Chương 95

 

Editor: Hardys

 

Không có nhân chứng, không có vật chứng, nhưng A Ngư biết, người bắt cóc Bảo Điệp chính là Từ Diễn, bởi vì đề phòng của nàng, Từ Diễn không tìm thấy cơ hội hạ thủ trong phủ, cho nên hắn mới thừa dịp Bảo Điệp đang trên đường hồi phủ mà hại nàng!

 

"Phu nhân, cầu người đừng nói Ngũ Gia biết, ta sợ Ngũ Gia chê ta bẩn..."

 

"Không cho ngươi nói như vậy." A Ngư cắt ngang Bảo Điệp, khom lưng mà đỡ nha hoàn bên cạnh đứng dậy, Bảo Điệp không hề làm gì sai, toàn bộ đều do Từ Diễn ra vẻ đạo mạo, lần này Bảo Điệp chịu khổ là do nàng liên lụy,

 

Bảo Điệp khóc không ngừng.

 

A Ngư ôm nàng nói: "Ngươi đừng khóc, đây là chuyện giữa chủ tớ chúng ta, ta sẽ không quấy rầy Ngũ Gia."

 

Tâm tư của Từ Diễn đối với nàng, A Ngư không có cách nào mở miệng. Nói ra, nếu Từ Tiềm không tin hoặc cho rằng nàng đã làm chuyện gì lỗ m ãng quyến rũ Từ Diễn trước, tình cảm phu thê sẽ có một vết rách không thể hàn gắn. Nếu Từ Tiềm tin, vậy khi hắn đối mặt với ca ca ruột cùng mẫu thân, hắn phải làm sao đây?

 

Mắng Từ Diễn một trận hay là đánh Từ Diễn một trận? Nếu Từ Diễn thề từ nay về sau thay đổi bản thân, trong lòng Từ Tiềm sẽ tốt hơn sao? Ca ca ruột nhớ thương thê tử của mình, vậy đó còn là ca ca ruột sao? 

 

A Ngư không muốn Từ Tiềm đau khổ.

 

Nhưng nàng phải làm chút gì đó.

 

Nàng đã từng cho rằng nàng cùng Bảo Điệp cẩn thận đề phòng sẽ có thể bảo vệ danh tiết, hiện tại xem ra không chỉ đề phòng thôi còn chưa đủ, nàng nhất định phải đánh trả, hoàn toàn tiêu diệt mối họa lớn trong lòng là Từ Diễn.

 

Nhưng bản thân Từ Diễn có võ nghệ không tầm thường, lại có quyền có thế, A Ngư chỉ dựa vào bản thân làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà hoàn thành lần trả thù này đây?

 

Quyền thế?

 

Bỗng nhiên A Ngư nghĩ đến một thứ có thể đối kháng với Từ Diễn, còn có một người có đủ can đảm để đối kháng Từ Diễn nữa.

 

An ủi Bảo Điệp, A Ngư gọi Bảo Thiền tới.

 

Bảo Thiền thích nói thích cười, đều có thể nói chuyện với mỗi nha hoàn và gã sai vặt trong phủ Trấn Quốc Công, thích hợp hỏi thăm tin tức.

 

"Ngươi đi thăm dò tin tức của Trưởng công chúa, không cần rõ chi tiết, bất cứ gì có thể nghe được đều phải nói cho ta biết." A Ngư lặng lẽ dặn Bảo Thiền.

 

Bảo Thiền khó hiểu hỏi: "Phu Nhân hỏi thăm bà ấy làm gì?"

 

Vẻ mặt A Ngư nghiêm túc: "Ngươi cứ đi hỏi thăm, chú ý đừng để người khác biết, việc này chỉ có ta và ngươi biết."

 

Bảo Thiền rất ít khi thấy chủ tử có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, gật gật đầu, đi ra ngoài.

 

Mấy ngày tiếp theo, A Ngư vẫn làm bạn với nữ nhi như cũ.

 

Nguyễn Nguyễn đã bốn tháng, vô cùng thích cười, lúc cười rộ lên hai mắt tít lại thành một đường ngang, miệng nhỏ há ra rất to tròn, giống như một lão bà bà mất sạch răng, chỉ là khuôn mặt non mịn hơn. Trời nóng, vào ban ngày hai người mẫu thân và nữ nhi đều ở tại Xuân Hoa Đường, buổi chiều mát mẻ, A Ngư sẽ ôm Nguyễn Nguyễn đến Tùng Hạc Đường cho Từ lão thái quân nhìn một cái.

 

Ngày hôm đó hai người từ Tùng Hạc Đường trở về, Bảo Thiền kín đáo liếc mắt ra hiệu với A Ngư.

 

A Ngư ngầm hiểu, cho nhũ mẫu ôm Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài, nàng một mình đi cùng Bảo Thiền đến hồ Sen ngồi ngắm cá.

 

Ngay ao cá tầm nhìn rộng, nếu có người tiếp cận, hai chủ tớ chắc chắn sẽ lập tức phát hiện.

 

A Ngư ngồi ở trên ghế dài, chuyên tâm mà nhìn về phía ao cá, Bảo Thiền đứng sau lưng nàng, thầm thì nói chuyện Dung Hoa trưởng công chúa.

 

Tính ra, Dung Hoa trưởng công chúa đã chuyển ra ngoài được một năm rưỡi rồi.

 

Một năm rưỡi này, Từ Diễn chưa từng đến phủ Trưởng công chúa chịu đòn nhận tội, Dung Hoa trưởng công chúa cũng không có đặt chân đến phủ Trấn Quốc Công một bước, đủ thấy tình cảm của đôi phu thê đã không sót lại chút gì rồi.

 

Thật ra A Ngư cũng tò mò cuộc sống một mình của Dung Hoa trưởng công chúa.

 

Bảo Thiền thổn thức nói: "Nghe nói Dung Hoa trưởng công chúa sống rất thoải mái, không phải Quốc Công Gia nạp một tiểu thiếp sao, Trưởng công chúa lại nuôi rất nhiều trai lơ* ở hậu viên!

 

(*trai lơ: trai bao.)

 

A Ngư khó tin nhìn về phía Bảo Thiền.

 

Công chúa nuôi trai lơ, nàng chỉ thấy trong sách trái lại chưa từng chứng kiến qua, nhưng nhóm người sử quan vô cùng chỉ trích loại công chúa này, triều đại này chưa từng nghe nói nàng công chúa nào lớn mật như vậy, dù có nuôi, cũng là lén lút nuôi, bây giờ Bảo Thiền lại có thể nghe ngóng được tin tức này, có phải người khác cũng biết được hay không?

 

Bảo Thiền sợ chủ tử không tin, lập tức giải thích nói: "Khắp Kinh Thành đều đã truyền đi, nói lúc đầu Trưởng công chúa chỉ nuôi một người, sau này, sau này càng nuôi càng nhiều, mà còn muốn mua võ sinh* Triệu Vân của gánh hát Trường Sinh là Trịnh Phùng Quân vào phủ, chuyên hát cho một mình bà ấy nghe, còn về phần Trưởng công chúa có bắt Trịnh Phùng Quân hầu hạ cái khác hay không, chúng ta không thể nào biết được."

 

(*võ sinh: là người chuyên diễn những vai giỏi võ trong hài kịch.)

 

Nói tới đây, Bảo Thiền cố ý nháy nháy mắt với chủ tử.

 

Trịnh Phùng Quân là võ sinh nổi danh khắp Kinh Thành, nghe nói thân cao chín thước, dung mạo diễm lệ, được các quý phụ trong Kinh Thành hết lòng khen ngợi.

 

Trịnh Phùng Quân?

 

A Ngư rất ít khi xem hí kịch, cũng không thường xuyên cùng bọn nha hoàn nói chuyện phiếm như Bảo Thiền, nhưng tên Trịnh Phùng Quân này có hơi quen tai.

 

Bảo Thiền tiếp tục nói một chút chuyện về Dung Hoa trưởng công chúa và nhóm trai lơ, bởi vì một năm nay toàn bộ quan viên và dân chúng đều thủ quốc tang, Dung Hoa trưởng công chúa ở trong phủ cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

 

A Ngư dặn Bảo Thiền sau này lưu ý tin tức phía bên đó nhiều hơn.

 

Có thể là do buổi chiều nghe Bảo Thiền nói về võ sinh hát hí kịch, ban đêm A Ngư lại nằm mơ thấy mình đi xem hí kịch, nhưng mà nàng vừa mới đến cửa gánh hát đã thấy trước cửa gánh hát có một tiếng động lớn gây xôn xao, thì ra là võ sinh của gánh hát nhiễm bệnh nặng, bị ông bầu đuổi đi, võ sinh quỳ xuống dưới mặt đất, khổ sở cầu xin, trong đám người còn kêu tên hắn là Trịnh Phùng Quân...

 

A Ngư đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

 

Nàng nhớ bản thân nghe qua tên Trịnh Phùng Quân lúc nào rồi.

 

Đại khái là kiếp trước, cũng thời gian này, vì Dung Hoa trưởng công chúa luôn làm khó dễ nàng, Từ Khác thấy tâm trạng nàng không tốt, cố ý chọn một ngày không có Dung Hoa trưởng công chúa mà dẫn nàng ra ngoài xem hí kịch, tiếp theo thì tình hình y hệt như trong mộng, hai người đứng ở trước cửa gánh hát chứng kiến toàn bộ quá trình Trịnh Phùng Quân bị đuổi ra khỏi gánh hát.

 

Bởi vì quần chúng vây xem đều cảm thấy ông bầu kia quá vô tình, Trịnh Phùng Quân giúp gánh hát kiếm không ít bạc, bây giờ Trịnh Phùng Quân bị bệnh, sao ông bầu không gọi thầy lang chẩn bệnh cho hắn chứ?

 

Ông bầu thấy nhóm dân chúng đều mắng ông, trong cơn tức giận đã nói ra sự thật, thì ra Trịnh Phùng Quân dạo chơi thanh lâu bị nhiễm bệnh, biết rõ chính mình nhiễm bệnh mà vẫn giấu diếm không nói, kết quả liên lụy hai tiểu sư muội đồng môn mắc bẫy của hắn, lúc này ông bầu mới phẫn nộ mà đuổi hắn đi.

 

Nhiễm bệnh trong thanh lâu.

 

Bỗng nhiên A Ngư rùng mình một cái, đời trước Trịnh Phùng Quân đến thanh lâu bị nhiễm bệnh, đời này có thể hắn cũng lại đến thanh lâu không nhỉ, hay do bị Dung Hoa trưởng công chúa mua vào phủ, Trịnh Phùng Quân đánh bậy đánh bạ qua được vận rủi đó? Nhưng, cũng có khả năng khi Dung Hoa trưởng công chúa mua hắn vào phủ, Trịnh Phùng Quân đã nhiễm bệnh rồi?

 

Nghe nói loại bệnh này rất khó trị, một khi nhiễm chỉ có con đường chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

 

A Ngư không muốn Dung Hoa trưởng công chúa chết, không phải nàng lương thiện, mà nàng còn trông cậy vào Dung Hoa trưởng công chúa để đối phó Từ Diễn.

 

Làm sao nhắc nhở Dung Hoa trưởng công chúa đây?

 

Cho Bảo Thiền đi tìm hiểu tin tức còn có thể, nhưng để cho Bảo Thiền cùng Dung Hoa trưởng công chúa tiếp xúc vậy thì dễ dàng bại lộ thân phận mình rồi.

 

Không phải là Bảo Thiền...

 

Trong lòng A Ngư chợt nảy ra một ý nghĩ, ngoại trừ bọn nha hoàn ở hậu viện, nàng còn có của hồi môn là điền trang và quản lý cửa hàng.

 

---

 

Phủ trưởng công chúa.

 

Ngày hè nóng bức, thời gian này Dung Hoa trưởng công chúa cực kỳ thích ngâm nước.

 

Bà là muội muội ruột của Kiến Nguyên Đế, trước khi tuyển chọn Phò mã, Kiến Nguyên Đế đã sai công bộ xây một phủ Trưởng công chúa này cho muội muội, lúc công bộ khởi công đã đến hỏi Dung Hoa trưởng công chúa có yêu cầu đặc biệt gì, Dung Hoa trưởng công chúa chỉ nói ra một yêu cầu: Bà muốn phủ bà thông với một hồ tắm lớn, ngày hè có thể lặn, vào mùa đông cũng có thể sử dụng như suối nước nóng.

 

Nhóm thợ xây hao tâm tổn trí, thành công giúp Dung Hoa trưởng công chúa xây một bể bơi vô cùng thoải mái.

 

Lúc còn là nhi tức phụ ở phủ Trấn Quốc Công, Dung Hoa trưởng công chúa thỉnh thoảng sẽ tới hưởng thụ một phen, bây giờ...

 

Nước hồ bập bềnh, Dung Hoa trưởng công chúa lười biếng mà nằm úp sấp trên một bệ đá bóng loáng bằng cẩm thạch ở trung tâm, trên người bà mặc một áo khoác dài bằng voan mỏng, sớm đã bị nước ao làm ướt nhẹp, dính sát vào dáng người uyển chuyển của bà. Sau một tiếng nước ào ào, một nam tử cao to lực lưỡng đột nhiên nổi lên trên mặt nước, bắt lấy chân Dung Hoa trưởng công chúa mà bò lên.

 

Ngoài cửa, nha hoàn Phẩm Nguyệt bên cạnh Dung Hoa trưởng công chúa đang tính gõ cửa, nghe âm thanh bên trong, nàng chừng chờ một chút, vẫn quyết định gõ cửa.

 

Dung Hoa trưởng công chúa híp híp mắt.

 

Trịnh Phùng Quân đang ra sức hầu hạ nữ chủ nhân, thấy Dung Hoa trưởng công chúa nhìn về phía cửa, hắn xoay cằm Dung Hoa trưởng công chúa lại, giọng nói khàn khàn: "Xem ra là ta vô dụng, thế mà tâm tư của Trưởng công chúa còn có thể nghĩ chuyện khác."

 

Nói xong, hắn lại xuất ra bản lĩnh và thủ đoạn đùa giỡn trên hí kịch.

 

Dung Hoa trưởng công chúa suýt nữa chết trên tay hắn, tuy không nỡ làm gián đoạn, nhưng bà biết, nếu không có việc quan trọng thì Phẩm Nguyệt sẽ không tìm bà vào lúc này.

 

"Lui ra." Dung hoa trưởng công chúa ngạo mạn nói.

 

Lãng phí vô ích hai mươi năm tuổi xuân, bây giờ mới biết được tư vị nam nữ ân ái, Dung Hoa trưởng công chúa cực kỳ hưởng thụ, nhưng những trai lơ mà bà nuôi chỉ là đồ chơi mà thôi, Dung Hoa trưởng công chúa chưa bao giờ để bọn họ ở trong mắt.

 

Vẻ mặt Trịnh Phùng Quân hiện lên buồn bực, nhưng nữ nhân trước mắt là công chúa, không phải ca cơ thanh lâu.

 

Hắn bất đắc dĩ mà thối lui, cố ý đi rất chậm, để Dung Hoa trưởng công chúa nhìn thấy uy phong của hắn nhiều thêm vài lần.

 

Dung Hoa trưởng công chúa thấy, cười cười, kêu Phẩm Nguyệt tiến vào.

 

Phẩm Nguyệt coi như không thấy tên trai lơ kiên cường vừa rời khỏi, vẻ mặt phức tạp nhìn Dung Hoa trưởng công chúa rồi nói: "Trưởng công chúa, bên ngoài có một tiểu khất cái đưa tới một phong thơ, tiểu khất cái không biết chữ, chỉ nói là một nam nhân che mặt giao cho hắn, mời người xem qua."

 

Dung Hoa trưởng công chúa nhíu mày, nhìn chằm chằm Phẩm Nguyệt: "Đọc ta nghe."

 

Phẩm Nguyệt nhận lệnh, chần chờ một chút, nàng thấp giọng nói: "Trịnh Sinh thường đi thanh lâu, có thể đã nhiễm bệnh, xin giữ gìn sức khỏe."

 

Sắc mặt Dung Hoa trưởng công chúa đột nhiên thay đổi.

 

Hai khắc chung sau, Dung Hoa trưởng công chúa đã thay xiêm y xong, quăng lá thư trước mặt Trịnh Phùng Quân đang quỳ trên mặt đất, để cho hắn tự xem.

 

Trịnh Phùng Quân xem xong, tức đỏ mặt: "Người nào dám hãm hại ta? Thân thể ta rất tốt, không hề có bệnh!"

 

Dung Hoa trưởng công chúa lạnh lùng nhìn hắn: "Có hay không, ngươi nói với thầy lang."

 

Liên quan đến thân thể của mình, Dung Hoa trưởng công chúa thà rằng tin tưởng phong thư thần bí kia, lập tức kêu Phẩm Nguyệt mời thầy lang đến.

 

Trịnh Phùng Quân thở phì phò, cảm thấy chuyện này vô cùng nhục nhã.

 

Dung Hoa trưởng công chúa mặc kệ hắn, bây giờ bà chỉ tin thầy lang.

 

Thầy lang đến, Dung Hoa trưởng công chúa không hề nói nội tình, chỉ nói thầy lang giúp Trịnh Phùng Quân kiểm tra, toàn thân trên dưới, trong ngoài đều phải kiểm tra hết, bệnh nặng hay bệnh nhẹ cũng phải nói bà biết.

 

Lần đầu tiên thầy lang gặp được loại yêu cầu này, tuy bụng đầy nghi ngờ nhưng vẫn dẫn Trịnh Phùng Quân trước mặt Dung Hoa trưởng công chúa đến phía sau bình phòng kiểm tra tỉ mỉ một phen.

 

Khi hài người ra khỏi, Trịnh Phùng Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt thầy lang bình tĩnh, nói với Dung Hoa trưởng công chúa: "Hồi Trưởng công chúa, thân thể người này khỏe mạnh, không đau không bệnh, cường tráng như ngựa."

 

Dung Hoa trưởng công chúa nhíu mày, sao lại thế này?

 

Trịnh Phùng Quân có chút ủy khuất, cậy sủng mà kiêu, nghiêm mặt không thèm nhìn Dung Hoa trưởng công chúa.

 

Dung Hoa trưởng công chúa không rảnhđể ý tới cảm xúc một gã trai lơ, trầm mặc một chút, nàng kêu Trịnh Phùng Quân lui ra, kêu thầy lang bắt mạch cho nàng.

 

Thầy lang vâng mệnh nghe theo, ngón tay đặt lên cổ tay trắng như tuyết của Dung Hoa trưởng công chúa.

 

Dung Hoa trưởng công chúa và Phẩm Nguyệt nhìn chằm chằm thầy lang.

 

Sắc mặt thầy lang dần dần nghiêm trọng.

 

Dung Hoa trưởng công chúa siết chặt bàn tay lại, móng tay thật dài gần như cắm sâu vào trong thịt.

 

Trên trán thầy lang đổ một tầng mồ hôi lạnh, sau khi hỏi Dung Hoa trưởng công chúa gần đây có gì bất thường không, thì hắn càng chắc chắn suy đoán của bản thân mình.

 

Chuyện Dung Hoa trưởng công chúa nuôi trai lơ đã truyền đi khắp Kinh Thành, bây giờ Dung Hoa trưởng công chúa bị loại bệnh này, chắc chắn là bị nhiễm từ những gã trai lơ.

 

Không tình nguyện trực tiếp thừa nhận lửa giận của Dung Hoa trưởng công chúa, thầy lang xem như thông minh, cúi đầu nói: "Không biết, không biết hiện tại bên người Trưởng công chúa còn có người thị vệ nào, thỉnh Trưởng công chúa đồng ý cho thảo dân bắt mạch từng người trong bọn họ, thảo dân mới có thể ra kết luận."

 

Máu toàn thân Dung Hoa trưởng công chúa đều đã đông lạnh.

 

Bà biết, bản thân mình chắc chắn đã trúng loại bệnh này, nhưng không phải do Trịnh Phùng Quân mang từ nơi đó đến, mà là một trai lơ khác.

 

Nhưng mà, hai tháng trước Dung Hoa trưởng công chúa bị cảm một trận đã thỉnh thái y một lần, lúc đó bà vẫn chưa bệnh, tại sao trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã nhiễm bệnh rồi....

 

Trong đầu hiện lên một người, Dung Hoa trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi: "Kêu Lôi Tráng qua đây!"

 

Phẩm Nguyệt trước là kinh ngạc sau là giận dữ.

 

Ba tháng trước Trưởng công chúa ra ngoài đi đạo, đến gần bờ biển, nghe thấy có người bên cạnh kêu tên Lôi Tráng, Trưởng công chúa nhìn theo tầm mắt của người chỉ, chỉ thấy một người đang chèo thuyền mà đến, người chèo thuyền kia có dáng người cao lớn vĩ đại, mày rậm mắt hổ, mà lại cực kỳ giống Bình Dương Hầu Tào Đình An. Trong lòng Trưởng công chúa vẫn luôn nhớ đến Tào Đình An, bây giờ nhìn thấy một người có dung mạo tương tự Tào Đình An, Trưởng công chúa cảm thấy k1ch thích, lập tức bao toàn bộ thuyền của Lôi Tráng, lại ở trong thuyền mà làm Lôi Tráng.

 

Lôi Tráng được Trưởng công chúa mang về phủ, quả thật được sủng ái một hồi.

 

Sau này Lôi Tráng ham ăn, lúc sinh hoạt phu thê đã ói ra, Trưởng công chúa nổi giận, giam người vào trong một sân hẻo lánh nhất phủ, giống như đày vào lãnh cung.

 

Thị vệ đi dẫn Lôi Tráng lên.

 

Nhưng mà khi thị vệ trở lại, lại mang tới một tin tức kinh người: Lôi Tráng nghe nói Dung Hoa trưởng công chúa tìm hắn, đã lấy một thanh chủy thủ giấu dưới giường, tự sát ngay tại chỗ!

 

Dung Hoa trưởng công chúa ngồi trên ghế.

 

Thị vệ nhìn bà một cái, còn nói một việc: "Trưởng công chúa, trên người Lôi Tráng có chút kỳ lạ, dường như nổi bọc nước giống bệnh sởi."

 

Hắn vừa nói xong, thầy lang bên cạnh đột nhiên lung lay một cái.

 

Dung Hoa trưởng công chúa thấy vậy, nắm chặt tay ghế rồi hỏi: "Ngươi biết cái gì, nói mau!"

 

Thầy lang quỳ mạnh xuống, trán chạm đất mà nói: "Nếu như thảo dân đoán không lầm, Lôi Tráng đúng là đã nhiễm bệnh hoa liễu."

 

Dung Hoa trưởng công chúa thiếu chút nữa đã muốn truy hỏi thầy lang, còn ta thì sao?

 

Nhưng bà không hỏi.

 

Thị vệ, Phẩm Nguyệt cũng quỳ xuống, trong phòng lạnh ngắt như tờ.

 

Sau một lúc lâu, thầy lang mới nuốt nuốt nước miếng, tặng cho Dung Hoa trưởng công chúa một tia hy vọng: "Trưởng công chúa, người, tuy thân thể người có bệnh nhẹ, may mà phát hiện kịp thời, vẫn có hi vọng khỏi hẳn."

 

Giống như người sắp chết đuổi đột nhiên tóm được một cọng rơm cứu mạng, Dung Hoa trưởng công chúa run rẩy hỏi: "Thật sao?"

 

Thầy lang gật đầu, bệnh hoa liễu này quả thật có thể trị tốt, Dung Hoa trưởng công chúa có bạc có các loại dược liệu quý, hi vọng sống vẫn còn rất lớn.

 

Từ chết mà được sống lại, Dung Hoa trưởng công chúa suýt nữa thì rơi lệ, lúc này Phẩm Nguyệt dọn một gian phòng cho thầy lang, từ hôm nay, thầy lang sẽ sống ở phủ Trưởng công chúa cho đến khi bà lành bệnh.

 

Thầy lang nắm chắc bảy tám phần sẽ chữa khỏi bệnh cho Dung Hoa trưởng công chúa, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh.

 

Bình tĩnh của ông khiến Dung Hoa trưởng công chúa tin tưởng.

 

Không còn lo lắng sắp chết, rốt cuộc Dung Hoa trưởng công chúa cũng có sức điều tra chuyện Lôi Tráng chết rồi.

 

Đến giờ phút này, Dung Hoa trưởng công chúa đã hiểu rõ, Lôi Tráng vừa xuất hiện, đó là một cái bẫy.

 

Biết bà từng ngưỡng mộ Tào Đình An mà lại hận bà đến mức dùng loại thủ đoạn ác độc này hại bà, Dung Hoa trưởng công chúa chỉ nghĩ đến một người.

 

Từ Diễn, Từ Diễn!

 

Lần trước bà không làm nóng chết gốc gác của hắn, lần này Dung Hoa trưởng công chúa chỉ cần mạng của hắn!