Cuối cùng sau bao nhiêu ngày luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung vất vả.

Ngày dự cuộc tranh tài thứ hai đã tới.

Hôm nay bãi săn đã được bố trí hoàn mỹ, cung tên được chuẩn bị chỉnh chu.

Cờ màu huyết giương cao chọc trời, phất phơ trong gió mỗi lá đều thêu chữ Khang Định.

Tất cả đều là loại cung tên nhỏ và nhẹ phù hợp với nữ tử.

Để đảm bảo tính công bằng trong cuộc thi, mười tú nữ không được sử dụng ngựa riêng mà phải dùng ngựa do bãi săn bố trí.

Quy mô cuộc tranh tài giống hệt như thế vận hội mỗi năm một lần ở thế giới hiện đại.

Thái thượng hoàng và Thái hậu cùng nhau ngồi trên đài quan sát phía phía trên cao, thiên tử đội mũ miện có rèm ngọc che mặt, tú nữ ở sân lớn nơi bắt đầu thi không thể nào nhìn rõ mặt người.

Hoàng thượng đứng ở nơi cao, chắp tay ra sau lưng, chốc chốc lại xoay đầu nói với công công bên cạnh một vài điều.

Chốc chốc lại đưa mắt nhìn tú nữ đang xếp thành một hàng ngang, ai nấy đều vác cung tên trên vai.

Thái hậu từ phía sau chầm chậm bước đến bên cạnh Hoàng thượng, bà năm nay tuổi đã cao, tháng năm khắc hằn gương mặt phai mờ tuổi trẻ.

Nhưng mẫu nghi thiên hạ không vì thế mà mất đi khí chất của mình, tuổi tác khiến bà đánh mất đi sự tươi trẻ như bù đắp cho bà sự kiêu ngạo cao quý.

Thái hậu dịu dàng cất giọng: "Có thiếu nữ nào dưới kia khiến Hoàng thượng chú ý chưa?"

Bắc Hải dời tầm mắt sang hướng khác thôi không nhìn những tú nữ dưới kia nữa, hắn khẽ ngẩng đầu mắt hơi hướng lên trời nhìn một phía tựa như trông xa tựa như ngắm gần.

Bắc Hải đáp lời Thái hậu: "Có một người."

Thái hậu nghe Bắc Hải đáp lời như thế, bà mừng rỡ hai mắt sáng lên, bà nói: "Là đứa trẻ nào lọt vào long nhãn của Hoàng thượng quái tính đây?"

"Minh Như sao?" Thái hậu tiếp tục đoán.

Bắc Hải mỉm cười như có như không, hắn không đáp lời.

Trước khi vào cuộc tranh tài, tất cả mọi người phải hành lễ dưới chân thiên tử thể hiện lòng cung kính.

Được hoàng thượng cho miễn lễ, tất cả mọi người đứng lên chờ người thông báo lệ tranh tài lần nữa.

Cố Tuyên dõng dạc bước lên giữa đài, ông trịnh trọng mở thánh chỉ thêu rồng, hô to những dòng chữ ngay thẳng: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.

Mười tú nữ xuân sắc như hoa, khéo léo dung hạnh xuất sắc vượt qua vòng đầu.

Vòng hai tranh tài cưỡi ngựa bắn cung, chọn ra ba tú nữ xuất chúng giữ lại vòng trong.

Khâm thử!"

Nguyễn công công hô lên: "Mời Cố tướng quân nêu thể lệ và quy chế."

Cố Hạc Hiên khoác giáp bạc nghiêm chỉnh bước lên, tư thế trang nghiêm dõng dạc.

"Cuộc thi diễn ra dưới hình thức đi săn, những con vật nhỏ có thể dễ dàng săn bắn như chim, thỏ, gà rừng...!tính ba điểm một con.

Những loài nai, hươu, lợn rừng sẽ được tính là sáu điểm một con.

Ngoài ra, loài động vật nguy hiểm khó săn như hổ, báo, gấu...!sẽ được tính hai mươi điểm một con.

Chọn ra ba vị tú nữ có số điểm cao nhất bước vào vòng trong."

Cố Hạc Hiên nêu thể lệ xong, y hô to một tiếng: "Thả!"

Cả bãi săn hướng mắt về phía Nam nơi có một dãy chuồng thú đủ kích cỡ được bố trí thành một hàng ngang.

Binh lính nghe thấy khẩu lệnh của Cố tướng quân, bọn họ lập thức mở chuồng cho đủ loại thú vật chạy ra.

Một toán lính khác đã đứng phục sẵn đợi thú vật được thả ra sẽ lùa nó vào cánh rừng sâu.

Để tránh gây nguy hiểm náo loạn bãi săn, những loài tương ứng với hai mươi điểm như hổ, gấu....!đã được thả vào rừng trước.

Hoàn thành xong hoạt động thả thú vật vào rừng.

Cố Hạc Hiên tiếp tục hô: "Quy định cuộc tranh tài lần thứ hai như sau, để cạnh tranh công bằng mười vị tú nữ phải dùng ngựa được chuẩn bị sẵn tại bãi săn, mỗi tú nữ sẽ được phát ba bao đánh dấu riêng để chứa thú săn, thời gian tranh tài diễn ra kể từ khi kết thúc hồi trống thứ ba đến cuối giờ mùi.

Tú nữ có hành vi gian lận, cạnh tranh không công bằng, nếu phát hiện phạt hai mươi trượng, cấm vào cung mười năm."

Cố tướng quân tiếp tục nói: "Mười vị tú nữ có thắc mắc gì không?"

Mười tú nữ đồng loạt đáp không.

Cố Hạc Hiên gật đầu, rồi nói: "Các vị có hai khắc chọn ngựa và chuẩn bị."

Cố tướng quân bước xuống đài, mười vị tú nữ bắt đầu tản ra tiến đến nơi bố trí ngựa.

Mười con ngựa khoác bộ lông nâu sẫm, con nào con nấy cao bằng nhau, hình dáng kích thước cũng không có sự chênh lệch đáng kể.

Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên chọn bừa hai con liền kề nhau.

Nàng và nhỏ bỏ ra một ít thời gian làm quen với hai thớt ngựa, khi chúng có dấu hiệu quy phục mới bắt đầu tiến sang bước thay y phục, chuẩn bị một số thứ linh tinh.

Cung và tên sẽ được binh lính phát tận tay mỗi người.

Nàng và nhỏ được thay y phục cưỡi ngựa, mười tú nữ mặc y phục giống nhau, trang phục chuẩn bị rất gọn gàng, mặc lên nhẹ người, vừa vặn vô cùng.

"Y phục này gọn nhẹ thật đấy, thích quá!" Cố Tử Yên xuýt xoa khen ngợi, nhỏ chạy đến trước mặt Châu Ân Hoan xoay một vòng.

Thủy Lạc Quận chúa từ xa tiến đến, nàng ấy chắp tay sau lưng cười tủm tỉm.

"Hai muội chuẩn bị đến đâu rồi?" Quận chúa lên tiếng.

Châu Ân Hoan ngoảnh đầu nhìn Thủy Lạc Quận chúa, nàng ấy cũng khoác lên y phục cưỡi ngựa giống bọn nàng có điều ở phần thắt lưng được may thêm một túi vải.

Châu Ân Hoan nghiêng đầu nhìn cái túi kì lạ trên thắt lưng Quận chúa.

"Thắt lưng của Quận chúa có một túi vải thì phải?" Nàng thắc mắc hỏi.

Cố Tử Yên nghe Châu Ân Hoan nói, nhỏ lập tức để ý đế thắt lưng Quận chúa, quả thật là khác với thắt lưng của nhỏ và nàng.

Nhỏ tiếp lời: "Quả thật là có thêm một túi vải."

Thủy Lạc Quận chúa cụp mắt nhìn túi vải ở thất lưng, mặt nàng ấy phớt đỏ.

Giọng nói mềm mại thường nhật nay càng trở nên dịu dàng hơn, đây là dáng vẻ thiếu nữ chìm đắm trong tình đầu đây mà.

"Hoàng thượng nhớ ra ta sức khỏe không tốt, đặc biệt cho người may thêm túi để ta bỏ thuốc vào đó, lúc phát mệt sẽ có thuốc dùng kịp lúc." Thủy Lạc nhẹ giọng nói, ánh mắt không giấu nỗi niềm hạnh phúc.

Châu Ân Hoan cảm nhận được tình yêu mãnh liệt ẩn sâu trong lồng ngực Quận chúa, tình cảm ngọt ngào này khiến nàng thổn thức theo nàng ấy, Châu Ân Hoan buộc miệng nói: "Hoàng thượng chu đáo với Quận chúa quá."

Chẳng biết vì sao lúc này, thần trí nàng lướt qua hình bóng của Trình Hải.

Hôm nay Châu Ân Hoan không thấy hắn, có lẽ là hắn bây giờ đang chăm ngựa cho Vương gia cũng nên.

Nghĩ cũng lạ, mỗi lần có dịp đông người thì Trình Hải mất dạng, thần thần bí bí rất đáng ngờ.

"Không có đâu, do ta bệnh tật nhiều quá mà thôi." Thủy Lạc bối rối đáp lời nàng, khéo môi nàng ấy nở một nụ cười rất tươi tựa như bán đứng câu nói nàng ấy vừa thốt ra khỏi miệng.

"Hoàng thượng để mắt tới tỷ đấy! Quận chúa chuẩn bị xong xuôi hết rồi ư?" Cố Tử Yên vừa vuốt ve bờm ngựa nâu vừa vui vẻ hỏi han.

"Cố muội nhắc đến ta mới nhớ, còn một vài thứ ta cần phải chuẩn bị.

Hai muội hãy cố gắng hết sức nhé! Chúc các muội may mắn." Thủy Lạc giật mình vội nói, nàng ấy ba chân bốn cẳng chạy về vị trí của mình.

Cố Tử Yên nói với theo: "Quận chúa cố lên nhé!"

Châu Ân Hoan nhìn theo tấm lưng của Thủy Lạc Quận chúa, nàng lẩm bẩm: "Ta mong nàng ấy trở thành hoàng hậu, đất trời không phụ tấm tình si."

Cố Tử Yên vỗ vai Châu Ân Hoan, nhỏ nói: "Chuyện có thành hay không còn do ý trời nữa.

Này, ta chuẩn bị xong hết rồi."

"Trông thế nào?" Châu Ân Hoan nghiêng đầu hỏi.

"Ngon lành luôn." Cố Tử Yên đáp rồi nhỏ giọng gọi: "A Liên mang đến đây."

A Liên thập thò lén la lén lút nhìn tứ phía, trông thấy không có ai chú ý đến.

Cô ấy mới đem túi được gói bằng lá sen khô đến trước mặt Cố Tử Yên.

"Dạ đây thưa tiểu thư."

Cố Tử Yên cũng lén lút không kém A Liên, nhỏ nhanh tay mở ra rồi quấn lại ngay.

Động tác Cố Tử Yên nhanh nhưng mắt Châu Ân Hoan nhanh không kém.

Cái túi lá sen khô kia bên trong là một con gà được ướp sẵn.

Theo đúng như lời nàng và nhỏ bàn bạc đêm qua.

Đêm qua sau khi dùng bữa xong, nàng và nhỏ bàn với nhau về cuộc tranh tài này.

Cả hai người bọn nàng cảm thấy hiếm khi mới được vào rừng, dù sao cũng phải lang thang trong rừng cả ngày chi bằng làm một bữa dã ngoại ngoài trời đổi không khí.

Trong rừng có sẵn hoa quả dại, cây to gió lớn mát rì rào, là một nơi cắm trại vô cùng lý tưởng có thêm món gà nướng nữa cảm giác như thiên đường đang ở mặt đất vậy.

Vì thế hôm nay trong bao chứa chiến tích có thêm một con gà ướp sẵn.

Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên gật đầu vừa lòng.

Nhận được hiệu lệnh từ nữ quan, nàng và nhỏ nhanh chóng dắt ngựa đến vạch xuất phát.

Cố Tử Yên chậm rãi dắt ngựa, đột nhiên nhỏ ghìm dây cương lùi lại phái sau.

Đồng Ninh ngang nhiên cưỡi ngựa cắt ngang đầu ngựa của Cố Tử Yên, bụi đất bay mịt mù khiến Châu Ân Hoan phải che mặt lại.

Đồng Ninh phóng đến vạch xuất phát, trên môi gắn nụ cười đắc ý.