Rốt cuộc Dạ Hi là người như thế nào, trải qua một ngày tiếp xúc, những tin đồn về nàng, Quân Mặc Hiên một chữ cũng không tin.

Hôm nay là ngày Quân Mặc Hiên phát bệnh, vốn đang ở dưới đáy hồ chờ đủ sáu canh giờ thì hắn có thể khắc chế được hung bạo trong cơ thể. Nhưng mà sau đó lại bị nha đầu kia cắt ngang, vốn cho là không có việc gì, nhưng không nghĩ tới vừa bước vào cửa, hung bạo trong cơ thể tăng lên không kiềm chế được, nên mới có một màn bị người vây đánh này.

Buổi chiều, sự xuất hiện của Dạ Hi đến cùng là cố ý hay chỉ là trùng hợp? Quân Mặc Hiên khó hiểu.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng, trên giường hai người đang ôm nhau, trên mặt mang theo nụ cười yên tĩnh, tạo thành một bức tranh duy mỹ tuyệt đẹp.

Trong lúc ngủ mơ, Dạ Hi cảm giác có một vật nặng đặt trên người mình, khiến cho nàng có chút hít thở không thông, đưa tay muốn dời vật nặng trên người đi.

Mà lúc này, cánh môi khiêu gợi của Quân Mặc Hiên đang dán lên môi hồng của Dạ Hi, coi người nào đó như một loại mỹ vị không ngừng gặm cắn.

“Ưm… Chân gà… Ta muốn ăn!” Trong mộng, Quân Mặc Hiên nỉ non, hơi hơi dùng sức cắn.

“Ôi, đau quá…” Dạ Hi mơ hồ mở mắt ra, cảm thấy ở khóe miệng truyền tới cảm giác đau đớn. Sau khi ngây người vài giây, Dạ Hi rống to: “Quân Mặc Hiên, ngươi lại ăn đậu hủ của lão nương.” Tiếp theo chân vừa nhấc, liền dùng lực trực tiếp đạp Quân Mặc Hiên xuống giường.

Xúc cảm trong miệng biến mất, Quân Mặc Hiên mơ hồ mở to mắt, thấy Dạ Hi ở trên giường đang bừng bừng lửa giận, vẻ mặt không hiểu chuyện gì lẩm bẩm: “A! Tại sao ta lại ở trên mặt đất, ta nhớ rõ ràng mình đang ăn chân gà, nhưng chân gà đâu rồi?”

Thấy thế, Dạ Hi đổ mồ hôi trán, có thể đừng trở mặt như thế được không? Chẳng lẽ tiểu tử ngốc này không phát hiện, khóe miệng của nàng đang bị chảu máu à?

Không nói, Quân Mặc Hiên đúng là không chú ý tới, đột nhiên, hình như hắn nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng lên án: “Nương tử, sao nàng lại đạp ta xuống giường.” Có phải nương tử không thích hắn hay không, nếu không thì sao lại luôn đá hắn xuống giường.

Vẻ mặt Dạ Hi cứng đờ, xấu hổ nói: “Tiểu Mặc Mặc, tỷ tỷ không phải cố ý, do tỷ tỷ trượt chân, không cẩn thận đá ngươi xuống giường.”

Nghe vậy, biểu tình ngây dại trên mặt Quân Mặc Hiên thiếu chút nữa thì không duy trì được, con mẹ nó, đây là đang lừa quỷ à, trượt chân, thật khổ nàng nghĩ ra. Thế nhưng, hắn cũng chỉ có thể gào thét ở trong lòng.

Trên mặt vẫn mang vẻ hồn nhiên như cũ, nhưng lại nói câu cực kỳ ngu ngốc: “Vậy nương tử nhớ rõ lần sau không nên trượt chân, nếu không thì mông của Hiên nhi sẽ nở hoa.”

Khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, tiểu tử này có thể không cần đáng yêu như vậy có được không, thật muốn chà đạp một phen cho đã. Có điều, hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, trước hết bỏ qua cho Quân Mặc Hiên.

Đi tới tiền viện, quản gia sớm đã run run rẩy rẩy đứng ở một bên.

“Quản gia, lời nói ngày hôm qua của bổn vương phi, hình như ngươi đã quên.” Dạ Hi hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn quản gia.

Quản gia cả kinh trong lòng, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, khí thế trên người vương phi quá cường đại, ông thật sự không chịu nổi. Vì thế, run rẩy nói: “Hồi vương phi, tất cả hạ nhân đều chờ ở bên ngoài, đợi vương phi xử trí.”

“Gọi vào đây.” Dạ Hi lạnh nhạt nói, nói xong kéo Quân Mặc Hiên ngồi ở phía trên. Rất nhanh, bọn hạ nhân đã lục tục đi vào tiền sảnh.

Bởi vì hoàng thượng cực kỳ sủng ái Quân Mặc Hiên, cho nên, hạ nhân trong vương phủ rất nhiều, đại khái có chừng trăm người.

“Đều đã đến đông đủ rồi sao?” Dạ Hi híp mắt đánh giá một đám hạ nhân, được lắm, lại còn có người dám không đến.

“Hồi vương phi, đều đã đến đủ.” Quản gia khẩn trương nói, còn thiếu một người, chắc vương phi không biết đâu.

“Vậy sao? Quản gia ông xác định mình không nhớ nhầm.” Dạ Hi lạnh lùng nói, xem ra danh tiếng của nàng ở Hiên vương phủ còn chưa đủ trấn áp những tên nô tài này. Hừ, thật không biết bọn hắn là liều lĩnh, hay vẫn cho rằng người đứng sau quá vững chắc nên nàng không dám làm gì đám người bọn họ?

“Không… Không nhớ nhầm!” Quản gia kiên trì nói, hắn không dám đắc tội vương phi, nhưng người phía sau Lý ma ma hắn lại càng không dám đắc tội. Cho nên, đành phải trợn tròn mắt nói dối

“Các ngươi nói xem, hạ nhân vương phủ đều đã tập trung đủ hết rồi sao?” Ánh mắt Dạ Hi lướt qua bọn hạ nhân đang quỳ, âm thanh lạnh lùng nói.

Các bạn đang đọc truyện Tà vương được chuyển ngữ tại . Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Mọi người trầm mặc, bọn họ cũng không dám khai ra Lý ma ma, thủ đoạn của Lý ma ma này bọn họ đều đã được lĩnh giáo từ lâu, ỷ có hoàng hậu làm chỗ dựa nên ở trong phủ diễu võ dương oai, dáng vẻ kiêu ngạo kia so với chủ nhân chân chính này còn lớn hơn nữa.

“Thế nào? Không dám nói?” Giọng nói Dạ Hi lạnh đi vài phần. Khi nàng đang chuẩn bị phát hỏa.

Bên cạnh, vẻ mặt ngu ngốc của Quân Mặc Hiên cười đến hồn nhiên ánh mắt vô tội nhìn thoáng qua bạch y nữ tử giữa đám hạ nhân, rồi lại tiếp tục chuyên tâm nhìn nương tử nhà hắn. Trong lòng không ngừng cảm thán, nương tử nhà hắn thật đáng yêu, hắn càng nhìn càng thích.

Cảm nhận được ánh mắt chủ tử nhà mình, bạch y nữ tử hiểu ý, mở miệng nói: “Hồi vương phi, Lý… Lý ma ma không có tới.”

“Tốt lắm, ngươi tên là gì, lát nữa bổn vương phi sẽ trọng thưởng.” Dạ Hi nhìn bạch y nữ tử hài lòng nói, ít nhất trong vương phủ còn có một người như thế.

Bạch y nữ tử gào thét trong lòng: Nàng là bị chủ tử bức, không phải thực sự muốn nói ra.

Cho dù trong lòng bạch y nữ tử vô cùng buồn bực, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử, lập tức cung kính trả lời vấn đề của vương phi: “Hồi vương phi, nô tỳ tên Phấn Điệp, là nha hoàn nhóm lửa.”

“Ừ, không tệ, nhóm lửa cũng là một chức nghiệp có tiền đồ. Ngươi làm rất tốt.” Dạ Hi hào phóng khen ngợi.

Đột nhiên vẻ mặt Dạ Hi thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người khác, lạnh nhạt mở miệng: “Còn về những người khác, tri tình bất báo (biết nhưng không báo), coi rẻ chủ tử, mỗi người vả miệng một trăm cái, nếu có người không ra tay được, bổn vương phi không ngại tự mình động thủ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ầm ĩ cả lên, chuyện này vương phi cũng quá liều lĩnh rồi, dù nói thế nào bọn họ cũng có người đứng phía sau. Lại dám trắng trợn đối xử với bọn họ như vậy, quả thật khiến người ta tức giận mà.

“Dựa vào… Dựa vào cái gì mà trừng phạt chúng tiểu nhân?” Một thị vệ không sợ chết nói, cho dù muốn phạt cũng phải cho bọn hắn lý do. Hôm qua người này vì xin nghỉ bệnh về nhà, không có tham gia đánh Quân Mặc Hiên, cho nên hắn ta cũng không biết chuyện phát sinh tối hôm qua.

Ánh mắt Dạ Hi trầm xuống, bóng dáng di chuyển thần tốc. Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu hồng thoáng xẹt qua ngay trước mắt. Ngay sau đó “Chát chát chát” tiếng mấy tát tay vang lên, tên thị vệ vừa nói chuyện đã ngã xuống đất, trên mặt có thêm mấy dấu tay, khóe miệng tràn đầy tơ máu, chết không nhắm mắt hai mắt trừng thẳng phía trước.

Một bên khóe miệng còn chảy đầy máu tươi, nhìn qua cực kỳ khủng bố, trong lúc này, mọi người sợ hãi nhìn Dạ Hi.

Tiểu Hồ bị Dạ Hi đánh chết, bọn thị vệ cảm thán trong lòng: Đây là lực đạo gì vậy, thế nhưng chỉ dùng mấy bạt tai đã đánh chết một người to lớn đang còn sống sờ sờ ra đó, ngược lại Dạ Hi, vẫn như cũ bình tĩnh ngồi trên ghế, nếu không phải trên mặt thị vệ kia có dấu bàn tay, mọi người căn bản không biết Dạ Hi đã từng di chuyển.

“Thất thần làm gì, muốn bổn vương phi tự mình động thủ?” Dạ Hi hung hãn nhìn một đám người, hừ, dựa vào cái gì, đương nhiên là dựa vào nắm nấm của ai cứng rắn hơn, chẳng lẽ còn muốn nàng giảng đạo lý với đám người này, nàng cũng không nhận ra lấy địa vị của nàng và Quân Mặc Hiên còn phải cần truyền giảng đạo lý.