Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ Vừa xào xong đợt đầu tiên, trong thị trấn đã náo nhiệt lên, những người đã mua hôm qua, hôm nay người tới mua không ít, có khởi đầu tốt, rất nhiều người chưa thấy qua cũng tò mò mua thử nửa cân xem sao. Người mua rất nhiều, xào hai nồi rất nhanh đã bán xong hết. Hôm nay mang đến nhiều hạt dẻ, chờ toàn bộ bán xong cũng đã buổi chiều. Trước khi về nhà, Lâm Diệp Nhi mua chút bông cùng vải dệt, lại mua thêm một chút dầu muối, rồi bỏ chúng vào trong túi đựng hạt dẻ, rồi cùng nhau trở về. Sở dĩ bỏ vào túi, bởi vì không muốn bị chú ý, làm người khác đỏ mắt. Liên tục bán hạt dẻ ở trấn trên, trong nhà hạt dẻ cũng không còn nhiều, nên để lại cho nhà mình ăn. "Tỷ, Lí chính thúc trong nhà bắt đầu thu hoạch lúa. Ta ngày mai muốn đi qua hỗ trợ, Lí chính thúc nói ngươi lần này bệnh nặng mới khỏi, đừng đi qua." Hàng xóm ai cũng tốt, duy chỉ có đám họ hàng cực phẩm. HaizzLâm Diệp Nhi biết chuyện này, mấy năm nay mỗi lần đến lúc thu hoạch Lí chính đều sẽ gọi bọn họ qua hỗ trợ, xong việc cho một chút lương thực, cũng là vì trợ giúp ba người huynh muội bọn họ. Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, "Được. Nếu quá mệt mỏi thì cũng đừng đi. Tỷ sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sẽ không để đệ đệ cùng muội muội bị đói." Lâm Võ cười hắc hắc, "Tỷ, cắt lúa mà thôi, không mệt." Lâm Diệp Nhi xoa xoa đầu hắn, "Không khỏe thì không thể ngang ngạnh, nếu để thân thể mệt mỏi suy yếu, tỷ tỷ sẽ đau lòng." "Đã biết, tỷ tỷ." Lâm Võ vội vàng đi qua, Tiểu Đoàn Đoàn cùng Lâm Diệp Nhi hai người vội vàng làm quần áo cùng đệm chăn cho mùa đông. Lâm Diệp Nhi tuy nói kế thừa ký ức nguyên chủ, gập ghềnh nhưng thật ra cũng khá được, càng làm càng lên tay. "Nha, quần áo đâu." Lâm thị trực tiếp đẩy cửa mà vào, căn bản không có ý thức tự giác khi vào nhà người khác. Lâm thị nhìn thấy một giường toàn bông, đôi mắt sáng lên, nắm lấy bông, "Chà, bông này thật trắng, nhìn rất khá." Tiểu Đoàn Đoàn vừa thấy nhị thẩm đến, lập tức núp trong lòng ngực Lâm Diệp Nhi. Hiển nhiên sự tình lần trước đã dọa tới Tiểu Đoàn Đoàn. Lâm Diệp Nhi bảo vệ Tiểu Đoàn Đoàn trong ngực, không vui nhìn Lâm thị. "Nhị thẩm lại có chuyện gì sao?" Từ trong trí nhớ nguyên chủ, nàng chính là biết đức hạnh của vị nhị thẩm này, phàm là trong nhà có thứ tốt, một khi bị nàng nhắm trúng, là gần như chắc chắn sẽ bị lấy mất. Lâm thị theo thói quen tính bỏ bông vào trong túi mình, Lâm Diệp Nhi nhưng sẽ không tiếp tay cho cái loại đức hạnh này, bắt lấy tay Lâm thị, lúc bà ta ngây người, đoạt lại bông từ tay nàng. Tiểu Đoàn Đoàn thông minh đem túi bông chuyển ra phía sau, vẻ mặt phòng bị nhìn Lâm thị. Lâm thị lập tức nổi giận, kêu la, "Các ngươi làm gì vậy? Nào có đạo lý cướp đồ từ trong tay trưởng bối, các ngươi còn có biết hay không tôn trọng trưởng bối." Nghe lời này, làm Lâm Diệp Nhi dở khóc dở cười. Nàng chưa bao giờ biết có người da mặt có thể dày đến trình độ này, cầm đồ vật người khác, mõm vẫn sủa người khác là trộm cướp. "Trưởng bối?" Lâm Diệp Nhi khinh thường cười nhạo một tiếng. Thái độ khinh miệt của nàng tức khắc làm Lâm thị nổi giận. "Lâm nha đầu, ngươi đây là cái thái độ gì, cha mẹ ngươi chết sớm, không ai dạy hay sao. Hôm nay thím liền thay cha mẹ ngươi hảo hảo dạy dỗ ngươi cái gì gọi là hiếu đạo." Nói Lâm thị vung lên cánh tay hướng về phía Lâm Diệp Nhi. Lâm Diệp Nhi sao có thể ngoan ngoãn để nàng đánh, ngay lúc nàng đưa tay tới liền né tránh. Lâm thị thấy Lâm Diệp Nhi trước đây bị đánh đến cả nói cũng không dám bây giờ lại dám trốn chính mình, hỏa khí càng bốc lên. Lúc này nàng chuẩn bị làm thêm phát nữa, Lâm Diệp Nhi nhàn nhạt nói một câu, thành công làm nàng dừng động tác. "Ngươi nếu là dám bước lên, ta đây liền báo quan, để quan phủ cho hài tử của ngươi rục xương trong tù."