Chỉ thấy giọt máu kia chia thành hai, một nửa chui vào trong cơ thể của Tô Lạc, một nửa chui vào trong cơ thể của bé rồng ngốc.

Khi Tô Lạc vẫn còn ngây người, đầu nàng bỗng nhiên đau đớn vô cùng, sau đó trong đầu bỗng nhiên có rất nhiều thứ tràn vào như sóng thủy triều.

Tiểu Manh Long ký kết khế ước với nàng? Hơn nữa vẫn là Khế Ước Bình Đẳng.

“Tiểu Manh Long, ngươi tên là gì?” Tô Lạc cảm giác được linh hồn của Tiểu Manh Long và mình có liên hệ với nhau, tựa hồ có thể giao lưu với nó thông qua tinh thần.

“Sao, sao…” Rồng nhỏ mồm miệng không rõ kêu.

“Sao sao? Đây là tên sao? Kệ đi, sau này ta gọi ngươi Manh Manh đi, được không?” Tô Lạc xoa cái đầu nhỏ tròn vo của bé rồng.

“Chi chi!” Tiểu Manh Long dường như rất vui vẻ, cười đến đôi mắt biến thành một đường thẳng.

Tự nhiên lại thu phục được một con Tiểu Thần Long, tình huống này khiến Tô Lạc có cảm giác như đang ăn bánh tử trên trời rơi xuống.

Thực hiển nhiên lần này nữ thần may mắn vẫn đứng bên cạnh nàng.

Bỗng nhiên, Tô Lạc chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể lóe lên một cái, nàng đã tiến vào một địa phương hoàn toàn xa lạ.

Tô Lạc ôm Tiểu Manh Long, tò mò mà đánh giá khắp nơi.

Chẳng lẽ, đây là… Đây là không gian của nàng?

Nhưng mà cái không gian này cũng nhỏ thật, chỉ có mười mét vuông, hơn nữa bên trong trừ bỏ một chút linh tuyền thì cái gì cũng không có?

Hơn nữa càng làm Tô Lạc tiếc nuối hơn chính là Tiểu Manh Long có thể lấy thật thể tiến vào, mà nàng lại chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn tiến vào.

Linh hồn của nàng vào được, nhưng thân thể vẫn còn ở bên ngoài.

Điều này làm nàng hơi chút buồn bực. Bởi vì nó có nghĩa là không gian của nàng khác với không gian tùy thân bình thường.

Đối với không gian tùy thân trong truyền thuyết, chủ nhân có thể dùng thân thể đi vào, bởi vậy, nếu có người đuổi giết thì có thể trốn vào trong không gian, chính là loại bảo bối giết người cướp của tốt nhất khi đi lữ hành.

Tô Lạc sở dĩ dám bắt cóc Tiểu Manh Long là vì một nguyên nhân rất lớn chính là nàng có không gian trong người. Thần Long muốn đuổi giết nàng, nàng cũng có thể trốn vào không gian, đến lúc đó sẽ có thể bảo đảm an toàn.

Nhưng là hiện tại xem ra, phải tính toán kĩ hơn.

Tô Lạc lẳng lặng mà đánh giá cái không gian vào không hề dễ này.

Lúc này, Tiểu Manh Long đã dùng đôi chân ngắn ngủn của mình đi đến bên hồ nước, cả người đều ghé vào bên cạnh dòng linh tuyền, đầu nhỏ để sát vào, đang cố gắng uống nước.

Suối nguồn chỉ nhỏ bằng cái thùng gỗ, nước suối trong veo thấy đáy, còn tản ra một chút hương thơm nhàn nhạt.

Tô Lạc uống một ngụm linh tuyền, lập tức cảm thấy mọi dơ bẩn trong thân thể đều bị làm sạch hết, toàn thân sảng khoái, thần thanh khí sảng.

Chính là, không đúng…

Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác linh tuyền này và thiên linh thủy mà nàng trộm được từ Tô gia giống nhau như đúc!

Nàng đã từng uống một chút thiên linh thủy, nên khi uống xong nàng ngay lập tức nhận ra ngay.

Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác cứng họng không biết nói gì.

Trước kia vì thiên linh thủy, nàng trăm cay ngàn đắng đi ăn trộm, bị lão cha kia đuổi chạy tán loạn khắp nhà, lại không ngờ rằng bên trong không gian vừa mở ra này không phải là nước suối bình thường mà là linh tuyền.

Nữ thần may mắn cũng chiếu cố nàng quá nhiều rồi? Nàng không có gì để báo đáp.

Ngay khi Tô Lạc đang tự luyến, bỗng nhiên, nàng có cảm giác không tốt chút nào, như đang có nguy hiếm sắp tới vậy.

Vừa ra khỏi không gian, nàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên con Thần Long đuổi sát không tha kia lại chạy tới!

Nó ngay lập tức phun một ngụm long tức đến chỗ nàng!

Tô Lạc bị dọa sắc mặt thay đồi.

Nàng xoay người bỏ chạy nhanh như thỏ.