lên làm cho thần thức bị quấy đảo, âm thanh như có mê lực làm tai ong ong.

Không biết tiểu Thất với tiểu Bạch chạy đi đâu rồi nữa. Lâm Khinh cau mày kêu gọi bọn chúng trở lại, bất thình lình cơ thể bị một con sát yêu thú nuốt vào.

Áp lực vô hình đè ép đến ngạt thở. Bên trong con hung thú là muôn vàn linh văn và đạo vận. Đầu Lâm Khinh loé lên, dường như y sắp bắt được thứ gì đó.

Hắc vụ xuất ra chém tan nát thân thể con sát yêu thú này, thân thể vừa tự do lại đối mặt với một con sát yêu nữa. Lâm Khinh lâm vào điên cuồng chém giết, thế nhưng sát yêu lao đến như vô cùng vô tận.

Cứ thế này thì không ổn. Lâm Khinh tranh thủ tránh đòn rồi nhanh chóng lôi Vấn Thiên tháp từ không gian ra ngoài.

"Phương thúc, cứu con với!!!"

Phương Chu vừa thò đầu ra khỏi Vấn Thiên tháp đã bị sát khí đánh tới, lão cuống cuồng chui vào trong tháp, hét lên:

"Sát khí mạnh quá, ngươi chui vào đâu thế này?"

"Con không biết. Lam Túc gọi là Bích động."

Lâm Khinh vừa chém sát yêu vừa hét. Thật sự trong này quá ồn, thần thức lại bị nhiễu loạn, hai người muốn nói chuyện chỉ còn cách hét lên mới nghe thấy.

"Bích động của Lam gia phải không???"

"Phải! Thúc mau cứu con!!!"

Lâm Khinh hét đến mệt, ai ngờ Phương Chu lại trầm ngâm không nói gì nữa. Y chém liên tục, cảm thấy sắp kiệt sức rồi.

Đúng lúc này Phương Chu mới trả lời, giọng hét có phần phấn khích.

"Ngươi may rồi. Thả lỏng người ra. Trong mỗi không gian này sẽ có Sát yêu đan. Ngươi tìm cách lấy Sát yêu đan đó thì sát khí sẽ ngừng lại, lúc đó có thể hấp thu sức mạnh nơi đây làm của mình."

Lâm Khinh không biết Sát yêu đan là gì, bán tin bán nghi, nhưng bây giờ không nghe thì chỉ có chết. Y cảm giác sắp kiệt sức rồi.

Thất dực lam điểu khốn kiếp, dám bỏ chủ nhân lại đây.

"Sát yêu đan đó ở đâu? Con không nhìn thấy!" Lâm Khinh lại tiếp tục hét lên.

"Ngươi thấy chỗ nào có nhiều sát khí nhất, sát yêu thú tập trung nhiều nhất thì nơi đó chắc chắn sẽ có Sát yêu đan."

Lâm Khinh ngẩng đầu lên, nhìn vô cùng vô tận sát yêu thú đang lao đến. Y cắn răng niệm chú. Kỳ lân khải giáp nhanh chóng bao bọc khắp người, sau đó lao vào biển sát khí mênh mông.

Trên người nhận được vô số vết cắt. Lâm Khinh mặc kệ, căng mắt tập trung nhìn ngó khắp nơi. Không ngờ lại thấy một vật thể đen đen nạm trên mặt đất.

Không biết là thứ gì, cứ đến đó đã.

Lâm Khinh lao đến chỗ khảm vật thể đen đen, khi vừa tới nơi đã vung tay lên, huyền âm quỷ trảo mạnh mẽ móc vật đó ra khỏi mặt đá. Lập tức sát khí xung quanh đứng yên, toàn bộ không gian thời gian giống như bị ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Tiếng u u cũng biến mất. Lâm Khinh thì thào.

"Thành công rồi sao?"

"Thành công rồi." Phương Chu bay từ trong thân tháp ra ngoài, phấn khởi nhìn thứ đang nằm trên tay Lâm Khinh. "Không ngờ ngươi lại có thể vào đây, vật này rất lợi hại, cũng là một trong những nguyên liệu chính để ta chế tạo lại thân thể."

Lâm Khinh ngỡ ngàng mở tay ra, chỉ thấy Sát yêu đan nhìn như quả trứng ngỗng màu đen, trên vỏ là từng linh văn vàng kim giống hệt vết nứt. Ba động phát ra bốn phía.

"May quá. Có thứ này thì việc luyện chế thân thể sẽ không còn xa nữa rồi. Thứ này là tài liệu chủ yếu. Ngươi đi kiếm nhiều nhiều một chút.

Lâm Khinh gật đầu. Dù sao y cũng cần tài liệu để cứu sư phụ nữa. Nhưng mà nhớ đến lời Phương lão lúc nãy, y thắc mắc:

"Được, ta sẽ thu thập, nhưng mà nãy thúc nói ta có thể hấp thu được gì ở đây cơ mà?"

Phương Chu phấn khởi nói. "Đúng vậy, ngươi nhìn sát yêu thú đang đông cứng kia không? Trong đầu mỗi con lại là một nguồn linh lực tinh thuần. Ngươi có thể lấy rồi hấp thu chúng.

Linh lực à? Thảo nào lúc nãy Lâm Khinh lại cảm thấy quen thuộc. Y nghe theo lời Phương Chu, tiến tới một con Sát yêu thú gần nhất rồi đập vỡ đầu nó ra, một giọt năng lượng như chất lỏng cô đọng trong đó.

"Chỉ có một giọt này thôi à?"

Phương Chu khinh thường nhìn Lâm Khinh, lão trào phúng. "Ngươi còn muốn thế nào nữa. Một giọt là tinh hoa trăm ngàn năm cô đọng đó. Nếu ta không nhầm Bích Xích thánh tôn sống cách đây mười vạn năm rồi."

Lâm Khinh mang tâm trạng háo hức, vui mừng hỏi.

"Vậy thứ này dùng sao? Trực tiếp hay là luyện hoá."

"Cứ trực tiếp mà dùng thôi, ngươi thử coi."

Lâm Khinh nghe lời, thử vẫy tay. Giọt năng lượng rơi vào miệng, hoá thành linh lực tràn khắp kỳ kinh bát mạch.

"Thứ tốt."

Mặc dù tu vi không hề nhúc nhích nhưng mà rõ ràng thứ này còn tốt hơn cả nước trong không gian, hơn nữa ở đây còn nhiều Sát yêu thú đến vậy.

Lâm Khinh niệm pháp quyết tung một chiêu lạc hoa thức ra chém đám hung thú thành từng mảnh, lại dùng huyền âm quỷ trảo bóp nát đầu chúng rồi thu thập năng lượng, chỉ vài canh giờ đã thu được một bình đầy.

"Thôi thu thập thế thôi. Nếu đây từng là động phủ của Bích Xích thánh tôn thì còn có nhiều thứ tốt lắm. Ta nghe đồn ngài ấy chính là Tiên nhân. Thứ lưu lại ở nơi đây chắc chắn còn rất nhiều."

"Tiên nhân?" Lâm Khinh bắt được trọng điểm. "Con tưởng ở đại lục này không thể phi thăng?"

"Ai nói ngươi vậy, chỉ là một vạn năm gần đây mới không thể phi thăng thôi. Không biết là do có chuyện gì nữa, ta còn nghe đồn đại là Thế giới chi tâm đã bị đánh cắp."

"Thế giới chi tâm." Cái này Lâm Khinh từng nghe thấy. Nghe đồn đây chính là linh hồn của thế giới, là nơi sinh ra quy tắc thế giới. Nhưng mà y chưa bao giờ nghe thứ này lại có thể lấy đi.

"Ài. Ta chỉ nghe đồn đại vậy thôi. Còn thực hư ra sao thì ta cũng chịu. Chỉ biết là hơn một vạn năm gần đây không có một tu sĩ nào có thể phi thăng cả. Ngay cả ta cũng chỉ mới nghe nói đến Bích Xích thánh tôn có một lần thôi."

Lâm Khinh trầm ngâm không đáp.

Bích Xích thánh tôn là tiên nhân sao lại ở trong Lam gia? Ngài ấy có phải người Lam gia không? Vì sao trong này lại nhiều sát khí vậy? Truyền thừa của ngài ấy là cái gì?

Bao nhiêu câu hỏi mà không một ai có thể giải đáp. Lâm Khinh chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.

Bích động nơi đâu cũng là sát khí, Lâm Khinh quen tay hay việc thu thập được thêm bảy khoả Sát yêu đan nữa, cũng thu hoạch được thêm sáu bình năng lượng.

Đúng lúc này Lâm Khinh nghe thấy tiếng kêu gọi của hai con yêu thú.

Lâm Khinh mừng rỡ lần theo dấu vết chúng để lại, cố tình né tránh để không rơi vào không gian sát khí nữa, cứ đi mãi đi mãi, đến khi dừng lại mới phát hiện mình đã đi gần một ngày trời.

Lúc này trước mặt Lâm Khinh là một cái cây to khủng bố. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ y chưa nhìn thấy cái cây nào khổng lồ đến vậy, dường như nó có thể chọc đến tận trời cao.

Tiếng kêu gọi của hai con yêu thú đến từ đây. Lâm Khinh nhìn quanh quẩn mãi mới phát hiện một cửa động.

Bước vào trong động sâu, nhiệt độ dần dần xuống thấp. Chỉ một lát là Lâm Khinh phải bọc một cái quang tráo quanh người rồi mới dám đi tiếp. Còn Phương lão thì trốn vào Vấn Thiên tháp.

"Trời ơi lạnh quá, lạnh đến muốn đông cứng ta rồi."

Lâm Khinh càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Y không nói lời nào, chầm chậm đi vào. Đến lúc nhìn thấy một mảng mờ mịt chung quanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vô số dao động kỳ lạ tràn ngập không gian.

Y cảm thấy đã đến rồi.

Trước mặt có một kết giới. Lâm Khinh thử chạm tay vào đó, không ngờ mắt hoa lên. Cả người đã ở trong một không gian khác.

Bỗng nhiên đầu Lâm Khinh đau như búa bổ. Áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng chèn ép tới, không gian vặn vẹo như muốn tan vỡ. Lâm Khinh hộc ra một ngụm máu tươi.

"Là ai tới đây."

Giọng nói lạnh lùng như xuyên thẳng vào đại não, làm tê liệt thần kinh. Da gà da vịt Lâm Khinh nổi hết lên. Y run rẩy đoán thân phận người đang nói chuyện.

"Vãn bối Lâm Khinh xin vấn an tiền bối."

"Lâm Khinh. Cái tên nghe lạ quá, ngươi là người của tộc nào?"

Tộc? Lâm Khinh ngơ ngác. Bỗng nhiên tinh quang chợt loé. Y nói bừa. "Con là người Lam gia ạ."