*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*Thực sắc tính dã : Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)

Sau khi Phượng Chương Quân đi rồi, Luyện Chu Huyền bắt đầu nỗ lực nghiên cứu làm sao để mặc được bộ trang phục đẹp đẽ này.

Ngũ Tiên Giáo thuộc Nam Chiếu, trang phục hằng ngày tất nhiên cũng là trang phục của Nam Chiếu, có cách mặc riêng. Đồ trang sức tuy nhiều nhưng cách mặc cũng không phiền phức.

Ngược lại, bộ hoa phục Trung Nguyên trước mắt này, tuy Luyện Chu Huyền nhìn qua thấy có vẻ không quá phức tạp, nhưng đến lúc thực sự muốn mặc vào lại thành chuyện khác.

Không có chuyên gia chỉ dẫn, hắn chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình tự khiêu chiến: cái này mặc ở trong, nút này thắt từ đây sang kia, trung y nhét vào quần ngoài, sau đó túi trong...

Vô số dây dợ nút cài như đan thành một cái mê cung. Lúc bắt đầu Luyện Chu Huyền còn muốn tìm hiểu nguyên lý bên trong, nhưng hắn nhanh chóng quyết định từ bỏ, còn tự an ủi mình: chỉ cần bên ngoài nhìn bình thường là được.

Dù thế hắn vẫn tốn mất thời gian một nén hương mới miễn cưỡng mặc được hết tất cả lên người, sau đó đi vào vân ủng* bên mép giường, không hề tự tin mà đi ra ngoài.

Mới ra khỏi cửa nguyệt* đã nhìn thấy Phượng Chương Quân ở chính đường đang ngồi trên đệm hương bồ tĩnh tọa, nghe thấy tiếng bước chân thì từ từ mở mắt nhìn lại đây.

(cửa nguyệt- cửa nguyệt lượng - nguyệt môn- cổng trăng tròn

Đây là loại cửa phổ biến trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc, có nhiều ý nghiaax về tinh thần cũng như phong thủy. Loại cửa này chỉ được tìm thấy trong nội thất, vườn tược của tầng lớp thượng lưu quý tộc TQ)

Luyện Chu Huyền trong lòng rụt rè, còn có loại cảm giác giống như bị tiên sinh kiểm tra bài tập.

Có lẽ cảm thấy phí lời, Phượng Chương Quân cũng không đánh giá gì, mà chỉ đứng dậy khỏi đệm hương bồ, đi đến trước mặt hắn, trực tiếp động thủ điều chỉnh.

Đai lưng một lần nữa bị tháo xuống, áo ngoài cũng cởi ra, vạt áo trung y bị nhét vào trong quần dưới. Tiếp nữa đem vạt áo trái vắt sang vạt áo phải, thắt thằng kết, sau đó mặc lên áo ngoài, đeo đai lưng, điều chỉnh lại vị trí chính xác.

Động tác liên tiếp, ngay cả phát quan bị Luyện Chu Huyền buộc lung tung trên đầu cũng bị tháo xuống, mái tóc đen dày được búi thành kiểu tóc nam tử Trung Nguyên thường thấy.

Cứ như thế như thế, toàn bộ quá trình Phượng Chương Quân không rên một tiếng, động tác lại thuần thục chuẩn xác, ngay cả lúc vấn tóc cho Luyện Chu Huyền cũng không chút sai lầm.

Liên hệ với việc Vong Trần cư không có đến nửa cái tôi tớ, chắc hẳn đầu tóc trang phục bình thường của Phượng Chương Quân cũng là tự thân làm, không có nửa điểm thói quen bị nuông chiều của thiên hoàng quý tộc.

Nói đi nói lại thì năm đó Tiểu Hoa tuy rằng là hoàng tử cao quý, nhưng lại vô cùng hiểu cách chăm sóc người khác. Cũng không biết tuổi thơ của vị tiểu Ninh Vương này rốt cuộc là như thế nào.

Luyện Chu Huyền bên này xuất thần, Phượng Chương Quân đã giúp hắn chỉnh trang xong, vẫn như cũ không đánh giá gì, chỉ giục hắn mau chóng rửa mặt.

Chỉ một lát sau, hai người đã thu thập sẵn sàng, rời khỏi Vong Trần cư, đi tới huyền nhai ngày hôm qua xuất nhập.

Đã gần đến giờ Tỵ*, trên Vân Thương phong náo nhiệt bận rộn. Vì thế trên đường đi có không ít đệ tử nhìn thấy bên cạnh Phượng Chương Quân xuất hiện một nhân vật lóa mắt.

(*giờ tỵ: từ 9h đến 11h sáng)

Người nọ mặc một bộ trang phục màu trắng cổ tròn bó tay, trên thêu hoa văn kim điệp xanh lam; eo đeo thắt lưng lụa màu đỏ thạch lựu, bên trên buộc ngọc bội chân trâu; đầu đội kim ly quan khảm đá quý, hai bên tua rua buông xuống, thấp thoáng bên tai.

Dù là hoa phục như vậy, cũng khó có thể nổi bật hơn dung nhan người nọ —— đây là loại vẻ đẹp không quan hệ tới giới tính. Diễm như đào lý, mà lại có một loại khí khái nghiêm nghị, khiến người tâm sinh ái mộ nhưng lại không dám cả gan mạo phạm.

Nhưng phàm là người bắt gặp bọn họ, trừ việc cung kính vấn an Phượng Chương Quân, cũng không tránh được len lén nhìn trộm thêm một chút vị quý công tử nhìn qua thân phận bất phàm này.

Ánh nhìn đầu tiên thường là kinh diễm, lần thứ hai nhìn là tán thưởng, đến lần thứ ba là đột nhiên phát hiện ra người này hóa ra lại là Độc tiên Nam Chiếu kia.

Kinh ngạc, thẹn thùng, xấu hổ, thậm chí còn hốt hoảng tự hoài nghi —— Luyện Chu Huyền từ trong ánh mắt của mỗi người khác nhau đọc ra được những cảm xúc bất đồng. Những đệ tử Vân Thương thoạt nhìn người như một này đột nhiên trở lên có cá tính riêng biệt, bỗng chốc sinh động.

Hắn thầm cảm thấy thú vị, không nhịn được muốn xem càng nhiều, nhưng Phượng Chương Quân lại vẫy tay đuổi những người đang tụ lại đi; thậm chí còn rảo bước, dẫn Luyện Chu Huyền đi một con đường tắt hẻo lánh ít dấu chân người.

———

Khoảng cách từ Vân Thương đến tây Tiên Nguyên còn xa hơn nhiều so với đến Ngũ Tiên Giáo. May nhờ trải nghiệm ngày hôm qua, chứng sợ độ cao của Luyện Chu Huyền đã tốt hơn nửa, không đến mức lại sống chết ôm cổ phì hạc, động cũng không dám động.

Phi hành trên không gần một canh giờ, hai người từ trên mây chậm rãi hạ xuống.

Bọn họ khởi hành từ trên dãy núi cao của Vân Thương, mà lúc này, dưới chân vẫn là một dãy núi không thể nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng cùng là sơn, Vân Thương sơn cao lớn hiểm trở mà trang nghiêm, Nam Chiếu sơn rậm rạp tươi tốt mà nùng diễm*. Còn dãy núi trước mặt này thì hẳn phải dùng từ "Tú lệ" để hình dung.

(*nùng diễm mà chỉ phụ nữ thì là đẹp mặn mà, còn chỉ núi rừng thì tui cũng không biết dùng từ nào cho phù hợp nữa, "màu mỡ" chăng??)

Chỉ thấy núi xa trùng điệp nhu hòa như sóng, núi gần lại mọc hàng ngàn hàng vạn tre xanh , gió nhẹ lướt qua, lay động cả một đại dương màu phỉ thúy*.

(*màu phỉ thúy)

Phượng Chương Quân chọn một chỗ trống ở nơi dốc thoải để hạ cánh, vừa chạm đất liền quay đầu nhìn Luyện Chu Huyền: "Ngươi thế nào, nghỉ tạm một lát."

"Ta không sao, rất khỏe mạnh." Luyện Chu Huyền lắc đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở một chỗ, "Ngươi đợi ta một chút, ta quay lại ngay."

Không chờ Phượng Chương Quân đồng ý, hắn đã ba bước thành hai* chạy đi, hóa ra là chui vào trong rừng trúc, đến một cái cây thấp bé sau bụi cây, ngắt xuống mấy viên trái cây.

"Loại trái cây này trong rừng Nam Chiếu cũng có rất nhiều, lúc chúng ta đi tuần sơn mà nhìn thấy cũng sẽ ngắt ăn." Luyện Chu Huyền trở về, chia một ít lên tay Phượng Chương Quân, mình cũng thuận tay bấm một hạt cho vào miệng tinh tế hút, "... Ở chỗ này cũng rất ngọt."

Phượng Chương Quân cúi đầu nhìn thứ quả hình dáng giống như quả sung, cũng không định ăn, hỏi ngược lại: "Ngũ Tiên Giáo các ngươi cần phải ăn uống hằng ngày sao?"

"Không phải cần, mà là muốn." Luyện Chu Huyền sửa lại từ đúng, "Nam Chiếu chúng ta có câu tục ngữ: 'Có thể ăn là phúc' cho nên mặc dù là người tích cốc, gặp đồ ăn ngon, muốn ăn, cũng không cố ý kiêng ăn. Dù sao có tích cốc thế nào, chúng ta cũng chẳng thể thành cái gì tiên nhân được."

Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn đem mấy quả ăn hết, lại đánh chủ ý lên mấy viên trên tay Phượng Chương Quân.

"Ta cũng biết một câu tục ngữ." Phượng Chương Quân rời ánh mắt từ mật nước hồng nhuận trên môi Luyện Chu Huyền, yên lặng thu mấy viên trái cây kia vào túi.

"Tục ngữ gì?" Thấy hắn không định cho mình mấy viên trái cây còn lại, Luyện Chu Huyền tùy tay ngắt lá trúc lau miệng vừa hỏi.

Ai ngờ Phượng Chương Quân lại nói: "Xuyên long bào cũng không giống thái tử."

"Ha? !" Luyện Chu Huyền ngẩn người rồi nhớ tới mình đang mặc trang phục tiểu Ninh Vương của hắn, lập tức hất ống tay áo: "Ta không giống, ngươi giống, cùng lắm thì cởi ra trả cho ngươi!"

Nhưng mà Phượng Chương Quân đã khoanh tay xoay người, bước chân nhẹ nhàng, đi về phía sâu trong rừng trúc.

————

Hai người một trước một sau xuyên qua biển trúc rộng lớn, đi khoảng mười lăm phút, Luyện Chu Huyền bỗng nghe thấy phía trước mơ hồ có tiếng người ồn ào.

"Sắp tới rồi." Phượng Chương Quân lên tiếng dặn dò, "Chờ lát nữa dù gặp ai cũng đừng nói chuyện, giao cho ta là được."

Luyện Chu Huyền gật gật đầu, hai người tiếp tục đi phía trước nơi phát ra tiếng nói. Biển trúc nhanh chóng trở nên thưa thớt, có mấy vật khác lạ cũng theo ánh sáng hiện ra.

Đó là vài lều trại màu vàng gạch*, dựng ở khu đất trống cuối rừng trúc. Xung quanh lều trại có mấy vị Trung Nguyên, cả nam lẫn nữ, đều mặc trang phục màu vàng gạch, nhìn qua ai lấy đều rất có tinh thần, sảng khoái lưu loát.

(*nguyên gốc là màu hạnh huỳnh, dịch ra là màu vàng phớt đỏ, trong bảng màu nó là màu apricot hay cũng chính là màu nude)

Luyện Chu Huyền nhớ lại mấy câu Phượng Chương Quân nói về tây Tiên Nguyên: "Mấy người này không phải người tây Tiên Nguyên đúng không? Tây Tiên Nguyên chỉ có vu nữ."

"Bọn họ là Đông Tiên Nguyên." Phượng Chương Quân giải thích, "Môn phái này trăm ngàn năm qua lấy việc bảo vệ vu nữ Tây Tiên Nguyên làm mục đích."

Đông Tiên Nguyên và Tây Tiên Nguyên chỉ khác nhau một chữ, vị trí hai môn cũng vô cùng gần gũi. Các vu nữ Tây Tiên Nguyên chỉ chuyên hiến vũ và cúng tế, cơ bản là tay trói gà không chặt. Bình thường nếu có việc cần phải xuất ngoại, thì Đông Tiên Nguyên sẽ đứng ra hộ vệ.

Bất quả ngoại trừ khi ra ngoài, người Đông Tiên Nguyên tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp cận vu nữ Tây Tiên Nguyên —— luật lệ tu chân giới nghiêm ngặt cấm bất cứ kẻ nào có ý đồ không an phận đối với vu nữ, đệ tử Đông Tiên Nguyên làm hộ vệ , càng không thể vượt qua lôi trì một bước.

Hiện giờ một lượng lớn người Đông Tiên Nguyên xuất hiện ở lối vào Tây Tiên Nguyên, nhất định là đã xảy ra đại sự khó giải quyết.

Trong lúc suy nghĩ, Phượng Chương Quân đã dẫn theo Luyện Chu Huyền đi tới lều trại phía trước.

Những đệ tự Đông Tiên Nguyên từ xa nhìn thấy pháp bào nguyệt bạch, liền nhắc nhở lẫn nhau xoay người lại, lúc thấy rõ người tới là thủ tọa Vân Thương Phượng Chương Quân, thì vội vàng tiến lên nghênh đón.

Hàn huyên đơn giản xong, Phượng Chương Quân liền giới thiệu Luyện Chu Huyền, cũng không đề cập tới Ngũ Tiên Giáo, chỉ nói là hảo hữu của mình, thân phận là tiên môn thế gia ở Tây Nam.

Người Đông Tiên Nguyên thấy Luyện Chu Huyền tư dung đẹp đẽ, quần áo quý giá, lại thêm là thân hữu của Vân Thương phong thủ tọa, một đám liền cung kính hành lễ với hắn. Luyện Chu Huyền tất nhiên cũng lễ nghĩa chu toàn, nhìn thật ra cũng rất xứng với bộ hoa phục hắn mặc trên người.

Dẫn đầu những người Đông Tiên Nguyên ở đây là một vị sư huynh tên Tả Ngạn Diệp, là một người vui vẻ phổi bò, trực tiếp hỏi Phượng Chương Quân vì sao lại tự mình đến đây. Phượng Chương Quân cũng không đề cập đến chuyện Hoài Viễn và nội đan, chỉ nói pháp hội ngày hôm trước mình nghe được một ít tiếng gió, vừa vặn bằng hữu cũng nhắc đến việc này, nhất thời hứng khởi đến đây nhìn xem.

Nói xong lại hỏi Tả Ngạn Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tả Ngạn Diệp lộ vẻ mặt khó xử: "Thật không dám dấu diếm, Tả mỗ cũng chỉ nghe lệnh hành sự. Bên trên nguyên bản lệnh cho chúng ta canh giữ bên ngoài Tây Tiên Nguyên, không để cho bất cứ kẻ nào đi vào, cũng không được để lộ ra tin tức. Nhưng ta cảm thấy nếu là đại danh đỉnh đỉnh Phượng Chương Quân, hẳn là có thể phá lệ phá lệ."

Vị nhân huynh này cũng thật biết thức thời* —— Luyện Chu Huyền ở trong lòng yên lặng khen ngợi tả Đại sư huynh một cái.

(*nguyên gốc là 'Biến báo' – tức là hiểu được sự thay đổi, biết thay đổi theo hoàn cảnh)

Phượng Chương Quân cảm tạ Tả Ngạn Diệp đã tin tưởng, rồi thỉnh hắn kể sự tình đã xảy ra. Sắc mặt Tả Ngạn Diệp hơi ngưng trọng, trước khi nói còn hít sâu một hơi.

Chuyện này bắt đầu từ hôm kia, cũng chính là một ngày trước khi diễn ra thánh điển Ngọc Thanh Chân Vương. Ngày đó một đội đệ tử Đông Tiên Nguyên vâng mệnh hộ tống Vu nữ tây Tiên Nguyên đến tham dự pháp hội, nhưng đã đến thời gian ước định rồi mà vẫn không thấy các vu nữ xuất hiện. Vì vậy đội đệ tử này sau khi thông báo xong liền đi Tây Tiên Nguyên tìm người, không ngờ rằng, hơn mười canh giờ sau, ngay cả bọn họ cũng bặt vô âm tín.

Sau đó, Đông Tiên Nguyên liên tiếp cử thêm vài đệ tử, cuối cùng chỉ có một người nguyên khí đại thương trở về, nhưng người nọ cũng chỉ hàm hồ nói được một câu, rồi cũng gục xuống mất đi tri giác.

"Đệ tử đó nói: 'Tất cả các vu nữ đều ngủ rồi'."

Tả Ngạn Diệp biểu tình nghiêm túc nói câu này, hiển nhiên là không hề đùa giỡn: "Không chỉ vậy, cơn buồn ngủ này còn có thể lây lan, thật sự là vô cùng quỷ dị."

"Lây lan?" Luyện Chu Huyền truy vấn, "Có ý gì?"

Tả Ngạn Diệp trao đổi ánh mắt với mấy đệ tử, nhanh chóng đạt thành nhất trí, cùng dẫn hai người họ tới một căn lều màu vàng gạch.

"Đứng ở đây là được, không nên tới gần." Dặn dò mấy lời này xong, Tả Ngạn Diệp xốc vải bạt của lều lên.

Chỉ thấy trong lều rộng như vậy, thật nhiều tấm chiếu xếp tứ tung ngang dọc, bên trên là các đệ tử áo vàng của Đông Tiên Nguyên đang nằm.

Tả Ngạn Diệp giải thích, từ sau khi đệ tử kia đi ra từ Tây Tiên Nguyên, nói một câu xong thì hôn mê; nữ đệ tử phụ trách chăm sóc người này không bao sau cũng mất đi tri giác. Sư huynh đệ tiếp theo chiếu cố hai người bọn họ cũng trúng chiêu...... Sau đó mọi người tổng kết ra một quy luật: tuyệt đối không thể tiếp cận những người hôn mê, nhưng nếu nhiều người, hoặc khoảng cách đủ xa vậy tương đối an toàn.

"Là bởi vì người nhiều, pháp lực tu hành càng lớn, càng có thể chống cự tà thuật sao?" Luyện Chu Huyền nói ra suy đoán hợp lý, "Cho nên, càng là người đạo hạnh cao thì càng có thể chống đỡ sự mê man này, thậm chí có khả năng tìm ra nguyên nhân của vấn đề đang phát sinh ở Tây Tiên Nguyên?"

"Không hổ là đạo hữu của Phượng Chương Quân, quả nhiên thông minh nhanh trí! Chuyện này, thế mà chúng ta không nghĩ ra?!" Tả Ngạn Diệp liên tục kinh hô, dẫn đến các sư huynh đệ xung quang một đám hùa theo.

Luyện Chu Huyền đã hiểu, Tả Ngạn Diệp đây là thay đổi biện pháp, cúi giục Phượng Chương Quân thay bọn họ tiến vào Tây Tiên Nguyên dò đường. Đám áo vàng này nhìn qua cũng đã ở bên ngoài Tây Tiên Nguyên thủ hai ngày ba đêm, hao tổn nhân thủ cũng không phải do chuyện này, nếu bây giờ Phượng Chương Quân có thể thay bọn hắn giải quyết vấn đề, tất nhiên là vô cùng tốt. Nếu ngay cả Phượng Chương Quân cũng