Tần ca kêu lên nhưng không kịp nữa rồi, một sợi Tử Đằng từ bên trái bay vút về phía Lâm Khinh, Y phản ứng lại, định tránh ra thì nhớ ra đằng sau mình còn có một Ngâm Thiên Dự.

Không phải y thương hương tiếc ngọc gì nhưng với tu vi Luyện Khí kỳ tầng bảy của nàng ta thì chắc chắn sẽ bị thương, Lâm Khinh không muốn gặp thêm rắc rối nên vừa niệm pháp quyết Vô Ảnh nhất chỉ vừa đẩy Ngâm Thiên Dự lùi về phía sau.

Một luồng linh lực phóng ra từ tay Lâm Khinh bắn thẳng vào thân dây leo. Sợi Tử Đằng dừng lại trong phút chốc rồi vỡ tung ra, một mảnh dây leo bắn trúng tay y tạo thành một đạo vết thương, nhìn qua có chút ghê rợn.

Cùng lúc đó. Mộc kiếm của Tần Ca cũng phát ra Linh lực chém thẳng vào thân Tử Đằng khiến nó héo rũ xuống...

"Mau ra khỏi đây đã!!!" Tần Ca kêu lên.

Cả ba người vội vàng chạy khỏi Phong Vụ Cốc. Vừa về đến động phủ của Lâm Khinh, cả ba người đầu tiên là quay mặt nhìn nhau, nhìn một lúc rồi cả ba cùng phá lên cười.

"Xin lỗi, là ta chậm chạp liên luỵ đến ngươi." Đầu tiên là Ngâm Thiên Dự tự trách.

Tần Ca thì đưa y một cái bình thuốc rồi vừa nói vừa bày ra vẻ mặt rối rắm:

"Đây là Quỳnh Ngọc Lộ, ngươi hãy lấy bôi vào vết thương. Đây là lỗi của ta, là sư huynh mà không bảo vệ được mọi người."

Lâm Khinh cảm thấy khá ấm áp, vì trong lúc nguy hiểm mà vẫn không ai bỏ y lại. Y nhận thấy hai người kia cứ tự trách mãi đành lên tiếng:

"Thôi sư huynh cứ giữ đi, ta không sao, vết thương của ta trông vậy thôi nhưng nhẹ lắm. Cảm ơn ý tốt của mọi người."

Cả ba cứ đưa đẩy mãi, một hồi lâu sau mới nhớ ra chuyện Linh thảo.

"Tổng cộng là bảy mươi tám gốc Vụ lan thảo và hai mươi lăm sợi Tử đằng mộc." Tần Ca đem tất cả mọi thứ ra kiểm kê rồi lên tiếng.

Lúc này Ngâm Thiên Dự mắt sáng rực nhìn vào đống linh thảo và nói: "Chúng ta chỉ phải nộp cho nhiệm vụ hai mươi gốc Vụ Lan Thảo, có nghĩa là..."

"Chúng ta giàu rồi!!!" Cả ba hớn hở lên tiếng, rốt cục lúc này ba người mới lộ ra vẻ mặt nên có của những đứa trẻ mười mấy tuổi.

Cuối cùng Lâm Khinh được chia mười chín gốc Vụ lan thảo và tám sợi Tử đằng mộc. Cả hai người Lâm Khinh và Ngâm Thiên Dự đều nhất trí chia cho Tần Ca chỗ còn lại bởi hắn chính là người ra sức nhất.

Lâm Khinh được nhận thêm mười hạ phẩm Linh thạch và tích luỹ được thêm ba mươi điểm cống hiến. Y tự nhủ sau này nên đi làm những nhiệm vụ thế này, điểm cống hiến kiếm được khá nhanh, tiện thể còn liên lạc được một ít cảm tình với người khác. Nghĩ đến kiếp trước quen sống cô độc, chết có khi không ai biết đến thì y lại buồn buồn.

Còn ở dị giới này, y mới sống được hơn ba tháng vậy mà đã cảm nhận được rất nhiều ấm áp rồi.

\*\*\*

Sau khi tiễn hai người kia đi, Lâm Khinh trở về động phủ để xử lý vết thương, vết thương của y cũng không nặng lắm, chỉ chảy một ít máu, nhưng nhìn có chút ghê rợn, làn da ở chỗ bị dây Đằng cắt đứt còn bỏng lên do dính nhựa độc của cây.

Lâm Khinh nhìn nhìn một chút rồi lấy ra một thanh chuỷ thủ. Y truyền một tia linh lực nhỏ vào rồi cắt hết những vết bỏng đi. Hình như từ khi trở thành tu sĩ y có vẻ chịu đau tốt hơn, cắt mất một ít thịt mà mặt y vẫn tỉnh táo như thường, chỉ có hàm răng cắn chặt vào nhau để giảm bớt đau đớn thôi.

Lúc Lâm Khinh đang nghiến răng nghiến lợi chịu đau thì có một giọt máu văng ra bắn vào cái vòng cổ.

Lúc này dị biến chợt xảy ra, mắt Lâm Khinh tối sầm lại, có một lực hút nào đó kéo mạnh. Y cố chống chọi nhưng không được đành để bản thân bị cuốn đi.

Đến khi mở mắt ra thì y nhận thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh biếc. Y ngồi dậy quan sát xung quanh thì mới biết nơi đây rất nhỏ, chỉ rộng khoảng tầm hai mươi trượng. Xung quanh là bãi cỏ, trên trời là một vùng trắng toát không có mây, gió hay mặt trời gì cả. Linh khí đặc sệt trong không gian làm Lâm Khinh khiếp sợ.

"Đây là đâu vậy??? Lẽ nào ta lại xuyên tiếp???"

Bỗng y bị một mặt hồ rực rỡ ánh sáng hấp dẫn, linh khí đậm đặc chính là xuất phát từ nơi này mà ra, mặt nước ánh lên màu xanh lam giống hệt màu cái vòng cổ...

"Đúng rồi. Vòng cổ, dị biến phát sinh từ khi giọt máu của y rớt trên cái vòng!!!"

Lâm Khinh triệt để câm nín, hôm trước y ngồi lần mò mãi mà không tìm ra huyền ảo của cái vòng, lại còn phí mất một giọt máu để nhỏ lên tàn đồ nữa chứ. Không ngờ nhỏ máu không sai, sai chỉ là y nhỏ không đúng nơi.

Thật đúng là ngu quá đi mất!

Nhớ tới gì đó, y vội vàng sờ tay lên cổ thì không thấy chiếc vòng đâu, y đứng dậy tìm xung quanh bãi cỏ cũng không thấy dấu vết gì cả. Mãi một lúc sau y mới nhìn thấy trên cổ tay có ấn ký hình chiếc vòng giống hệt như trong tàn đồ mà Lâm Khinh tình cờ bắt gặp.

Lâm Khinh sờ sờ vào ấn ký, quan sát kỹ càng thì nó giống như đã được xăm thẳng vào da y từ rất lâu rồi.

"Ấn ký này là gì đây?"

"Liệu chỗ này có phải là không gian không? "

"Không gian trong truyền thuyết đây á? Sao mà nhỏ xíu vậy?"

Lâm Khinh buồn bực nhìn mảnh đất cùng cái hồ bé tí mà than vãn, bao nhiêu câu hỏi cứ thế tuôn ra mà không có ai trả lời. Y khá bất mãn cũng phải thôi, cái không gian này diện tích chỉ to hơn cái túi trữ vật của y một chút, chỉ khác là nơi này người có thể ở.

Nhưng mà mang tâm lý có còn hơn không, Lâm Khinh vẫn rất là hài lòng, chí ít nơi đây còn chứa được vật sống. Có lẽ sau này có thể trồng ít linh thảo ở đây.

Lâm Khinh thử tìm cách ra khỏi đây mà không được. Niệm cả thần chú "vừng ơi mở ra" rồi mà vẫn chịu thua. Y đành bỏ qua mà đi xem xét nơi này.

Đi một vòng, cảm thấy linh khí xung quanh thật sung túc. Y hít một hơi sung sướng rồi bắt đầu nghiên cứu Linh đàm.

Theo lý thuyết của Lâm Khinh về không gian thì mấy thể loại như Linh đàm hay Linh tuyền trong này đều không phải tầm thường. Nhưng để chắc ăn, y vẫn cứ thả một gốc linh thảo cấp một xuống dưới hồ để thử nghiệm trước.

Quả thật, trong nháy mắt nhánh linh thảo được thả vào trong hồ liền trở nên tươi tắn hơn. Lâm Khinh nhấc gốc Linh thảo lên và quan sát, nhìn nó bây giờ y như còn trồng dưới đất, linh khí vẫn còn rất sung túc.

Phải biết là Linh thảo bình thường khi bị thu thập rồi càng để lâu linh khí càng mất dần đi, Linh thảo bình thường chỉ giữ được khoảng tám phần linh khí, còn nhiều Linh thảo đặc biệt, nếu không có hộp đựng đặc thù, linh khí sẽ biến mất hoàn toàn.

"Đồ tốt có mà không dùng là đồ ngu!" Lâm Khinh vừa nghĩ vừa thoát quần áo ra. Thân thể hài tử đã có chút bóng dáng của thiếu niên mới lớn, trông thon dài và mảnh mai làm ai nhìn vào cũng phải mơ màng.

Rất tiếc nơi đây chẳng có ai cả, Lâm Khinh cứ thế mà nhảy vào Linh đàm.

Vừa xuống đến nơi, linh khí từ mặt hồ cuồn cuộn chảy vào cơ thể Lâm Khinh, dòng linh khí nồng nặc đến nỗi y có cảm giác thứ này có linh trí, đem từng lỗ chân lông của y mở ra cực hạn mà chen nhau chui vào. Cơ thể của y cảm thấy cực kỳ mát mẻ tựa như có trăm ngàn dòng nước chảy trong kinh mạch, tẩy rửa hết bụi bặm với tạp chất trong cơ thể.

Đặc biệt là dòng linh khí này không cần luyện hoá mà cực kỳ tinh khiết, cứ thế chuyển hoá thành linh lực thúc dục vào các kinh mạch của y.

Lâm Khinh vội vàng thuận theo mà vận chuyển thức thứ nhất \- Thanh Liên nghịch mạch để dẫn luồng linh lực đó đi đúng theo quy luật mà tẩm bổ cho cơ thể rồi tụ lại đan điền.

Một canh giờ sau, Lâm Khinh thấy linh lực trong cơ thể có vẻ đình trệ, tốc độ hấp thu linh khí bỗng giảm hẳn, có lẽ cơ thể y đã đạt cực hạn rồi.

"Phải tấn cấp thôi!" Vừa dứt lời, Lâm Khinh liền thả lỏng cơ thể ra để dòng linh khí đánh sâu vào rào cản. Từng bước, từng bước rèn luyện kinh mạch.

Chuẩn bị Ngưng Mạch nhưng thật ra Lâm Khinh không hoang mang chút nào, lần trước y đã hỏi Lưu sư huynh rồi, Ngưng Mạch kỳ thực ra chỉ là một bước đệm nhỏ để linh lực trong cơ thể mở rộng và rèn luyện kinh mạch, nhưng hai điều này Lâm Khinh đều đã làm rồi, bởi vì y tu luyện Thanh Liên quyết. Công pháp này tác dụng lớn nhất là mở rộng kinh mạch mà.

Vì kinh mạch của Lâm Khinh đã quen bị linh khí thúc vào để mở rộng và rèn luyện rồi nên quá trình này y cảm thấy thật thoải mái, không hề đau đớn gì.

Bỗng một tiếng "tách" vang lên.

Từng dòng, từng dòng linh khí cuồn cuộn từ bên ngoài đổ vào kinh mạch Lâm Khinh khiến y rên lên thoải mái. Ngưng Mạch sơ kỳ, y bây giờ đã là tu sĩ ngưng mạch sơ kỳ rồi. Y tiếp tục hấp thu linh khí để củng cố cảnh giới thêm một hồi rồi mới ra khỏi linh đàm.

Vừa lên tới bãi cỏ, cảm nhận Linh lực cuồn cuộn trong người, Kinh mạch y đã được mở rộng gấp đôi. Nhìn vào Đan điền đã được mở rộng hơn một chút, đoá sen màu xanh cũng lớn hơn khá nhiều.

Có lẽ nước trong Linh đàm còn có công dụng tẩy kinh phạt tuỷ nữa. Bởi Lâm Khinh cảm thấy cơ thể y thật nhẹ nhõm, những tạp chất đều bị bài trừ. Làn da y nhìn lại càng thêm trắng nõn mượt mà. Chỗ tay bị thương cũng không còn dấu vết.

"Chẳng lẽ nước này lại có thể chữa lành cả vết thương?"

Lâm Khinh ngạc nhiên lắm, vội vàng thử nghiệm một thuật pháp lên cổ tay, một vết cắt nho nhỏ nhanh chóng hiện ra. Y vội vàng lấy một ít nước hồ đổ vào vết thương. Thật thần kỳ, tuy vết thương không lành ngay lập tức nhưng cũng chỉ một khắc sau là khép lại thành một vết sẹo mờ. Có lẽ khoảng hai canh giờ nữa là biến mất hoàn toàn,

"Ta nhặt được báu vật rồi!!!" Lâm Khinh sung sướng nghĩ thầm.

"Nhưng làm cách nào ra khỏi đây bây giờ, chẳng lẽ ta cứ bị nhốt trong này mãi ư?"