Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 21: 21 Du Chuẩn Nàng Quá Tốt Đẹp Máu Của Ngươi Lại Bẩn

Chương 21: Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn, tốt nhất đừng đụng

Sờ lương tâm mà nói, Chiết Tịch Lam vẫn là rất thích Yến tướng quân, hắn là nam nhân nàng thích nhất trong số nam nhân nàng từng ném khăn tay.

...!Nàng đã từng ném ba chiếc khăn tay.

Phó Lý là một người, tướng quân là một người, còn có một người là khâm sai đại thần năm ngoái đến Vân Châu làm ban sai Tùy Du Chuẩn.

*办差: Ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)

So sánh với việc coi trọng Phó Lý là người dễ bắt chẹt, coi trọng tướng mạo vào quan chức của Tùy Du Chuẩn, cùng với bây giờ coi trọng Ban Minh Kỳ một nhà dễ ở chung, nàng cảm thấy khi mình ném khăn tay cho Yến tướng quân, là vì nàng coi trọng con người hắn.

Nàng thích hắn cầm đại đao chém đầu người, thích hắn cưỡi ngựa siết cương giết giặc cùng đường.

Chỉ là rất hổ thẹn, rất có thể lương tâm của một kẻ như nàng bị hỏng rồi, Yến tướng quân mới chết một năm, mà nàng đã bắt đầu rục rịch ném khăn tay.

Cho nên lúc đó Tùy Du Chuẩn nhận khăn tay nói hắn là ngoại sanh của Đương kim Bệ hạ, thân thế hiển hách, nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp, nàng không hề buồn chút nào.

Nàng còn nghĩ, đây chính là báo ứng mà.

Đương nhiên nàng sẽ không đi làm tiểu thiếp, đành phải quay về đếm khăn, tranh thủ lần sau lại có hảo nhi lang xuất hiện để cho nàng thử ném tiếp.

Trăm phương nghìn kế như thế, hiển nhiên ông trời không chấp nhận nổi, lần đó lại thất bại cũng là chuyện đương nhiên.

Ai ngờ, hiện tại di mẫu nói cho nàng biết, Yến Hạc Lâm đã trở về rồi.

Trở về rồi.....!Trở về như thế nào?

Ngũ phu nhân nói cho nàng tin tức mà bà nghe được một hồi, cuối cùng ngạc nhiên nói: "Chúng ta là nữ khách, sợ là ngày sinh thần của Lão phu nhân Anh quốc công không gặp được hắn, nam khách thì có thể trông thấy.

Nhưng cũng không nhất định, chuyện này đặc biệt, vạn nhất có thể gặp được thì sao?"

.wattpad.com/user/thilathila

Ban Minh Nhụy và Chiết Bá Thương há to miệng không khép lại được, tặc lưỡi kêu kỳ lạ, Chiết Tịch Lam thì cúi đầu hoảng hốt.

Cũng không phải vì nàng còn ý đồ xấu gì đó với Yến tướng quân, mà là vì đột nhiên nàng có một loại cảm giác hồng hạnh vượt tường bị bắt, lại bởi vì cảm thấy tướng quân quá tốt, cho nên vô cùng hổ thẹn.

Đến lúc đó nếu như gặp hắn, nên giải thích như thế nào đây? Hay hoặc là, hắn cũng không cần lời giải thích của nàng.

Vừa nghĩ tới hắn không cần nàng giải thích, nàng lại thở phào.

Hôm nay nàng không còn là tiểu cô nương cái gì cũng dám làm kia nữa, nàng không còn liều lĩnh lỗ mãng giống như trước kia.

Lúc ấy nàng ném khăn tay cho Yến tướng quân, cũng không biết hắn là thiếu gia của phủ Anh quốc công.

Lúc nàng ném khăn cho Tùy Du Chuẩn, cũng không biết gia thế cụ thể của hắn.

Nàng chỉ biết Yến tướng quân có bản lĩnh, là tướng quân, nàng thích.

Biết nhà Tùy Du Chuẩn có tiền tài, có chức quan, nàng cũng thích.

Mà thân thế của bọn họ hẳn là sẽ không quá kém, như vậy là được rồi.

Thế này đối với nàng mà nói, đã là nhà cao cửa rộng.

Về phần cao bao nhiêu, nàng chưa từng nghĩ, cũng chưa từng sợ.

Bây giờ nghĩ lại, nàng lúc ấy thật có can đảm ném, thật có can đảm nghĩ.

Nhưng nàng nghĩ, nếu như biết bọn hắn là công tử thế gia như vậy, người thường không với tới được, thì nàng sẽ không ném đâu...!khăn tay cũng cần bạc, ném uổng lãng phí.

Cho nên nàng cảm thấy biểu ca Ban gia cũng rất tốt, hắn có chỗ thiếu hụt, gia thế lại vừa vặn, di mẫu sẽ che chở cho nàng, nàng cũng sẽ hiếu thuận di mẫu, Đại phu nhân hiền lành, ra tay hào phóng, có thể ném thử một lần.

Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, trong lòng nàng càng thêm bình tĩnh.

Yến tướng quân có thể trở về là một chuyện tốt, là chuyện cực kỳ tốt, hắn là anh hùng bảo vệ Vân Châu, hắn nên được sống.

Chuyện này không liên quan đến nàng, cuộc đời về sau của nàng và hắn hẳn là cũng sẽ không có điểm giao nhau nữa.

Sau đó lại nghĩ, nàng và Yến tướng quân không có ở chung bao lâu, nàng cũng sắp quên hết chuyện năm đó rồi, hắn trải qua sinh tử như vậy, có lẽ cũng đã quên.

Cho dù gặp lại gặp, lại có thể nói cái gì đây?

Nghĩ như thế như vậy như vậy như thế một phen, lòng Chiết Tịch Lam càng thêm yên tâm.

Đến lúc đi về, nàng lấy cái dao găm bảo thạch kia ra đặt lên bàn ngắm nghía, thầm nghĩ, cái này cần phải trả lại.

May mà nàng không bán.

Bán rồi nói không chừng còn chiêu hận.

Nàng lại đặt dao găm ở trên gối đầu, nằm nghiêng đầu nhìn nó, sau đó không hiểu sao lại nghĩ tới một câu.

...!Trước cửa quả phụ lắm thị phi.

...!Sau khi trượng phu chết đi sống lại, trước cửa quả phụ hồng hạnh vượt tường càng lắm thị phi.

Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trằn trọc trăn trở, thật lâu sau mới ngủ được.

.wattpad.com/user/thilathila

......

Ngày hôm sau là mồng một tháng chạp, thích hợp xuất hành, động thổ.

Bên trong phủ Anh quốc công, Tùy Du Chuẩn tiễn người đến thăm Yến Hạc Lâm là Thái tử Điện hạ đi ra ngoài rồi lại trở về trong phòng của hắn.

Trong phòng đặt mấy cái chậu than, đốt địa long, chút hơi lạnh thổi vào qua khung cửa sổ được mở một nửa, nhưng cũng sẽ không lạnh đến buồng trong được.

Toàn bộ buồng trong ấm áp dễ chịu, Tùy Du Chuẩn đi vào liền cảm thấy nóng.

"Trước kia, trong mùa đông ngươi cũng không mặc y phục dày, bây giờ lại phải dựa vào địa long để sống."

Hắn ngồi xuống, tiện tay cầm quả hồng từ một bên đặt cạnh chậu than nướng ăn.

"Hạc Lâm à, lần này quay về, ngươi suy yếu đi không ít."

Yến Hạc Lâm cười cười: "Du Chuẩn, người đời đều nói ngươi thanh quý tự kiềm chế, cao ngạo...!nhưng bọn họ lại chưa từng nhìn thấy bộ dạng bất lực không biết xấu hổ như vậy của ngươi đâu nhỉ."

Hắn cầm một quả quýt ở chiếc bàn thấp đặt trên giường, ném qua: "Nhìn cái vẻ mặt khóc tang này của ngươi, hai năm không gặp, ngươi vẫn cứ không thích cười sao?"

Theo cách nhìn của hắn, Tùy Du Chuẩn có một khuôn mặt yêu dã.

Chỉ cần cười một cái thì rất giống hồ ly tinh câu người, làm cho người ta nói hắn ẻo lả.

Cũng là bởi vì nguyên nhân này, Tùy Du Chuẩn từ việc không chịu tùy tiện cười, về sau dứt khoát không cười nữa.

Hắn chậc một tiếng: "Hai năm không gặp, ngươi lại càng xấu hơn, bữa trưa hôm nay sợ là ta khó có thể nuốt nổi."

Tùy Du Chuẩn ngước mắt, một đôi mắt hồ ly nhìn sang, trong mắt tràn đầy châm chọc.

"Yến Hạc Lâm, ngươi còn đắc ý cái gì chứ? Ngươi bây giờ đã là một kẻ tàn phế rồi."

Hắn chậm rãi lột vỏ quả hồng đã được nướng nóng lên, bóc từng chút một, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên đó, khinh mạn không thèm để ý.

"Năm mười hai Cảnh Diệu, ngươi chết, ta cảm thấy rất là kỳ lạ.

Lúc ấy đã thắng rồi, quân địch cũng không phải rất nhiều, làm sao ngươi lại trúng mai phục được."

Hắn ngước mắt, cầm quả hồng ăn hết một miếng, liếc mắt nhìn Yến Hạc Lâm: "Đúng lúc Phủ châu của phủ Vân Châu bị cáo tham ô, quan phủ cùng một giuộc, bệ hạ tức giận, ta liền thỉnh chỉ đi điều tra, tiện thể cũng đi tra về ngươi một chút."

Yến Hạc Lâm cầm quả quýt ném trong tay: "Ồ? Ngươi tra được cái gì chưa?"

Giọng điệu của Tùy Du Chuẩn vẫn thờ ơ như cũ: "Không tra được gì cả...!nhưng mà, ta nhìn thấy một cô nương, nàng đeo cung trên lưng, bên trên mu bàn chân còn cột thanh nguyệt đao của ngươi."

Ánh mắt Yến Hạc Lâm ngay lập tức trở nên hung ác.

Tùy Du Chuẩn là ngoại sanh của Hoàng Hậu, lại là Thám hoa thiếu niên, bị so sánh với hắn từ nhỏ.

Về sau hai người tính như là người nào vì chủ nấy, phủ Anh quốc công làm việc cho Bệ hạ, Tùy Du Chuẩn thì làm việc cho Thái tử, về sau Bệ hạ chỉ hôn a tỷ cho Tứ Hoàng Tử, phủ Anh quốc công bọn họ ngoài sáng lại biến thành người của Tứ Hoàng Tử.

Hai người càng thêm thủy hỏa bất dung.

Nhưng mà bọn họ đều tuân thủ điểm mấu chốt của nhau, không đến mức nháo đến ngươi chết ta sống.

Nhưng hôm nay, Tùy Du Chuẩn đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.

Cả người Yến Hạc Lâm nghiêng về phía trước, giận tái mặt, ánh mắt giống như chim săn mồi nhìn chòng chọc vào hắn: "Tùy Du Chuẩn, ngươi muốn chết sao?"

Đôi mắt hồ ly của Tùy Du Chuẩn nheo lại lần nữa, nuốt quả hồng vào bụng, móc khăn ra tỉ mỉ lau tay: "Nàng cực kỳ thú vị, lúc nhìn thấy ta, giống như nhìn thấy con mồi."

"Hạc Lâm, cô nương ngươi thích quả nhiên không bình thường, chưa từng có người nhìn ta giống như con mồi mà dò xét, ta cảm thấy ta cũng rất thích nàng."

Yến Hạc Lâm đẩy chăn ra xuống giường, đi qua lấy trường đao trên cây cột, sau đó đặt đao lên cổ Tùy Du Chuẩn: "Ngươi cho rằng, ta thật không dám giết ngươi sao?"

Tùy Du Chuẩn cợt nhả dùng bàn tay đẩy đao trên cổ: "Đừng nóng giận...!ngươi không muốn nghe thử chuyện cũ giữa ta và nàng sao? Nghe một chút sau khi ngươi chết, việc mà nàng làm cho ngươi".

.wattpad.com/user/thilathila

Tay Yến Hạc Lâm vẫn giữ nguyên, Tùy Du Chuẩn lại lui về sau một bước, dịch chuyển khỏi đao, đứng lên, mở bàn tay ra, là quả quýt mà vừa nãy Yến Hạc Lâm ném qua.

Quả quýt đã nóng lên, hắn vẫn chậm rãi bóc vỏ như trước: "Ta tra được ngươi từng đi qua ngoại thành Vân Châu, nên cưỡi ngựa qua đó, trùng hợp gặp nàng."

"Nàng đốt đèn Trường Minh cho ngươi, đã cho bạc hương khói, nhưng lúc đi bái tế, đèn của ngươi lại tắt."

"Nàng liền dùng một mũi tên bắn thủng bảng hiệu chùa, dùng một con dao găm bức lui chủ trì, để bọn họ thành thành thật thật đốt đèn cho ngươi."

Nàng nói...

Hắn nhớ lại nói: "Nàng nói, anh hùng chết đi cũng không thể được Phật tổ phù hộ trường minh, vậy thì Phật tổ này cũng nên đổ rồi."

"Một cô nương rất thú vị, đúng không?"

Yến Hạc Lâm nghe được trong lòng vừa vui sướng vừa chua xót, còn có cả sự lo lắng vô tận.

Sáng hôm nay hắn đã phái người đi Vân Châu tìm người, đã qua hai năm rồi, hắn không dám để cô nương đợi hắn, nhưng cũng nên báo cho nàng biết một câu, hắn đã trở về rồi, không cần lo lắng.

Ai ngờ nhận phải tin dữ như vậy.

Cô nương rơi vào tay Tùy Du Chuẩn, nào có tốt được.

Đao của hắn lần nữa bổ về phía Tùy Du Chuẩn, lại bị hắn ta dễ dàng tránh khỏi, chỉ một đao, liền thở hồng hộc, đại đao chống trên mặt đất, tay hắn chống thân thể đè trên chuôi đao, dẫn động tới lục phủ ngũ tạng đau đớn.

Tùy Du Chuẩn cũng không để ý đến hắn, ngược lại nhàn nhã dạo bước trong phòng, hờ hững cắn một múi quýt: "Hạc Lâm, nàng cũng không một lòng với ngươi, chỉ gặp ta vài lần, đã có ý đồ với ta.

Dệt lưới từng chút, ngẫu nhiên gặp ta, nói cười, muốn đưa ta vào lưới...!cô nương thú vị như vậy, ta thực sự thích nàng."

"Chỉ là đáng tiếc, nàng không chịu làm thiếp.

"

Hắn lại tùy ý ngồi xếp bằng xuống, thở dài một câu: "Ta xác thực rất thích nàng, nàng không muốn làm thiếp, ta cũng không ép nàng, ngươi nói, ta đây có tính là thâm tình không."

Yến Hạc Lâm thở phào một hơi, rồi sau đó trầm thấp cười lên: "...!Du Chuẩn, nàng chỉ thích bạc của ngươi thôi, nhưng lúc nàng nhìn ta, lại không phải là con mồi."

Bàn tay đang bóc vỏ quýt của Tùy Du Chuẩn cứng đờ, sau đó lại nhún nhún vai, lười biếng cắn một múi quýt: "Không sao cả, ta rất hưởng thụ cảm giác bị xem thành con mồi mà bắt giữ, sau đó lại biến nàng thành con mồi của ta."

"Cho nên nói đáng tiếc, ta quá thương tiếc nàng, thả nàng đi, aiz...!ta vẫn luôn tiếc nuối chuyện này."

"Bây giờ..."

Bên trong giọng nói của hắn rõ ràng bắt đầu có thêm chút vui sướng: "Bây giờ, ta biết nàng đã đến kinh đô rồi, liền cảm thấy ông trời vẫn quan tâm ta, cũng không bằng lòng để ta phải giữ lại tiếc nuối."

Yến Hạc Lâm chậm rãi nắm chặt đao trong tay: "Nàng đã đến kinh đô? "

Tùy Du Chuẩn: "Phải, nhà Nam Lăng Hầu, Ngũ phu nhân nhà đó là biểu di mẫu của nàng."

Hắn nói xong, quả quýt cũng đã ăn xong, vỗ vỗ tay đứng lên: "Hạc Lâm, ngươi có về hay không, ta cũng sẽ đoạt nàng.

Trước khi đến ta còn nghĩ, người như ngươi được tính là kẻ địch mạnh, nhưng nhìn bộ dạng ngươi bây giờ ngay cả cầm thanh đao thôi cũng thở hổn hển, ta lại yên tâm rồi."

"Ngươi bây giờ, lấy cái gì để đấu cùng ta đây?"

Yến Hạc Lâm trầm mặc nghe xong, hồi lâu không nói chuyện.

Tùy Du Chuẩn không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng đợi đến lúc hắn nói tiếp, lại không hề có chút tức giận nào.

Hắn chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng, ngươi ở trước mặt nàng đã là thợ săn mà không phải là con mồi rồi sao?"

"Đã qua một năm, ngươi vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên, chẳng phải là bởi vì, ngươi chưa bao giờ chuyển thành thân phận thợ săn sao? "

Hắn thu đao, dùng tay lau đi từng vết từng vết bụi trên lưỡi đao.

Ý vị không rõ ràng nói: "Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn, tốt nhất đừng đụng vào."

"Bằng không, tự gánh hậu quả.".