Tác giả: Vân Phi Mặc

Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ

Cải trắng nhà Lý gia có tới ba xe lớn, Lâm Diệp Nhi chạy tới chỉ có một chiếc, căn bản không đủ dùng, cuối cùng người Lý gia mượn hai chiếc xe bò của người cùng thôn, cùng nhau lên đường chạy về đến thôn Linh Khê.

Chờ ba người tiến vào thôn trời đã tối, trên đường nhìn trắng cả mắt cũng chẳng thấy gì, cũng may cũng là trời tối, nếu là bị người trong thôn nhìn ba xe lớn như thế này, tuyệt đối có thể hù chết bọn họ.

Tiểu Đoàn Đoàn vẫn luôn chờ cho đến lúc trời tối cũng không thấy được ca ca tỷ tỷ, trong lòng rất là lo lắng, vẫn luôn đứng ở chỗ cửa nhìn xung quanh, thẳng đến giờ phút này, nghe được thanh âm bánh xe ngày càng gần, vội vàng chạy tới.

Cuối cùng cũng nhìn thấy người, khuôn mặt nhỏ vốn tràn đầy lo lắng rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, "Tỷ tỷ, ca ca"

Tiểu Đoàn Đoàn kích động chạy tới, Lâm Diệp Nhi cùng Lâm Võ từ trên xe bò nhảy xuống, nha đầu sử dụng lăng ba vi bộ, trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực Lâm Diệp Nhi.

Lâm Diệp Nhi sờ sờ đầu Tiểu Đoàn Đoàn, ôn nhu nói: "Đi, về nhà thôi."

Ba chiếc xe bò chứa đầy cải trắng không phải số lượng nhỏ, cũng may trong nhà đã sớm thu thập xong hầm, bởi hầm đó trước đây rất vô dụng, gần như là chẳng bao giờ xài đến. Trong nhà quá nghèo, căn bản không có lương thực dư thừa có thể đặt ở đó, hiện tại mới có chỗ dùng.

Chờ bọn họ dọn dẹp xong, trời cũng đã khuya, huynh đệ Lý gia hai người đành ngủ lại ở Lâm gia. Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn ở một gian phòng, Lâm Võ ở phòng của tiểu Đoàn Đoàn, còn phòng của hắn để cho huynh đệ Lý gia ở.

Sau khi mọi người đã an giấc, Lâm Diệp Nhi lại lặng yên tiến vào không gian, xem kỹ biến hóa của không gian, lại cân nhắc luyện tập những tuyệt kỹ kia sao cho tốt, những thứ này chính pháp bảo hộ mệnh của nàng.

Nàng tuy rằng không hướng tới cái gì trường sinh bất lão, nhưng có cái để phòng thân là tốt nhất, huống chi là thuật pháp lợi hại này.

Lâm Diệp Nhi bước ra khỏi không gian, cũng là lúc trời đã tờ mờ sáng.

Nhìn sắc trời, Lâm Diệp Nhi không khỏi mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghiên cứu, luyện tập một chút, một khi quen liền nghiện, quên thời gian.

Ở trong không gian suốt một ngày, một đêm không ngủ, Lâm Diệp Nhi cũng không có cảm thấy mỏi mệt, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn. Lúc nàng xuống giường, ai cũng chưa tỉnh giấc.

Lâm Diệp Nhi tiến vào phòng bếp rửa mặt, bắt đầu nấu nước nấu cơm.

Từ trong không gian lấy ra đồ chua, sau đó bắt đầu xắn tay làm bánh rán chua. Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người đối với món này phải nói là yêu sâu sắc, ăn mấy ngày mà vẫn chưa ngán.

Lâm Diệp Nhi lại từ trong không gian lấy ra nguyên liệu cây nhà lá vườn, rau dưa thịt hành các thứ. Xắt nhỏ nấm, xào với ớt cay, tiêu giã nhuyễn, rắc thêm chút hành, thoáng chốc đã thơm ngập phòng bếp.

Hôm nay bữa sáng lại tăng thêm hai khẩu phần của người trưởng thành, Lâm Diệp Nhi tăng phân lượng lên gấp bội, còn sợ không đủ, lại chưng thêm một nồi bánh bao, bột mì cũng lấy từ trong không gian, bánh bao làm ra hương vị thơm ngọt mềm xốp chuẩn hàng Việt chất lượng cao.

Mấy người lục tục rời giường, vừa đi ra nhà chính đã nghe thấy mùi hương mê người kia, làm nước miếng ướt hết cả áo.

Tiểu Đoàn Đoàn rửa mặt xong, Lâm Diệp Nhi đã đặt mâm đồ ăn hoàn thiện lên trên bàn.

Ngày hôm qua vì trời đã quá tối, huynh đệ Lý gia cũng chưa biết được rõ ràng gia cảnh của huynh muội Lâm gia này, hôm nay lên vừa thấy nhà ở, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái. Vốn dĩ cho rằng điều kiện nhà bọn họ hẳn là không tồi, hiện tại như vậy, không giống lắm so với tưởng tượng của bọn họ.

"Đoàn Đoàn, gọi ca ca cùng huynh đệ Lý gia ăn sáng."

Tiểu Đoàn Đoàn vâng lời đi đến chỗ ba người đang sửa sang lại xe bò, "Lý ca ca, ca ca, ăn cơm."

Ba người rửa tay sạch sẽ, vừa đến nhà chính, nhìn món ăn trên bàn như tỏa sắc cầu vồng, mùi hương câu người kia, đối với những người quanh năm không thấy thức ăn mặn như Lý gia huynh đệ mà nói, sợ là bàn thức ăn này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bọn họ được thấy.