Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ "Nhị ca, thời gian không còn sớm, nhị thẩm nên trở về làm cơm trưa." Mở miệng nói chuyện là một hán tử trẻ tuổi, người này không phải ai khác, mà là tam thẩm của Lâm Diệp Nhi. Nếu không phải đây là ca ca làm ra việc này cũng sẽ liên lụy đến hắn, Lâm Hữu Tài mới sẽ không ra mặt. Lâm Phúc thấy có bậc thang, kéo tức phụ Lâm thị, vội vàng ra khỏi từ đường. Người xung quanh xem náo nhiệt, thấy tuồng toàn bộ hạ màn, một đám đều chạy về nhà làm việc. Đến nỗi, Lâm thị cùng Hắc Bì có thông đồng với nhau hay không, thì lòng mỗi người ai cũng đã chắc chắn. Lúc này nếu bắt được tại trận, xác định sẽ có người nào đó bị dìm lồng heo. Tam thẩm đi đến trước mặt Lâm Diệp Nhi, "Diệp Nhi, hôm nay con chịu ủy khuất, thím sẽ làm đồ ăn cho các con, để các con hết kinh hãi. Nhìn một cái, này ngốc...... Tiểu nha đầu, khuôn mặt nhỏ gầy." Lâm Diệp Nhi nhìn tam thẩm đột nhiên tới xum xoe, trong lòng nhưng một chút cũng bất giác vui mừng, mới vừa rồi nàng hẳn là muốn gọi Tiểu Đoàn Đoàn nha đầu ngốc đi, chắc do thói quen nhưng cũng kịp sửa miệng. Tục ngữ nói: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*). (*): không có việc gì tự nhiên ân cần với mình, không phải là gian thương thì cũng là tặc. Tam thẩm cùng tam thúc nhìn quen thuộc, cho dù nàng không cần thông qua ký ức nguyên chủ, chỉ cần nhìn Lâm thị huynh muội mấy năm nay sống như thế nào, cũng liền biết bọn họ là thật tốt tâm hay là dụng tâm kín đáo. "Tam thẩm, người quá khách khí. Hôm nay chỉ sợ không có thời gian, đợi lát nữa còn có thợ thủ công sư phó lại đây. Tam thúc, tam thẩm, các ngươi đều vội, không cần lo lắng cho chúng ta. Rốt cuộc, nhiều năm như vậy chúng ta đều như vậy, cũng không cần phải thân mật làm gì." Tam thẩm nhìn Lâm Diệp Nhi cười như không cười, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn xen lẫn bực bội. Hay cho một cái miệng lợi hại, thế nhưng ám chỉ cùng trào phúng bọn họ không cần giả hảo tâm. Tam thẩm đột nhiên có chút minh bạch, làm cho nhị tẩu lợi hại xưa nay ăn mệt như vậy, không phải ngẫu nhiên. Cái tiểu nha đầu này, khi nào trở nên lợi hại như vậy, bọn họ muốn giống như trước như vậy bắt chẹt nàng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Tam thúc, tam thẩm giống như là không có nghe được lời ám phúng của nàng, cười tủm tỉm nói một tiếng, liền rời đi. Lâm Diệp Nhi nhìn hai người rời đi, ánh mắt lóe lên tia sáng. Đôi vợ chồng này, so nhị thúc nhị thẩm lợi hại hơn nhiều. Hừ, chỉ cần bọn họ không cần chọc tới bọn họ trên người, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi tìm bọn họ gây phiền toái. Nếu là không có mắt, khi dễ gia đình nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn. Lâm Diệp Nhi đối với vài vị tộc lão cùng mấy người Lí chính nói tạ ơn, hơn nữa còn hứa rằng, chờ đến nhà bọn họ xây tốt tường viện, sẽ mời bọn họ đến nhà uống rượu. Ngưu đại thúc đám người liên tục nói tốt, tốt. Chuyện này qua đi, hai người nhị thúc cùng nhị thẩm này, ở trong thôn sẽ không được sống yên ổn nữa. Ở một cái nơi giải trí lạc hậu mà còn ở trong thôn, trong nhà ai xảy ra chuyện gì, đều có thể trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người. Hiện giờ, Lâm thị cùng Hắc Bì kia có quan hệ không rõ, còn không thành để tài hot trong chủ đề nói chuyện của các phụ nhân trong thôn hay sao. Lâm Diệp Nhi tưởng tượng đến, tương lai nhị thúc cùng nhị thẩm đối mặt toàn thôn ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, tâm tình tốt khỏi phải nói. Lâm Diệp Nhi một tay nắm cái tiểu gia hỏa, trong miệng ngâm nga tiểu khúc. Hai tiểu gia hỏa cũng bị tâm tình tốt của tỷ tỷ lây qua, trên mặt đều lộ ra tươi cười. "Tỷ tỷ ta hôm nay làm bữa tiệc lớn cho đệ cùng tiểu Đoàn Đoàn ăn." Lâm Diệp Nhi rũ mắt đối với hai tiểu gia hỏa vui vẻ nói. Tiểu Đoàn Đoàn nghiêng đầu, chớp đôi mắt to long lanh, "Cái gì là bữa tiệc lớn?" Ặc......... Vấn đề này quá cao thâm, để ta nghĩ lại đã! Lâm Võ nhìn thấy tỷ tỷ mình, biểu cảm đặc sắc kia, trong lòng cảm thấy tỷ tỷ thật thú vị, tươi cười bên môi càng lúc càng rõ ràng. "Bữa tiệc lớn chính là ăn ngon, rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon." Tiểu Đoàn Đoàn vừa nghe có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, "Muội muốn ăn bữa tiệc lớn." "Hảo. Chúng ta ăn bữa tiệc lớn." Ánh mặt trời dịu nhẹ, ba bóng dáng nho nhỏ bước nhẹ nhàng hướng tới ngôi nhà ấm áp, trong gió nhẹ mơ hồ có thể nghe được tiểu khúc vui vẻ.