Tác giả: Vân Phi Mặc

Lâm Diệp Nhi nghĩ đến sau nhà còn một chút đồ ăn, chỉ là những những cây cải trắng đó, vừa thấy đã biết sẽ không lớn được bao nhiêu. Lâm Diệp Nhi chuẩn bị dùng mấy viên làm thực nghiệm, đem pha chế nước suối thành nước tưới cho cây.

Tiểu Đoàn Đoàn tò mò ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn giúp tỷ tỷ lấy nước. Theo một hồi, Tiểu Đoàn Đoàn mệt nhọc, Lâm Diệp Nhi đặt tiểu gia hỏa lên trên giường, tung ta tung tăng chạy đến hậu viện nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm một hồi lâu, một chút biến hóa cũng không có, vẫn là bộ dáng uể oải như cũ.

Lâm Diệp Nhi có chút thất vọng, bất quá thực mau liền bình thường trở lại.Thứ nước này có thể cải thiện thể chất, lại có thể chữa miệng vết thương, quả thật đã là trời cao ban ân.

Lâm Diệp Nhi nghĩ đến Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn đều là bộ dáng gầy yếu dinh dưỡng không đủ dài ngày, thân thể khẳng định không thế nào tốt được. Ở trong ấm trà cho chút nước suối, không dám cho nhiều, nếu là hai người đột nhiên có sự thay đổi lớn, khẳng định sẽ làm cho người khác chú ý, cũng sẽ dọa đến bọn họ. Chậm rãi thay đổi một chút, mới không làm cho người khác chú ý.

Lâm Diệp Nhi nhìn thấy lu nước trong phòng bếp không còn nước, cầm thùng nước đến giếng nước ở sau nhà múc nước, ngạc nhiên phát hiện mới vừa rồi cải trắng đang bộ dáng uể oải, hiện tại trở nên tràn đầy sức sống, bộ dáng như được chăm sóc tốt, nhìn liền cảm thấy ăn ngon.

Đối với chuyện này, Lâm Diệp Nhi cảm thấy thực vui vẻ.

Nước suối đối thực vật cũng có tác dụng, chỉ là vấn đề thời gian, phỏng chừng cũng do pha loãng nên hơi chậm.

Nhưng nàng cũng không chắc có phải nồng độ quyết định thời gian biến hóa của thực vật hay không. Để nghiệm chứng, Lâm Diệp Nhi bắt đầu pha loãng nhiều kiểu, tưới từng loại cây phân biệt, sau đó ghi nhớ thời gian.

Một thời gian sau lại quan sát chúng nó mọc như thế nào.

Trừ lần đó ra, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị tìm thật nhiều thứ để kiếm chứng nước kia có bao nhiêu tác dụng. Không biết hạt giống gieo xuống đất bao lâu sẽ thành cây con.

Lâm Diệp Nhi từ trong nhà tìm được một ít hạt giống cất trữ. Đem hạt giống đến hậu viện, sau đó tưới nước pha nước suối tỉ lệ khác nhau. Đồng thời, còn có loại ngâm trong nước.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ chu toàn, mặt trời cũng đã dần xuống núi, lúc này Lâm Võ cũng sắp trở lại. Lâm Diệp Nhi nhìn phòng bếp chỉ có mỗi muối là gia vị, thở dài một hơi, không bột đố gột nên hồ.

Trong nhà nghèo không có gì khác, cũng chỉ đành ăn tạm như vậy.

Tiền, tiền, tiền...... Lâm Diệp Nhi hiện tại bức thiết muốn kiếm tiền, không nói đại phú đại quý, ít nhất cũng phải đạt mức ăn no mặc ấm mới được.

Lâm Diệp Nhi đến hậu viện hái được hai củ cải trắng, sau đó đem gạo được ngâm trong nước linh tuyền trước đó lên, bắt đầu nấu cơm.

Lâm Võ sau khi về nhà đã thấy một bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, "Tỷ, đệ không phải đã nói là đợi đệ trở lại mới nấu sao."

"Tỷ tỷ đã tốt rồi, đệ không cần lo lắng."

Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng đệ đệ giống như tiểu đại nhân, trong lòng vừa đau lòng lại vừa vui mừng.

"Chắc hẳn là mệt mỏi rồi đi! Uống một chút nước cho đỡ khát."

Lâm Diệp Nhi múc một chén nước đưa cho Lâm Võ. Lâm Võ uống lên hai ngụm lớn, nói thầm một câu, "Hôm nay nước có chút ngọt."

"Là do đệ quá khát mà thôi." Lâm Diệp Nhi cười nói, "Đệ đi kêu muội muội lên ăn cơm."

Nhìn đồ ăn trên bàn, Lâm Võ ăn thử một chút cơm, trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, lại ăn thêm một miếng nữa, như là một xác nhận cái gì đó.

"Kỳ quái hôm nay gạo chỉ nghẹn yết hầu một chút, ăn còn có chút ngọt." Lâm Võ kỳ quái lẩm bẩm.

Gạo đen tương đối thô, khá giống với trấu hiện đại, lúc ăn vào sẽ dễ nghẹn ở yết hầu, loại thức ăn này nhà giàu đểu cho cho gia súc ăn. Chỉ có những nhà khó khăn quá mức mới dùng để ăn.

Tiểu Đoàn Đoàn ăn rất ngon miệng, "Ăn ngon, ăn ngon. Đồ ăn tỷ tỷ nấu là ngon nhất."

Công dụng của linh tuyền này quả thật tốt hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.

Bất quá, như thế cũng tốt.