Tác giả: Vân Phi Mặc

Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ

Lâm Diệp Nhi thấy tiểu dáng vẻ rối rắm của nàng, cười nói: "Đừng tiếc nữa, đợi lát nữa chúng ta đến địa phương khác tìm xem xem." Nếu người trong thôn đều không hái nấm này thì trên núi sẽ có rất nhiều loại như thế này.

Sau khi hái xong toàn bộ, trong tay còn có vài cái túi không, ba người chuyển dời đến nơi khác.

"Sang bên kia đi, ngày hôm qua đệ bắt gà rừng ở đó có rất nhiều nấm."

Ba người lập tức hành động, có thu hoạch, đi đường vô cùng vui vẻ. Lâm Võ mang theo hai người tới chỗ hắn nói, quả thực có rất nhiều nấm.

Lâm Diệp Nhi nhìn mà cảm thấy vui sướng, nơi này khí hậu cùng độ ẩm thực thích hợp cho nấm sinh trưởng, hơn nữa nấm lại không có người nào để ý tới, tự nhiên có rất nhiều. Lúc này mới có một buổi sáng, đã hái được bốn túi lớn. Thu hoạch phá phong phú, nếu là phơi mà nói cũng không ít.

"Ta đi tìm xem xem, còn có loại khác hay không." Lâm Diệp Nhi để hai người hái nấm, một mình đi về phía trước.

Trong núi hẳn là có nhiều thứ có thể ăn, chỉ sợ nàng có biết hay không mà thôi.

Sao tự nhiên lại nghe thấy thanh âm ô ô ở gần đây?

Lâm Diệp Nhi vểnh tai lên nghe, thanh âm có vẻ đứt quãng. Tính hiếu kỳ dâng lên, Lâm Diệp Nhi đi về nơi phát ra tiếng kêu, thấy được một con chó trắng như quả cầu nằm trong bụi gai, tiểu thân thể đầy lông xù xù rất là đáng yêu.

Tiểu gia hỏa bị bụi gai quấn lấy chân, trên chân đã rỉ máu, tiểu gia hỏa anh anh ô ô với Lâm Diệp Nhi, rất là đáng thương.

"Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi." Lâm Diệp Nhi cẩn thận lấy sợi gai ra khỏi chân nó.

Tiểu gia hỏa vừa bước ra, Lâm Diệp Nhi mới phát hiện hai chân sau của nó bị làm cho huyết nhục mơ hồ, thân mình cũng có không ít vết thương. Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra một chút nước suối, không cần nàng phân phó, gia hỏa này tựa hồ biết cái này là thứ tốt, tự mình đến liếm.

Uống xong lại dùng ánh mắt trong mong Lâm Diệp Nhi.

Lâm Diệp Nhi bị nó nhìn đến tâm mềm nhũn, lập tức lại lấy ra một chén lớn đặt trước mặt nó. Tiểu gia hỏa vẫy cái đuôi nhỏ như thực vui sướng.

Một lát sau, tiểu gia hỏa trên người đã lành vết thương, thân mật liếm tay nàng.

"Tiểu gia hỏa, mau đi tìm mẫu thân của ngươi đi." Lâm Diệp Nhi nhìn chó con trước mặt, trong lòng rất thích thú, rất muốn chiếm cho riêng mình, nhưng cũng biết nó vẫn nên đi theo mẫu thân là tốt nhất.

Nàng hiện tại nuôi bản thân còn không xong, sao có thể còn có thể nuôi chó, bất quá, loài chó hoang trên núi này thật đúng là xinh đẹp, toàn thân đều màu tuyết trắng.

Chó hoang lông trắng, tỷ ở Park Cực à ?-.-

Tiểu gia hỏa anh ô một tiếng, đi hai bước lại quay đầu lại, thấy Lâm Diệp Nhi vẫn đứng ở nơi đó, lại lần nữa chạy đến bên người nàng, sau đó cắn ống quần nàng kéo về phía trước.

"Ngươi muốn ta đi theo ngươi hay sao?" Lâm Diệp Nhi cười hỏi.

Tiểu gia hỏa như là nghe hiểu lời nói của nàng, anh ô đáp lại một tiếng.

"Đi phía trước dẫn đường."

Tiểu gia hỏa đi ở phía trước, còn thường thường quay lại nhìn một cái, giống như sợ để mất nàng. Hai người đi qua một đoạn đường gập ghềnh, xuất hiện khe núi ở phía trước, lúc đưa mắt nhìn qua cây cối dưới khe núi, đôi mắt Lâm Diệp Nhi đều sáng lên như ánh đèn.

Đó là hạt dẻ, lại có rất nhiều, Lâm Diệp Nhi nhìn trên mặt đất có rất nhiều hạt dẻ, hưng phấn không thôi. Tiểu gia hỏa thấy lực chú ý của nàng toàn bộ đặt ở những thứ đâu đâu, anh ô một tiếng, một ngụm cắn lôi kéo ống quần của nàng, muốn dịch chuyển lực chú ý của nàng trở về.

Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu gia hỏa nóng vội, khóe môi cong lên, "Được rồi, ta sẽ đi theo ngươi."

Xuyên qua những cây dẻ, chung quanh cỏ dại mọc thành cụm, đẩy ra những cây cao hơn phần eo, lộ ra một cái cửa động bí ẩn, bên trong truyền đến thanh âm của loài sói.

Lâm Diệp Nhi dừng chân, nhìn tiểu gia hỏa đã bò đến cửa động.

Gì cơ, hoá ra tiểu gia hỏa này không phải chó hoang mà là sói hoang.

Nhưng mà, nhìn ngang nhìn dọc, quả cầu nhỏ thật là giống chó a.