Tô Lạc cạn lời mà liếm liếm khóe môi.

Thật vất vả mới thắng được phần thưởng, mà nhanh như vậy đã không còn, không đủ thời gian để thở nữa.

Nhưng mà việc khiến Tô Lạc cảm thấy được an ủi là, hơi thở vốn dĩ thoi thóp của viên đá nhỏ trên người đã dần dần biến mất, mà ẩn ẩn xuất hiện hô hấp bừng bừng. 

Thấy vậy, Tô Lạc không nói hai lời, lấy luôn viên Hỏa Nguyên Thạch tính phách trong tay Nam Cung Lưu Vân, bỏ vào trong không gian.

Quả nhiên, giống y như vừa rồi, ánh sáng đỏ xuất hiện, bao phủ lấy Hỏa Nguyên Thạch tinh phách, ngay sau đó đã không thấy tăm hơi viên Hỏa Nguyên Thạch tinh phách nữa.

Viên đá nhỏ chắc đã ăn rồi! 

Bởi vì viên đá nhỏ đã bị Tô Lạc lấy máu nhận chủ.

Cho nên Tô Lạc có thể cảm nhận rõ ràng rằng, viên đá nhỏ kia đột nhiên bừng bừng sinh khí.

Nàng có thể cảm thấy viên đá nhỏ đang rất vui vẻ, rất khoái lạc, hơn nữa còn há miệng, gào khóc đòi ăn. 

Đáng tiếc… Hỏa Nguyên Thạch tinh phách chỉ có hai viên, không có nhiều hơn.

Lý Dao Dao thấy Tô Lạc không nói hai lời đã cướp lấy Hỏa Nguyên Thạch tinh phách trong tay Nam Cung Lưu Vân, vẻ mặt hiện lên phẫn nộ.

Nữ nhân này! 

Trước đó, Tam sư huynh đã đưa nàng thực vật tinh phách, hiện tại nàng còn lấy luôn Hỏa Nguyên Thạch tinh phách!

Nhưng mà, Lý Dao Dao ngước mắt thì nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà nhìn Tô Lạc. Nàng lập tức cảm thấy có một cục tức nghẹn ở ngực, rất khó chịu.

Đối phương đã vui vẻ chấp nhận, nếu nàng mở miệng, thì chẳng phải sẽ trở thành tiểu nhân sao. 

Thật sự là tức chất nàng.

Mày kiếm Nam Cung Lưu Vân hơi nhọn, cùng với Tô Lạc, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Lạc gần như không nghe thấy gì, nhưng vẫn gật gật đầu. 

Hai người vô thanh vô tức mà trao đổi ảnh mắt, khiến người khác không hiểu gì.

Chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

Đúng lúc này, trên khuôn mặt ở giữa không trung kia bỗng nhiên gợi lên một nụ cười: “Hiện tại mà xét thắng bại, thì hơi sớm. Hắc hắc, trộm nói cho các ngươi biết, thắng bại cuối cùng phải dựa vào điểm tổng cộng.” 

Điểm tổng cộng? Đôi mắt đen nhánh như mực của Nam Cung Lưu Vân chợt lóe sáng.

Hắn đã sớm đoán được chuyện này.

Trong lòng Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc đã biết rõ ràng, nhưng mọi người lại có vẻ đều không đoán trước được. 

Sau khi lời này vừa nói ra, người vui mừng nhất, không ai khác, là Lý Dao Dao!

“Cuối cùng cộng hết điểm lại! Nói cách khác, thì hiện tại chúng ta là đội đứng nhất!” Lý Dao Dao vui vẻ mà nhảy cẫng lên.

Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân buồn bực mà liếc nhau. 

Một câu như sấm nổ.

Nếu muốn bàn về điểm tổng cộng của bốn ải vừa qua, thì điểm của đội Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân thật đúng là không tốt.

Điểm tổng cộng của bốn ải vừa qua là: 

Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên: Hai trăm ba mươi lăm điểm

Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh: Hai trăm năm mươi ba điểm

Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần: Một trăm chín mươi lăm điểm 

Nam Cung và Tô Lạc: Hai trăm năm mươi mốt điểm

Đội của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân vậy mà chỉ có hai trăm năm mươi mốt điểm!

Không nhìn lầm đâu, là hai trăm năm mươi mốt điểm thật! 

Ai kêu hai người bọn họ bị điểm ở cửa thứ nhất và cửa thứ hai làm chi.

“Hừ! Còn thua chúng ta mà đắc ý cái gì!” Lý Dao Dao nhìn Tô Lạc, hừ lạnh một tiếng, trào phúng mà cười.

Tô Lạc cạn lời mà sờ sờ mũi. 

Nàng ngoại trừ buồn bực, làm gì có đắc ý chứ?

Chỉ là, tâm tình của Lý Dao Dao hiện tại thay đổi rất lớn, có hơi điên cuồng một chút, nên Tô Lạc cũng không muốn chấp nhặt với nàng.

“Nhanh lên đi, mang cỏ lăng sương của các ngươi ra đây, để ta thi ải thứ năm. Ha ha ha, rất nóng lòng thi ải thứ năm đó!” 

Giọng nói xa dần, khuôn mặt kia cũng từ từ biến mất.

Mọi người chỉ cảm thấy sau ót giật một cái, sau khi hoảng hốt, bọn họ lại chỉ chớp mắt, thì quang cảnh đã thay đổi.

Tất cả mọi người đều biết rằng, hiện tại đã bắt đầu thi ải thứ năm. 

Vừa rồi, tuy rằng điện chủ điện Cửu Trùng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe run sợ trong lòng.

Đối mặt với ải thứ năm bí ẩn, trong lòng mọi người có chút thấp thỏm…