Edited by Hari.

Khi Tiểu Bạch độ khí cũng không phát giác sư tôn đang hôn mê hàng lông mày chậm rãi thả lỏng.

Nàng sau khi độ khí thấy sư tôn tốt hơn một chút, liền nhanh chóng dùng đuôi quấn lấy sư tôn.

Đối với nguy hiểm nhạy bén làm cho Bạch Lang mạc danh cảm thấy nơi này không phải địa phương có thể ở lâu.

Nàng cuốn lấy Yến Phất Quang bơi nhanh trở về.

Không lâu sau khi Bạch Lang rời khỏi hàn đàm, bên kia, Thiên Thần lúc trước còn ở trong huyết trì bế quan, thấy có động tĩnh, căn cứ theo hơi thở dao động tìm được đến nơi này.

Nhưng hắn đã tới chậm một bước.

Đài cao trong hàn đàm trước khi hắn đến cũng đã biến mất.

Huyết long, biển lửa toàn bộ đều đã biến mất không thấy.

Dưới nền đất lúc này thật sự chỉ giống một cái hàn đàm bình thường.

Chẳng lẽ không phải?

Nhưng hắn vừa rồi cảm nhận được dao động mãnh liệt chính là từ nơi này phát ra.

Thiên Thần nhíu nhíu mày, lúc này không khỏi thả ra ma tức điều tra.

Nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Uy áp khổng lồ bao phủ chỗ này, sau khi thu hồi lại, sắc mặt Thiên Thần hơi kém.

Xác thật cái gì cũng không có.

Loại tình huống này chỉ có một, thuyết minh tu vi người nọ còn cao hơn hắn.

Thiên Thần ánh mắt tối sầm, trong lòng lúc này đã có đáp án.

Nhưng...... hắn tới nơi này làm gì?

Chẳng lẽ là trong hàn đàm này có thứ gì?

Khi Thiên Thần đang nhíu mày nghi hoặc, Bạch Lang đã đem sư tôn mang về phòng.

Nàng cẩn thận đem người đặt lên giường, lại nhíu nhíu mày.

Bạch Lang vốn cho rằng sư tôn chỉ là kiệt sức, nhưng không nghĩ tới qua một đêm, hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Trong phòng, Tiểu Bạch Long ghé vào bên giường, một bên cầm long đan, một bên nhìn sư tôn, biểu tình có chút ưu sầu.

Nàng vừa cho sư tôn uống một viên dược chữa thường bình thường, nhưng không có chút tác dụng nào.

Ngoài tác dụng làm hô hấp vững vàng hơn một chút, sư tôn đến mí mắt cũng chưa động qua.

Nếu không phải sư tôn còn có thể hô hấp, Bạch Lang cũng cho rằng sư tôn đã xảy ra chuyện đâu.

Tại sao hôn mê mãi chưa tỉnh......

"Phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Bạch Long lẩm bẩm tự nói, lần đầu tiên có chút lo lắng.

Nếu có những người khác ở đây thì tốt rồi.

Quý Tu lúc này đã cùng một tên Ma tộc khác bị phái đến đây. Bọn họ đi theo Sơn Si xuyên qua biển máu, đi tới một đình viện thập phần bí ẩn.

Nơi này Quý Tu chưa từng đi qua, một đường đi tới không khỏi chú ý chút.

Hắn ánh mắt hơi tối, chậm vài bước, đã bị Sơn Si dẫn đường phía trước phát hiện ra, quay đầu, cười nhạo một tiếng.

"Không cần nhìn nơi này, nếu không có ta dẫn đường, ngươi có ở chỗ này đi đến chết cũng không ra được. Nơi này chính là địa phương thiết trí để giam giữ bí phạm năm đó của Ma Vực, các ngươi đừng nghĩ có thể làm gì ở đây."

Sơn Si híp híp mắt, ngữ khí cảnh cáo.

"Đừng trách ta không nhắc nhở, nếu làm hỏng việc của Ma Tôn, hai người các ngươi cũng gánh vác không nổi."

Tên tiểu ma kia lập tức kinh sợ tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không.

Quý Tu ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng không có nói gì cả, chỉ rũ mắt, sát ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Sơn Si mục đích đã đạt được, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, tiếp tục dẫn đường.

Một nén nhang thời gian.

Tòa viện nhìn thì rất gần nhưng thực tế lại đi rất lâu mới tới kia cuối cùng cũng tới.

Sơn Si không lấy ra chìa khóa linh tinh gì, chỉ đưa cho hai người một cái truyền âm phù.

"Các ngươi chỉ cần canh giữ ở cái sân này là được, không cần bước vào bên trong."

"Nếu kẻ bên trong có nhu cầu gì, các ngươi hãy dùng truyền âm phù, sẽ có người đưa lại đây cho các ngươi."

"Vâng, phong chủ." Quý Tu gật gật đầu.

Sơn Si nhìn hắn một cái, thấy thế lúc này mới rời đi.

Bên ngoài động tĩnh không nhỏ, Bạch Lang ngồi trong phòng canh giữ cho sư tôn, vốn đang an tĩnh, lúc này đương nhiên nghe thấy được.

Di, cái đèn dưa hấu kia đã đổi người mới tới?

Bạch Lang vốn chuẩn bị đi xem sao, nhưng lại nhìn sư tôn trên giường, do dự một chút, đành phải đem người cẩn thận chuyển xuống dưới gầm giường, vừa chuyển, ngoài miệng vừa xin lỗi.

"Thực xin lỗi a sư tôn. Ta đây cũng hết cách, ngài hiện tại còn chưa tỉnh, ta lại đánh không lại một đám người bên ngoài kia, ngài tạm nằm ở đây, chờ đến khi tu vi ta khôi phục, lại mang ngài xông ra ngoài."

Nàng lầm bầm lầu bầu nói một đống lớn.

Yến Phất Quang cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Bạch Lang ngừng lại, không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là thất vọng.

Sư tôn sao lại không nhảy dựng lên đánh nàng đâu.

Nếu là bình thường, còn không phải sẽ nhảy dựng lên sao?

Yến Phất Quang lúc này còn không biết suy nghĩ của Tiểu Bạch Long.

Hắn kỳ thật là có ý thức.

Chẳng qua hiện tại bị đoàn tử khí kia vây khốn, không thoát ra được mà thôi.

Khi Tiểu Bạch ở trong hồ nước hôn hắn, Yến Phất Quang đã tỉnh.

Bạch Lang cho rằng hắn không biết, thực ra hắn lại nhìn thấy tất cả.

Thậm chí...... thấy được mỗi một phân biểu tình trên mặt Bạch Lang lúc ấy.

Nhìn nàng nhíu mày lo lắng, do dự quay đầu lại.

Khi tới gần mình, trên sừng trắng nhỏ không tự giác nhiễm một chút hồng nhạt.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu long này như vậy......

Ngây thơ mờ mịt giống một cô bé ngốc.

Rồi lại làm cho hắn nhịn không được tim đập thật nhanh.

Yến Phất Quang ánh mắt rũ xuống, trong lòng lại sung sướng.

Nếu không phải hắn không thể nhúc nhích......

Làm sao sẽ để tiểu long này dễ dàng thối lui như thế.

Bất quá cũng là vì không thể cử động.

Yến Phất Quang mới biết được Tiểu Bạch Long không phải thờ ơ giống vẻ ngoài như vậy.

Hắn trong lòng khó được cảm thấy thỏa mãn.

Cho dù tạm thời bị nhốt ở trong tử khí cũng không cảm thấy tức giận.

Vậy mà có thể làm cho tiểu long này để ý chăm sóc.

Yến Phất Quang nghĩ như vậy.

Sau đó...... ngay sau đó, ngay khi hắn vừa dâng lên cái suy nghĩ này, đã bị bó thành một cái bánh chưng.

Sau đó đãi ngộ từ trên giường biến thành dưới gầm giường.

"Sư tôn, ngươi tạm nhịn một chút."

Bạch Lang nói.

Chăn bọc thật chặt.

Yến Phất Quang đã thanh tỉnh thiếu chút nữa đương trường bị thít chết.

Hắn vốn đã có thể động ngón tay, thử thăm dò từ trong tử khí tránh thoát một chút.

Hiện tại bị Tiểu Bạch bọc lại, trực tiếp động cũng không thể động.

Chỉ có thể cứng đờ giống cái bánh chưng.

Yến Phất Quang:......

Thôi bỏ đi.

Hắn tự an ủi chính mình, hiện tại đang ở Ma Vực, Tiểu Bạch đây cũng là cơ trí tránh cho hắn bị phát hiện.

Ai ngờ, Yến Phất Quang mới vừa an ủi mình như vậy.

Bạch Lang liền nhìn kiệt tác của mình, ánh mắt dừng một chút, nhịn không được cảm khái một câu: "Sư tôn như vậy thật xấu a."

Nàng bọc Yến Phất Quang chỉ còn lại một đôi mắt phượng lộ ở bên ngoài, mắt còn đang nhắm, cho dù Minh Di chân quân ở đây cũng tuyệt đối không nhận ra người.

Người trước mắt này làm gì còn một phân bóng dáng của Phất Quang chân quân phong hoa tuyết nguyệt nữa?

"So với Cổn Cổn còn xấu hơn."

Yến Phất Quang đang bị vây khốn trong tử khí, tay cứng đờ.

......

"Cổn Cổn trên người ít nhất còn có hai màu đen trắng."

Không khí trở nên an tĩnh trong nháy mắt.

Bạch Lang lại nói: "Thôi bỏ đi, không thể ghét bỏ sư tôn, sư tôn tốt xấu gì cũng là vì ta mới bị thương. Nếu hắn còn có thể tỉnh, ta sẽ không nói như vậy nữa." Nàng lầm bầm lầu bầu gật gật đầu.

Cũng không biết những lời này của mình, không chỉ bị sư tôn nghe được, lại còn làm cho sư tôn mặt ngoài đang hôn mê nhưng ý thức thanh tỉnh suýt tức chết.

Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, tâm lý Yến Phất Quang đã biến hóa đến cực hạn.

Trước khi nàng bọc hắn lại, trong lòng hắn còn nghĩ sự tình Tiểu Bạch Long hôn hắn.

Tiểu long này ngoài miệng không nói, nhưng đối với hắn cũng vẫn có tình cảm.

Nhưng sau khi Bạch Lang động thủ......

Yến Phất Quang hiện tại trong lòng chỉ còn lại suy nghĩ: Kẻ, nghịch, đồ, này!

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, nhất định phải phạt nàng chép một ngàn lần Thái Thanh Kinh!

Nhưng mà hắn bị vây trong tử khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lang kéo màn che, sau khi làm cho mình tức chết, ung dung đi ra bên ngoài.

Yến Phất Quang:......

Tâm như chết lặng, đóng lại thức hải, chuyên tâm áp tử khí xuống.

Sơn Si lúc này đã rời đi.

Quý Tu với một tên Ma tộc khác sau khi được giao phó, cùng nhau đứng giữ cửa.

Hắn mặt vô biểu tình, trên thực tế lại rũ mắt chuẩn bị chờ đến thời cơ thích hợp sẽ động thủ.

Nhưng giống như nhận thấy có gì nguy hiểm, tên Ma tộc cùng hắn tới kia lại cả người cảnh giác, làm cho hắn ánh mắt lóe lóe.

Bất quá lại không giống với suy nghĩ của Quý Tu.

Tên Ma tộc kia cảnh giác cũng không phải đối với hắn.

Sau khi biết mình phải đi trông chừng một con ma long chuyên X thi, tên ma thi kia toàn thân đều khẩn trương lên.

Sơn Si đại nhân đã tu hành ngàn năm thi khí còn bị X, hắn bất quá là ma thi mới mấy trăm năm mà thôi. Nếu như bị tên ma long kia coi trọng, nhất định khó thoát một kiếp.

Hắn toàn thân tựa như chim sợ cành cong.

Thỉnh thoảng đi mấy bước, trong chốc lát đứng ở bên trái lại trong chốc lát đứng ở bên phải.

Còn cầm chặt truyền âm phù, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt.

Trong lòng an ủi chính mình, không có việc gì không có việc gì.

Quý Tu tay cầm kiếm dừng một chút, khó được biểu tình có chút cổ quái.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió thổi tới.

Cuồng phong loạn vũ vừa thổi, không biết thổi tới cái gì, phát ra một trận tiếng vang.

"Phanh" một tiếng, quả trên cây rớt xuống dưới đất.

Tên Ma tộc kia giật mình, bởi vì quay đầu lại, dưới chân vấp một cái, ngồi bệt xuống mặt đất.

"A! Nàng ta ra rồi!"

Nhưng những lời này cũng không có người đáp lại.

Hình ảnh thập phần ngượng ngùng, tên Ma tộc kia cũng ý thức được bản thân vừa rồi hơi làm quá.

Khi đối diện với ánh mắt của Quý Tu mới phản ứng lại, ngượng ngùng cười cười: "Nguyên lai chỉ là một cái quả a. Còn may không phải là ma long kia."

Hắn trong giọng nói may mắn quá mức rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng Quý Tu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hắn nhíu nhíu mày, mới nói: "Ngươi trước đứng lên đi."

Ma tộc kia cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi chống tay chuẩn bị đứng lên

Ai ngờ hắn mới vừa động, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa thật sự bị đẩy ra.

Sơn Si trước khi đi đã khóa cửa phòng lại, Bạch Lang lần đầu tiên đẩy cửa, không đẩy được, chỉ miễn cưỡng làm cho cửa phát ra một chút âm thanh.

Sau đó Quý Tu liền nghe thấy được giọng nói quen thuộc.

"Bên ngoài có người không?"

Hắn biểu tình dừng một chút.

Bạch Lang còn không biết người mới tới trông giữ ở ngoài cửa chính là nhị sư huynh.

Nàng nhíu nhíu mày, trực tiếp mở miệng nói: "Các ngươi sao hiện tại còn chưa mang đồ ăn tới a? Đều đã giữa trưa rồi, còn không nấu cơm ta sẽ chết đói."

Giọng nói của nàng không kiên nhẫn.

Ma thi bên cạnh mới vừa đứng dậy dưới chân lại trượt, lại bị dọa ngồi ở trên mặt đất.

"Đại nhân tha mạng."

Quý Tu nhăn nhăn mi.

Ma thi kia mới ý thức được bản thân vừa rồi cái miệng lại đi trước cái đầu.

Không đúng, bị giam trong phòng là phạm nhân, hắn gọi đại nhân cái gì chứ.

Bạch Lang cũng bị một tiếng đại nhân này gọi cho phát ngốc.

Nhưng nàng cũng không ngại dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện.

"Ta muốn một thùng nước ấm."

Có thể lau mặt cho sư tôn.

"Còn muốn một bàn đồ ăn ngon."

Đây là cho bản thân ăn.

Sư tôn đã bọc thành như vậy, lại còn đang hôn mê, cũng ăn không hết.

"Một nén nhang thời gian, nếu ngươi còn không mang được tới...... hửm."

Bạch Lang cười lạnh một tiếng.

Nàng thanh âm vốn là mềm mại, không có lực sát thương gì, Quý Tu nghe vậy mày thả lỏng xuống.

Nhưng ma thi bên cạnh...... sắc mặt trắng bệch, run bần bật.

Tưởng tượng đến đây chính là tên ma long X thi kia, hắn liền khống chế không được chân mềm nhũn, sau đó theo bản năng muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng.

Vẫn là dưới ánh mắt của Quý Tu, hắn mới miễn cưỡng buông lời hung ác nói: "Ngươi, ngươi một tên phạm nhân kiêu ngạo như vậy làm cái gì, chờ, chờ đó cho ta!"

Bạch Lang:......

Chờ?

Nàng còn không phải là đang chờ sao?

Bất quá, tên ma này thoạt nhìn có vẻ dễ dọa.

Vì thế nàng lập tức mặt trầm xuống hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi nói ai chờ? Ngươi có phải hay không không muốn làm?"

Nàng còn chưa nói xong, ma thi kia đã hỏng mất.

"Đại nhân, ngươi đừng X ta."

Hắn khóc rối tinh rối mù, như nhìn thấy quỷ vậy.

"Ta lập tức đi chuẩn bị."

...... A?

Bạch Lang phát ngốc rồi.

Cửa phòng vẫn đóng, Tiểu Bạch Long không nhìn thấy.

Nhưng ngoài cửa Quý Tu lại thấy rõ ràng.

Tên Ma tộc nhát gan kia xác thật bị Tiểu Bạch dọa...... khóc.

Hắn trầm mặc một lát.

Tuy rằng không biết mấy ngày nay Tiểu Bạch rốt cuộc đối với Ma tộc làm cái gì.

Nhưng cũng cùng hắn không quan hệ.

Sau khi tên Ma tộc kia tè cả ra quần rồi rời đi, trong viện rốt cuộc trở nên an tĩnh.

Quý Tu chờ đến khi hoàn toàn không còn ai, ngước mắt, triệt hồi dịch dung lên tiếng.

"Tiểu Bạch, là ta."

Hắn lúc này cũng không ngụy trang giọng nói.

Ở dưới bộ mặt của hắn, cũng là giọng nói nguyên bản của hắn.

Trầm thấp từ tính.

Quý Tu nói thực tự nhiên.

Hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Lang sẽ nghe không hiểu.

Dù sao bọn họ cũng đã từng làm một ít chuyện thân thiết.

Ai ngờ khi khuôn mặt hắn hơi nhu hòa xuống, tiểu long phía đối diện lại nhíu nhíu mày.

Thanh âm này...... lại còn ở Ma Vực.

Bạch Lang tự hỏi nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ:

"—— Ngươi là ai a?"

Quý Tu:......