Mà cách bệ dài không xa là một cái kệ sách, trên kệ sách có mấy quyển sách linh tinh.

Nhưng đó đều không phải là thứ khiến Tô Lạc kinh ngạc. Thứ khiến nàng kinh ngạc chính là xung quanh bệ dài có bảy tám cổ thi thể, mỗi một khối thi thể đều đã hong khô, dường như đã chết rất nhiều năm.

Thực hiển nhiên, những người này đã từng đánh nhau rất kịch liệt.

Khi Tô Lạc còn đang nhíu mày, bỗng nhiên, nàng cảm giác được phía sau có nguy hiểm, Tô Lạc lập tức né qua.

“Không ngờ tới mạng ngươi lớn như vậy, như vậy cũng quăng không chết ngươi!” Nộn Lục đỡ góc tường, cười đứt quãng, đáy mắt lóe lên sát ý dày đặc.

Nếu như nói ngay từ đầu nàng phụng mệnh muốn giết Tô Lạc, còn hiện tại, nàng hận không thể bầm thây vạn đoạn Tô Lạc.

“Ngươi cũng không chết mà?” Tô Lạc cười đến vân đạm phong khinh, trong lòng lại có một tia lo lắng.

Đối phương là võ giả cấp ba, mà nàng lại không có một tia linh lực nào, hiện tại hai người đều bị thương, nhưng xem Nộn Lục vừa rồi tập kích nàng, thương thế nhẹ hơn mình nhiều.

Nộn Lục đang muốn thừa cơ đuổi giết Tô Lạc, bỗng nhiên, tầm mắt của nàng nhìn vào bên trong.

Vừa nhìn một cái, nàng tức khắc kinh ngạc mà há to miệng, trên mặt là mừng như điên.

Nàng kích động mà bước nhanh vào, khó có thể tin mà nhìn mọi thứ trong động, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Này, này không phải là thật chứ? Sao có thể là Tử Hỏa dược đỉnh? Thật là Tử Hỏa dược đỉnh?”

“Cái gì là Tử Hỏa dược đỉnh?” Tô Lạc tò mò hỏi.

Lúc này, Nộn Lục đã xem Tô Lạc thành chết người, cho nên cũng không giấu nàng, hiện tại nàng nhu cầu cấp bách phát tiết mừng rỡ trong lòng, bằng không nàng sẽ nghẹn điên.

“Nói ngươi là phế vật còn không tin, Tử Hỏa dược đỉnh mà cũng chưa nghe nói qua. Tử Hỏa dược đỉnh chính là đỉnh cấp Thần khí mà luyện dược sư trong thiên hạ luôn theo đuổi, dùng dược đỉnh này thì xác xuất thành công khi luyện dược sẽ tăng lên một trăm! Thôi, nói với ngươi quả thực là đàn gảy tai trâu, luyện dược sư là cái gì ngươi cũng không biết đúng không?”

Đối mặt với sự khinh thường của Nộn Lục, Tô Lạc lại ở trong lòng cười lạnh. Thật ngại, lão tử thật đúng là song hệ mộc hỏa, luyện dược sư dự bị đó.

Lúc này, Nộn Lục ngạc nhiên mà nhìn Tử Hòa dược đỉnh, trên mặt lóe ánh sáng lạ lùng, lẩm bẩm tự nói: “Truyền thuyết nói năm đó Tử Hỏa lão nhân quy ẩn, chẳng lẽ cuối cùng lại chết ở chỗ này?”

“Tử Hỏa lão nhân?” Tô Lạc lại hỏi: “Người đó là ai?”

Nộn Lục xem thường: “Ngươi ngay cả Tử Hỏa lão nhân cũng chưa nghe nói qua? Hắn chính là luyện dược sư cấp tông sư duy nhất trong thiên hạ, những danh môn thế tộc trên đại lục đều phải đi theo sau lưng hắn nịnh bợ. Ngươi ngay cả Tử Hỏa lão nhân cũng chưa nghe nói qua, thật sự là hết thuốc chữa, ta không còn gì để nói với ngươi.”

Tô Lạc biết, luyện dược sư trên đại lục chia làm luyện dược sư sơ cấp, luyện dược sư trung cấp, luyện dược sư cao cấp, luyện dược sư siêu cấp, cùng với luyện dược sư cấp tông sư.

Luyện dược sư có cấp bậc rõ ràng, muốn thăng cấp vô cùng khó khăn.

Nhưng bởi vì luyện dược sư rất ít ỏi, mỗi một vị luyện dược sư đều vô cùng trân quý.

Vị đang ở trong Tô phủ kia chỉ là luyện dược sư sơ cấp, nhưng sự tồn tại của hắn có thể bảo vệ Tô phủ vài thập niên không ngã.

Không ngờ Tử Hỏa lão nhân thế nhưng là luyện dược sư cấp tông sư trong truyền thuyết, thật là khó có thể tưởng tượng.

“Oa!” Nộn Lục đang bồi hồi ở kệ sách phía trước bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai: “Đơn thuốc thượng cổ! Thế mà lại có đơn thuốc Vô Danh! Trời ạ, phát tài rồi, lần này phát tài rồi!”

Đơn thuốc Vô Danh là bút tích của Tử Hỏa lão nhân, ghi chép nhận thức cùng kinh nghiệm về đan dược của cả đời hắn, bên trong còn có rất nhiều đơn thuốc thượng cổ thất truyền đã lâu.