Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ "Yêu cầu bao nhiêu?" Bắt đầu nói chuyện chính sự, Lâm Diệp Nhi khôi phục bản tính, không chút cẩu thả hỏi. "Năm lu." Năm lu nghe thì có chút nhiều, kỳ thật mỗi nhà một hộp, chia như vậy, thì cũng không được bao nhiêu. "Khi nào cần?" Vương Phú Quý nghĩ bọn họ chỉ có ba người làm, khẳng định sẽ không quá nhanh, cố ý phóng khoáng thời gian, "Một tháng sau." Một tháng, thời gian dư dả. Nếu là dựa theo thời gian muối bình thường, thì có vẻ hơi căng. "Tốt." Vương Phú Quý nhắc nhở một câu, "Nếu không kịp, có thể thuê vài người tới giúp các ngươi. Hiện tại nông nhàn, người nhàn rỗi nhiều, tiền công cũng tiện nghi." "Ân ân. Sẽ." Kỳ thật, nàng cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng là trước kia dù sao cũng đã tiểu đánh tiểu nháo, cũng không cần người tới hỗ trợ, dễ sinh phiền toái. Vương Phú Quý sảng khoái giao năm mươi lượng tiền đặt cọc, trước khi đi, Lâm Diệp Nhi tặng cho bọn họ một ít đồ chua. Vương Uyển Nhi còn thấp giọng hỏi nàng cầm một tấm phù bình an. Nhìn bộ dáng thẹn thùng e lệ kia của nàng, hoá ra vị đại tiểu thư này đến nông thôn đến chính là vì tấm phù kia. Vương Phú Quý đi rồi, Lâm Diệp Nhi cũng bắt đầu suy tư, về sau con đường phát triển. Hiện tại ở trong sân còn có thể ứng phó, một khi sinh ý bắt đầu mở rộng, ba người huynh muội bọn họ khẳng định sẽ đầu tắt mặt tối, sân trong viện nhỏ nhoi này cũng không thể ứng phó. Cũng nên mua chút đất đai để mở rộng địa bàn rồi. Đến tối, Lâm Diệp Nhi đem cái này ý tưởng nói ra. "Ta chuẩn bị mua vài mẫu đất. Tiểu Võ, để có ý kiến gì không?" Lâm Võ sửng sốt, "Ta nghe tỷ tỷ." Ặc, cái đứa sửu nhi này. "Tiểu Võ, đệ có ý tưởng gì thì nói, đừng chỉ nói nghe ta như vậy." Lâm Võ là nam nhân trong nhà, về sau hương khói là trách nhiệm của hắn. Không thể để hắn dưỡng thành một loại ảo giác dựa dẫm vào tỷ tỷ, về sau làm chuyện gì đều không suy tính gì. Nếu có một ngày, nàng không còn nữa, bọn họ nên làm cái gì bây giờ. "Mua đất, đệ đồng ý. Mặc kệ về sau thế nào, có đất để làm, để ở, về sau sẽ không đói bụng." Lâm Võ nghĩ tới năm mẫu ruộng tốt của phụ mẫu kia, "Tỷ, năm mẫu ruộng tốt kia, nhị thúc cùng tam thúc đã lấy mất. Sang năm chúng ta có phải hay không nên lấy về?" "Đương nhiên." Năm mẫu ruộng kia dù tốt hay xấu, như thế nào có thể để cho đám huynh đệ lòng lang dạ sói kia tiện nghi được. "Hiện tại nhận bút sinh ý của Huyện thái gia, chúng ta sẽ bận không kịp chạy việc. Tỷ chuẩn bị mời mấy người tới hỗ trợ." Lâm Diệp Nhi nói. "Tỷ, Huyện thái gia muốn những cái đó đồ chua, một tháng sau mới đến lấy. Một tháng thời gian cũng đủ chúng ta làm được, không cần thiết lãng phí tiền bạc thuê người khác." "Như vậy chỉ sợ đệ mệt mỏi." "Tỷ, đệ không sợ mệt." Hiện tại ở nhà làm việc, cùng trước kia lên núi săn thú, xuống đất làm ruộng, nhẹ nhàng hơn nhiều. Tiểu Đoàn Đoàn ngửa đầu, chớp chớp mắt to, "Tiểu Đoàn Đoàn cũng không mệt." Lâm Diệp Nhi nhìn hai tiểu gia hỏa này, bọn họ đều còn ở thời điểm lớn lên, như thế nào có thể để cho bọn họ quá mệt mỏi, đặc biệt là Tiểu Đoàn Đoàn, gần nhất đều ở trong nhà nếu không đi theo bọn họ chạy ngược chạy xuôi. Ở tuổi này của nàng, nên đi ra ngoài cùng tiểu hài tử cùng thôn chơi đùa mới phải. "Hiện tại còn nhiều như vậy, còn về sau thì sao? Túy Tiêu Lâu bán đồ chua chạy như thế, về sau cần số lượng tất nhiên không phải ít. Về sau nếu chỉ dựa vào chúng ta, thì không thể nào ứng phó được. Thuê người làm, chúng ta làm được nhiều hơn, chúng ta bán cũng nhiều, kiếm cũng càng nhiều. Số tiền kiếm được so với tiền thuê, đó là chín trâu mất sợi lông." Lâm Diệp Nhi chỉ có thể kiếm biện pháp thuyết phục hai hài tử này. Lâm Võ vừa nghe, cảm thấy cũng có đạo lý, trong lòng ngầm bực chính mình như thế nào lại không nghĩ tới, vẫn là tỷ tỷ thông minh.