Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi bị ánh mắt hung mãnh kia nhìn chằm chằm, bản năng lui lại một bước, đại gia hỏa thấy người tới, mí mắt hơi rũ. Lâm Diệp Nhi lập tức cảm giác được sát khí mới vừa rồi còn quanh quẩn ở quanh thân, đã biến mất không thấy. Lâm Diệp Nhi lần đầu tiên phát giác, nguyên lai trên người một con sói cũng có thể tỏa ra sát khí nồng nặc như vậy! Tiểu gia hỏa đi đến bên người đại bạch lang, thân mật liếm mặt nó, trong miệng phát ra những tiếng than khóc kêu gào. Lâm Diệp Nhi cũng đã nhận ra nó không thích hợp, đôi mắt dã thú trong bóng đêm không phải hiện ra lục quang, mà là màu đỏ. Đại bạch lang tựa hồ rất thống khổ, ở trên người nó lại có rất rất nhiều vết thương, những vết thương đó cũng những vết thương lần trước nàng nhìn thấy giống nhau như đúc. Lâm Diệp Nhi chú ý tới móng vuốt nó nhuốm đầy máu tươi, trong đầu nhảy ra một cái ý tưởng kinh người. Chắc không phải nó tự làm bị thương chính mình đi?! Lâm Diệp Nhi từ trong không gian làm ra linh tuyền thủy, bạch lang biết đây là cái thứ tốt, không cần phải nói tự giác uống. Liên tiếp uống ba chén linh tuyền lớn, bạch lang mới dừng lại, huyết mâu nhìn Lâm Diệp Nhi mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không biết có phải hay không ảo giác của nàng. Nàng giống như nhìn thấy được từ trong ánh mắt sự lưu luyến không nỡ xa rời. 囧, nhất định là nàng nhìn lầm rồi! Đại bạch lang trong miệng phát ra một tiếng kêu thoải mái, nó có vẻ thực mỏi mệt, khép lại mắt, nặng nề ngủ. Lâm Diệp Nhi nhìn mưa to bên ngoài, an tâm ngốc trong động tránh mưa. Tiểu Bạch lang vặn thân mình nhỏ nhắn mập mạp đến bên người Lâm Diệp Nhi, dựa gần nàng nằm sấp xuống. Lâm Diệp Nhi nhìn thấy lông tiểu gia hỏa đã ướt đẫm, vận dụng thuật ngự phong làm khô cho nó. Lâm Diệp Nhi nâng cằm, nhìn mưa bên ngoài, theo tình hình này chắc là sẽ không tạnh ngay được. Đột nhiên, Lâm Diệp Nhi gõ đầu một cái, trong miệng hô nhỏ một tiếng. Nàng liền đi như vậy, người tiêu cục có thể hay không cho rằng nàng lạc đường, đến lúc đó để người ta đi tìm như vậy thì thật tội lỗi. Nhưng lo lắng của Lâm Diệp Nhi là dư thừa, đoàn người căn bản không chú ý tới thiếu một người như nàng, chờ đến khi bọn họ tới được trấn trên mới phát giác. Khi đó, ai cũng sẽ không phí công phu đi tìm người xa lạ không quen biết (:v). Đương nhiên đó là nói sau, hiện tại Lâm Diệp Nhi cân nhắc có nên chạy mưa hội họp cùng bọn họ, nhưng là nhìn cơn mưa như cuồng phong vũ bão ngoài kia, cành cây lá cây bay tứ tung, tức khắc bỏ ý niệm này. Mưa vẫn ào ào trút xuống, không có dấu hiệu dừng lại. Sắc trời dần dần trở tối, xem ra đêm nay nhất định phải ở trong sơn động ngủ một đêm, cũng may còn có hai cái vật nhỏ bồi nàng, đến không đến mức quá mức tịch mịch. Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra đồ ăn, đem chút thịt cho Tiểu Bạch lang, Tiểu Bạch lang ngửi ngửi, cắn một ngụm, vui sướng ăn. Tiểu gia hỏa thực có thể ăn, ước chừng ăn hai miếng lớn mới ngừng nghỉ, Lâm Diệp Nhi qua đi nhìn thoáng qua bạch lang, nó còn đang ngủ say. Một người một thú ăn uống no đủ sau, Lâm Diệp Nhi nhìn động âm u ẩm ướt, không phải địa phương tốt để ngủ. Nàng dứt khoát bàn tay vung lên, đưa một lớn một nhỏ vào cả trong không gian. Bạch lang thân mình hơi hơi giật giật, như cũ không có tỉnh lại. Tiểu Bạch lang lại trở nên rất hoảng hốt, tựa hồ bị hoàn cảnh đột nhiên biến đổi dọa tới. Đang nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, tiểu gia hỏa rất là thông minh bám vào chân nàng, đôi mắt thủy linh đen láy cảnh giác nhìn chòng chọc bốn phía. Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu gia hỏa dưới chân, mạc danh nghĩ tới một cái từ ôm đùi. Tiểu gia hỏa hành động mười phần mười đem chân lý ôm đùi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Lâm Diệp Nhi bế lên tiểu gia hỏa bất an, ôn nhu nói: "Đừng sợ, nơi này thực an toàn." Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa thực hưởng thụ vuốt ve của nàng, thoải mái nheo lại mắt, cảm xúc bất an, sau khi được nàng trấn an, đã hoàn toàn tiêu tán. Ở trong không gian nghỉ ngơi một đêm, tính toán thời gian ra không gian, vừa ra đi sắc trời đã sáng, hết mưa rồi, ánh mặt trời chiếu rực rỡ chói mặt. Lâm Diệp Nhi sau khi cho tiểu gia hỏa ăn, chuẩn bị lên đường, chính là......