Nắng sớm chiếu sáng trên thảm hoa một mảng vàng nhạt, những đóa hoa đủ màu sắc khoe mình trong nắng sớm, dường như chúng vượt qua hết thảy mọi thử thách trong đêm sương gió để đâm chồi, nảy nở chỉ đổi lấy một khoảnh khắc tỏa sắc dưới nắng mai.

Vườn Ngọc Uyển trong Thanh Hạ hành cung lắm hoa nhiều bướm, tuy không thể so bì với vườn Thượng Uyển trong hậu cung, nhưng dễ dàng đoạt hồn người ngắm là chuyện hiển nhiên.

Làn váy lụa lướt qua những phiếm hoa tựa như không thể phân định được rốt cuộc là làn váy kia quá uyển chuyển hay những cánh kia hoa mềm mại quá thể.

Hai thiếu nữ tay cầm quạt tròn thêu hoa đầy màu sắc, váy lụa thướt tha trong gió, cả hai rảo bước trong vườn Ngọc Uyển, nhất thời không thể hình dung rõ giữa hai nàng kia bên nào mới là tuyệt sắc thiên hương.

Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên tản bộ trong vườn, thật lòng mà nói, Châu Ân Hoan chính là bị Cố Tử Yên kéo đi mới phải.

Từ khi rơi xuống hồ Hương Liên lần hai, nhỏ đổ bệnh nằm liệt giường ba ngày liền, đến khi bệnh tình khởi sắc, Cố Tử Yên nhảy ngay xuống giường kéo nàng chạy đi đây đó.

Nhỏ chính là như vậy, thích chạy nhảy không cam lòng ở yên một chỗ.

Trái lại với Cố Tử Yên, Châu Ân Hoan chính là con quỷ lười biếng, nàng chỉ muốn ru rú ở trong phòng sống một cuộc sống kín đáo.

Nhưng nàng thấy nhỏ hăng hái muốn đi dạo như vậy lại thương cho con bạn vừa khỏi bệnh nên nàng cũng đành để mặc nhỏ kéo đi.

"Cố Tử Yên ơi là Cố Tử Yên, ta muốn đi về, ta muốn đi về."

Châu Ân Hoan bị Cố Tử Yên lôi xềnh xệch, cái miệng nhỏ than thở một câu.

"Ngươi nín ngay cho bổn tiểu thư, suốt ngày ru rú trong phòng, ngươi thật sự biến thành cá đóng hộp rồi đó!" Cố Tử Yên quát một câu nhưng ngữ điệu không có một chút nổi giận.

Bước chân nhỏ chỉ dừng lại khi nghe một loạt tiếng động phát ra gần đó, nhỏ liếc mắt nhìn nàng.

Nàng hiểu ý ngay, bước chân nàng chậm lại rồi dừng hẳn ở một bụi cây.

Cả hai người nấp vào đó cùng với hai nha hoàn thân cận, Châu Ân Hoan dạt một tán lá lộ ra khe hở nhỏ đủ để thấy cảnh trước mắt.

Trước mắt nàng là cảnh hai tên thái giám thân hình lớn khỏe, mỗi tên xách một cánh tay của vị thái y nào đó vứt hắn ra khỏi cái đình giữa vườn Ngọc Uyển.

Vị thái y kia bị người khác thô bạo quăng xuống nền đất, ngã nhào lăn hai vòng trông thảm hại vô cùng.

Còn chưa dừng lại ở đó, một chén trà bằng sứ từ trong đình bay thẳng ra ngoài đập vào trán vị thái y đang lồm cồm bò dậy khiến hắn lại ngã xuống đất một lần nữa, máu tươi trên trán hắn đỏ thẳm chảy dài xuống gương mặt.

"Đồ vô dụng! Chẳng được tích sự gì! Mau cút đi!"

Giọng nữ nhân mắng chửi sa sả, ngữ điệu đanh đá không thôi.

Châu Ân Hoan thấy cảnh này mà lòng tức tối không chịu được, bình sinh trên đời nàng ghét nhất loại ức hiếp người khác trắng trợn như vậy.

Nàng nhảy ra khỏi bụi cây, xông xông tới chỗ vị thái y kia, A Tố thấy nàng nhảy ra thì thốt lên một tiếng tiểu thư rồi cũng nhảy ra ngoài theo nàng.

Cố Tử Yên thì bình tĩnh hơn bước ra ngoài với vẻ đoan chính, A Liên theo sau.

Châu Ân Hoan tiến lại chỗ tên thái y kia vội đỡ hắn dậy.

"Ngươi có sao không? Trán đổ máu rồi kìa!" Nàng sốt ruột vừa đỡ hắn dậy vừa hỏi.

Vị thái y kia một đầu đầy máu lắc đầu quầy quậy tỏ ý không sao, hắn vội vội vàng vàng đứng dậy hành lễ với nàng, rồi hành lễ với Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên đứng một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng bất bình, nhưng nhỏ biết rằng mình không cần lên tiếng, chỉ thầm trong bụng đếm đến ba.

"Cái thứ gì ở trong đình mà ngạo mạn như vậy?" Nàng đưa mắt nhìn về phía trong đình, cố ý cao giọng hỏi.

Trong đình kia có một nữ nhân y phục hoa lệ, trâm ngọc đầy đầu, mặt hoa da phấn cũng được xem là mỹ nhân, xung quanh người hầu hạ cũng phải mười người, tuyệt đối phô trương.

Ả ta ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, rồi đưa tay cho nha hoàn đỡ dậy, nghênh ngang bước ra khỏi đình.

"Ồ! Ra là Châu tiểu thư, không biết là ngọn gió nào đưa ngươi tới?"

Châu Ân Hoan nhận ra người này, chính là Tam tiểu thư nhà Đồng thái úy, ả tên là Đồng Ninh, năm nay ả mười sáu nhỏ hơn nàng một tuổi, xuất thân cao quý bậc nhất, trước giờ chưa từng nể nang ai.

Châu Ân Hoan hơi nhíu mày, hình như người này trông có chút quen mắt.

Nhưng nàng không nhớ rằng đã gặp ở đâu, là do chủ thể cũ từng giao du với ả chăng?

"Đồng tiểu thư đã lâu không gặp." Nàng bồi đáp theo lễ.

Đồng Ninh cong cong khóe môi, ả liếc nhìn tên thái y với cái trán loang lổ vết máu rồi lại đưa mắt nhìn nàng, nói: "Không biết có chuyện gì mà Châu tiểu thư dừng bước ở đây?"

Châu Ân Hoan cho người đỡ vị thái y kia dậy, nàng nở một nụ cười rồi cất tiếng: "Chẳng qua là tản bộ một vòng, nào ngờ gặp được Đồng tiểu thư, ta đến chào hỏi, cùng tán gẫu đôi ba câu."

Đồng Ninh không để lời nàng vào tai, nàng ta đưa mắt nhìn phía sau lưng nàng, hẳn là đang nhìn Yên Yên.

"Còn có cả Cố tỷ tỷ ở đây ư? Thất lễ quá, tỷ đứng sau Châu tiểu thư như lẫn vào đám nha hoàn, ta nhất thời nhìn không ra."

Hay lắm!

Chọc đúng chỗ rồi!

"Ây da, hóa ra là Đồng tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi, quăng ném đồ vật.

Làm ta cứ tưởng như đi lạc vào lãnh cung, có mụ điên nào đang nổi cơn, làm ta sợ chết khiếp!" Cố Tử Yên làm vẻ hốt hoảng rồi đưa tay đặt lên ngực thở nhẹ một hơi "May mà là Đồng muội muội."

Châu Ân Hoan nghe lời này xong cũng cảm thấy nổi điên thay cho Đồng Ninh kia.

Nhưng mà hiện tại nàng không thể ra mặt đứng về phía Yên Yên được, trước kia chủ thể cũ của ChâuÂn Hoan và Cố Tử Yên là lửa với nước, không đội trời chung, không cùng chí hướng, lại không lý nào trong thời gian ngắn như vậy lại quay về hội cùng thuyền.

Trước mắt cứ giả vờ đối nghịch nhau như trước kia thuận theo thời thế mà ứng phó.

"Ngươi dám..." Đồng Ninh quả thật tức đến độ hai má đỏ bừng, ả quát lên.

"Cố tiểu thư để ý lời ăn tiếng nói một chút, lãnh cung là nơi âm khí xui xẻo há có thể treo lên miệng nói như chuyện thường?" Châu Ân Hoan vội cắt lời Đồng Ninh, nàng vừa nói vừa liếc nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên khựng lại đôi chút ngay sau đó nhỏ liền hiểu ý nàng.

Nhỏ bày ra bộ dạng tức giận, vội nói hai chữ cáo từ đùng đùng bỏ đi.

Đồng Ninh thấy nàng ra mặt thay mình, thái độ đối địch cũng nguôi đi một chút.

"Chẳng phải nói muốn tán gẫu sao?" Đồng Ninh cao giọng nói.

Ân Hoan thấy Đồng Ninh mở lời, nàng biết rằng bây giờ đã dễ nói chuyện hơn lúc đầu, bèn nói: "Chẳng hay vị thái y kia đắc tội gì với cô?"

Nha hoàn dìu ả ta bước vào đình, ả ta không thèm để mắt chỉ quăng một câu: "Vô năng chính là mắc tội!"

Vị thái y kia nghe thấy lời Đồng Ninh nói, gương mặt hắn cúi gầm xuống tựa như không thấy được sắc mặt, nàng cảm nhận được hẳn là vị thái y này đang bất mãn.

Châu Ân Hoan thở dài trong lòng, làm hạ nhân hầu hạ loại chủ tử này thật khổ sở, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng không dựa vào chút lý lẽ nào, lại không được quyền phản kháng.

"Nếu đã là loại vô năng, chi bằng ta mang hắn đi cho khuất mắt ngươi." Nàng nói.

"Loại vô năng đó ta không cần." Đồng Ninh cao giọng.

Châu Ân Hoan cảm tạ một tiếng rồi sai người đỡ vị thái y kia rời đi.

Châu Ân Hoan nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên mang hắn đi đâu, cuối cùng nàng đưa hắn về Hoa Hiên điện - nơi mà nàng và Cố Tử Yên cư ngụ.

Cố Tử Yên thấy nàng lẫn vị thái y kia trở về, nhỏ nhanh chóng sai A Liên giúp A Tố một tay.

Hai nha hoàn người đi lấy nước nóng, kẻ lại đi tìm kim sang dược.

A Liên và A Tố rửa vết thương, rồi thoa thuốc cho vị thái y kia.

Máu trên trán hắn cũng đã ngừng chảy, vết thương cũng được lau sạch, xong xuôi hắn nhanh chóng tới trước mặt Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên cảm tạ một phen.

"Ta là Lý Bách, thái y của Thanh Hạ hành cung, Đồng tiểu thư chóng mặt đau đầu lệnh cho ta đến chẩn mạch nhưng ta lại thấy mạch tượng nàng ấy bình thường, ta có sao nói vậy.

Đồng tiểu thư nổi giận, may mà có hai vị tiểu thư giúp đỡ." Lý thái y quỳ xuống chân thành cảm tạ.

Cố Tử Yên cảm thấy nhỏ không nhận được lễ lớn như vậy thì xua tay nói: "Không cần, không cần, bọn ta tiện đường thôi."

"Ơn tình hôm nay, không biết lấy gì để đền đáp." Lý thái y chân thành nói.

Châu Ân Hoan đặt chén trà lên bàn khẽ nói: "Bọn ta giúp người không cần báo đáp."

Giằng co một hồi, bên thì đòi báo đáp, bên còn lại thì luôn miệng không cần.

Cuối cùng hai bên quyết định, để vị thái y này mỗi ngày bắt mạch điều dưỡng sức khỏe cho cả hai nàng, trước là để hắn đáp ơn cho toại lòng hắn, sau là thuận tiện tránh được một vài bất trắc trong cung cấm..