Phịch một tiếng, đầu nàng vỡ toang, chết đến không thể chết lại.

“Là chính ngươi tự đâm chết, ta không có động thủ giết người nha.” Tô Lạc cười tươi, lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Sau đó, nàng bắt đầu nhanh chóng che dấu dấu vết.

Ước chừng tốn mất nửa canh giờ, nàng mới xóa hết mọi dấu vết, sau đó đi vào núi sâu.

Nàng biết Dao Trì tiên tử muốn giết nàng, nàng chỉ có ba con đường có thể đi.

Một là tránh Dao Trì tiên tử tìm được Nam Cung Lưu Vân.

Dao Trì tiên tử tuyệt đối không dám thừa nhận muốn giết nàng trước mặt Nam Cung Lưu Vân, nhưng con đường này rất khó thực hiện, hơn nữa nàng hiện tại cũng không muốn gặp hắn.

Con đường thứ hai, chính là trốn vào núi sâu rừng già, khiến đối phương vĩnh viễn không tìm thấy.

Con đường thứ ba, chính là giết hết toàn bộ người của Dao Trì tiên tử.

Nhưng con đường này đối với Tô Lạc mà nói, không khả thi lắm.

Núi lớn nguy nga, liên miên không dứt.

Tô Lạc không ngừng đi vào bên trong rừng rậm, dọc theo đường đi nàng đều cẩn thận hủy diệt dấu vết, hy vọng không bị đối phương phát hiện.

Đi ước chừng một canh giờ, bỗng nhiên, cảm giác nguy hiểm ập vào trong lòng, Tô Lạc tức khắc có cảm giác sống lưng phát lạnh.

Nàng biết, nàng bị người theo dõi.

Mà người này, giống như Thúy Vũ đã nói, võ công cao hơn nàng ta nhiều.

Tô Lạc tránh ở đằng sau cây cổ mộc, lạnh lùng mà nhìn về phía trước.

Đó là một nữ nhân mặc váy màu vàng, thực lực của nàng cao hơn Thúy Vũ, hẳn là võ giả cấp ba.

Tô Lạc có thể giết chết Thúy Vũ dựa vào đánh lén, nhưng người này đã là cấp ba, rất khó làm!

Tô Lạc hòa hợp một thể cùng đêm tối, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Nhưng mà.

Bỗng nhiên, chỉ thấy cô gái kia lạnh lùng cười, tiếp theo nàng đã tập kích về hướng của Tô Lạc

Nàng bị phát hiện!

Một kiếm kia ẩn chứa sức mạnh mà hiện tại nàng không thể chống đỡ.

Tô Lạc quay cuồng ngay tại chỗ, tránh đi tập kích trí mạng kia.

Sau đó nàng chạy nhanh như bay.

Nàng biết, nếu giáp mặt chiến đấu, người này tùy tiện đánh mấy cái là đã có thể nhẹ nhàng KO nàng.

Hiện giờ nàng chỉ có thể tránh né.

Tô Lạc nhìn thấy rừng dây leo, trong lòng vui vẻ, nàng xốc dây leo lên tiến vào một sơn động bí ẩn.

Sơn động thực nhỏ hẹp, chỉ có không đến một mét vuông, Tô Lạc kề sát lưng vào vách tường, nàng ngừng thở, đem trái tim đang đập áp chế đến mức thấp nhất, giống như động vật máu lạnh ngủ đông chỉ có một tia sinh khí, cơ hồ khó có thể thấy được.

Xuyên thấu qua dây leo, đồng tử Tô Lạc hơi co lại, đồng thời trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Dao Trì tiên tử, muốn nam nhân sẽ không tự mình giành lấy sao? Giết một người ngoài như nàng tính cái gì!

Tô Lạc nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên tức giận, nàng thề, chờ thực lực của nàng cao lên, tuyệt đối sẽ đáp lễ nàng ta thật hậu hĩnh!

Nhưng là hiện tại, Tô Lạc chỉ có thể nuốt lửa giận vào.

Nhưng mà, nàng nhẫn nhịn đã quá muộn.

Bởi vì nàng kích động, nên sinh khí tăng lên một chút, vì thế đã bị cô nương kia nhận thấy sự khác thường.

Mắt thấy nàng rút kiếm định giết tới, Tô Lạc lăn lộn tại chỗ, lăn ra khỏi động nhỏ.

Mạo hiểm vạn phần nhưng vẫn tránh được lần đuổi giết này.

Nhưng mà ngày vui thường không kéo dài, rất nhanh đến giữa đường, Tô Lạc tiếp tục phát hiện mình bị đuổi giết.

Thật là âm hồn không tan!

Tô Lạc trốn vào một mảnh đầm lầy mênh mông, cả người vùi vào nước bùn, trên người đều là lá cây, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Nàng nín thở, hy vọng lần này có thể tránh được một kiếp.

Nhưng mà, vị cô nương này cứ đứng mãi ở bên cạnh đầm lầy, giận tái mặt vì không đuổi kịp.